Tôi nhìn thẳng Đường Kiêu đầy vẻ ngạc nhiên.
Anh ấy không phải là đi tận hưởng buổi tối với vợ chưa cưới sao? Sao lại ở bờ sông cơ chứ?
Nhìn thấy khuôn mặt anh đanh lại, tim tôi đập “thình thịch” cả lên.
Có lẽ bởi vì sợ hãi nên tôi không lên xe, đôi chân như mọc rễ đứng yên tại chỗ bên cạnh lan can, không chịu bước lên xe.
Sức nhẫn nại của anh ta dường như đã đến giới hạn nên lạnh lùng nói với tôi: “Tôi không muốn phải lặp lại thêm lần nữa, lên xe.”
Được thôi, tôi thừa nhận là khi tức giận trông anh rất đáng sợ, tôi chịu thỏa hiệp là được chứ gì?
Nói rồi tôi ngoan ngoãn mở cửa và ngồi xuống bên ghế phụ.
Đường Kiêu nhướng người cởi bỏ đai an toàn của tôi ra, tôi sợ hãi rụt ra sau một cái: “Anh muốn làm gì vậy?”
“Làm cô.”
Khuôn mặt anh lạnh lùng, anh nhanh chóng điều chỉnh ghế ngồi ngả ra phía sau, người tôi cũng đồng thời ngả xuống, tôi hiểu ý đồ của anh nên cảm thấy sợ sệt.
“Đường Kiêu, anh điên à? Bên ngoài nhiều người như vậy…”
Bây giờ đang là buổi tối chín giờ, bên ngoài còn có các ông cụ bà cụ đang tản bộ sau bữa cơm và những người trẻ tuổi chạy bộ đêm, kinh khủng hơn là Hà Phong còn đang ở gần đây, bây giờ anh ta muốn chơi trong xe với tôi, vậy chẳng phải là hại chết tôi sao?
“Tôi điên sao? Người nói hôm nay sẽ ở nhà đâu? Hèn gì mà cứ hy vọng tôi đi ra ngoài, thì ra là có hẹn với người khác rồi!
“Roẹt…”
Vừa nói dứt câu thì tôi nghe thấy một âm thanh vang lên, đó là tiếng áo của tôi bị xé rách, anh ta đè lên người tôi như con báo tràn đầy sức mạnh khiến tôi không thể nhúc nhích được.
“Không… Đường Kiêu, tôi xin anh, đừng có làm ở đây được không? Tôi… ưm…”
Chưa đợi tôi nói hết câu thì môi anh đã phủ lên, cuồng nhiệt xâm chiếm khoang miệng tôi, vừa hôn vừa cắn, một lát sau thì đôi môi tôi đã bị tê liệt, cơn đau ập đến từng đợt liên tiếp.
“Sợ gì chứ, chúng ta đâu phải là chưa từng làm trên xe, cô hoảng sợ như vậy là sợ tên khốn bên bờ sông phát hiện phải không? Nhưng như thế cũng tốt, tôi sẽ cho hắn biết rốt cuộc cô là của ai.”
Đôi tay anh sờ mó đùi tôi vài cái rồi rất nhanh mò mẫm vào phía trong váy tôi, du ngoạn khắp chốn, một lúc sau thì tôi bắt đầu thở hổn hển, toàn thân nhão ra như cọng mì bị nấu chín vậy, tôi hoàn toàn không có năng lực phản kháng, chỉ có thể thều thào hỏi anh.
“Anh… anh có tư cách gì nói tôi, anh và cô Châu Vũ Dao đó chẳng phải rất tốt sao… chỉ… chỉ quan được phép phóng hỏa còn dân thì không được đốt đèn sao, làm sao anh có thể bá đạo như thế SGhỦ A Tôi nói ngắt quãng, anh ta đã bỏ qua việc sàm sỡ trên người tôi, thô bạo tách hai chân tôi ra và đưa vào.
“Cô đang ghen tuông sao?”
Khuôn mặt đầy sát khí của anh đã dịu đi một chút: “Vậy nên những gì cô nói với tên kia đều là để chọc tức tôi đúng không?”
Tính khí của Đường Kiêu thay đổi nhanh như Nhạc Bất Quần trong Quỳ Hoa Bảo Điển vậy, tôi hối hận khi nói ra câu vừa rồi.
Động tác của anh ngày càng mạnh, mỗi lần chịu đựng sự xâm lấn của anh thì tôi chỉ có thể mím chặt răng không để mình phát ra tiếng kêu.
Bên ngoài dòng người đi đi lại lại, cũng may là chiếc Buick trị giá ba triệu tệ của anh cách âm rất tốt nên dù cách một lớp kính chống năng, tôi có thể nhìn thấy bóng dáng mọi người di chuyển nhưng không thể nghe thấy âm thanh gì.
Không khí trong xe rất kỳ quặc, Đường Kiêu giống như con trâu đang cày ruộng, chỉ biết cố dùng sức còn tôi thì cắn chặt môi không phát ra tiếng động gì chịu đựng, đôi môi tôi sắp cắn đến chảy máu rồi mà anh vẫn chưa buông tha.
Chúng tôi giống như đang chơi trò ai nói chuyện trước thì người đó sẽ thua vậy, ai cũng im lặng, chỉ có tiếng động khe khế phát ra từ chiếc ghế làm bằng da thật.
Trong lúc tôi đang chìm trong cơn mê thì ánh mắt tôi mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, cách chiếc xe khoảng hơn mười mét tôi hoảng hốt thấy Hà Phong đang đứng đó.
Nhìn thấy cậu ấy nên tôi vô thức mà kẹp chặt lấy eo của Đường Kiêu, anh ấy rất hài lòng với động tác này nên lấy tay đỡ lấy mông của tôi và xâm chiếm vào nơi sâu nhất.
Tôi cuối cùng cũng không nhịn được mà kêu lên một tiếng.
Tôi ngồi trong xe, không mảnh vải che thân mà bị Đường Kiêu đè, bên ngoài rất tối nên không thể nhìn thấy tình cảnh bên trong nhưng tôi có thể nhìn thấy rất rõ Hà Phong đứng dưới ánh đèn đang bắt xe, dáng người cao ráo trông giống như một cái cây cô độc vậy.
Chiếc xe đến rồi và anh mở cửa xe bước vào.
Tôi mở to mắt nhìn anh rời đi, có một sự xấu hổ đang xâm lấm trong người tôi.
Cậu ấy đã đợi tôi năm năm rồi, còn tôi thì sao? Tôi rời đi không nói tiếng nào và còn cùng một người đàn ông có vợ làm tình trên xe nữa?
Không, đây không phải là điều tôi muốn, tôi không thể đối xử với cậu ấy như thế.
Đường Kiêu là người đàn ông có năng lực quan sát rất tốt, anh nhìn thấy ánh mắt tôi xa xăm thì biết tôi không tập trung nên nhanh chóng giữ lấy mặt tôi.
“Cô đang nghĩ gì vậy?”
Mặc dù chỉ là đưa ra câu hỏi nhưng anh lại đặt biệt mạnh bạo mà đưa vào hai cái nên tôi đã rên rỉ vài tiếng.
“Đường Kiêu, ngày mai tôi định ra ngoài thuê phòng.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...