“Tiêu rồi!”
Trong lòng tôi tự nhủ, sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ, ra ngoài kiếm chác còn bị bắt tại trận nữa, lần này về phải chịu đựng dài dài rồi.
Tôi chỉ nghĩ được đến đây thì Đường Kiêu đã tiến đến bàn chúng tôi, vì chột dạ nền tôi lấy cuốn thực đơn che mặt của mình đi.
Giây tiếp theo cuốn thực đơn đã bị lấy ra, trước mặt tôi là khuôn mặt tựa cười nhưng không cười của Đường Kiêu.
Tôi cười khan hai tiếng.
“Ôi… Đường, Đường tổng, anh cũng ở đây ăn cơm à, ha ha… thật trùng hợp.”
Vì để chứng tỏ lòng thành của tôi với Hà Phong nên tôi cố ý gọi tên “Đường tổng” nhưng vừa mở miệng đã có cảm giác như bị phát giác ra chuyện sai trái vậy.
Anh ta nhìn tôi từ trên cao rồi nhanh chóng kéo một cái ghế và ngồi xuống bên cạnh tôi, anh ấy thể hiện như không có chuyện gì xảy ra mà vuốt lấy tóc rối trên trán tôi.
“Tại sao đi ra ngoài mà không nói anh biết vậy?”
Anh ta lại dùng giọng điệu dịu dàng như vậy để hỏi tôi khiến tôi thật sự là rất bất ngờ, không phải là nên tức giận mới phải sao?
Vả lại anh ta lại còn thể hiện tình cảm ám muội như vậy trước mặt Hà Phong nữa, điều này làm tôi nhớ lại tình cảnh lần trước ở bên bờ sông, thật là ngại chết đi mất.
Trời ạ, anh ta cứ bổ thẳng một tia sét cho tôi chết luôn cho rồi, tôi không muốn sống nữa.
Hà Phong mặt không biến sắc ho nhẹ một tiếng: “Đường tổng đã đến ăn cơm thì hay là mời luôn cả người bạn của anh cùng đến dùng bữa chung, bốn người cùng ăn sẽ náo nhiệt hơn.”
Không biết có phải là do tôi nghĩ nhiều quá không mà tôi cảm thấy trong lời Hà Phong có chút chua.
Lúc này tôi mới nhớ ra trọng tâm là cô gái mặc váy đỏ ngồi đó rốt cuộc là ai?
Chẳng lẽ là con hồ ly tinh đang nghĩ trăm phương ngàn kế để leo lên giường Đường Kiêu sao?
Nhìn bóng lưng của cô ta thì biết không phải là dạng đàng hoàng gì!
Tôi cũng không biết hôm nay tôi bị gì mà nhắc tới người phụ nữ đó là tôi không thích.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, trong lúc còn đang đoán thân phận người con gái đó thì cô ta đã bước đến: “Anh Kiêu, sao anh lại qua bên này rồi.”
Tôi ngẩng đầu lên và nhìn trực diện vào khuôn mặt cô ấy.
Làn da cô ấy chăm sóc khá kỹ, da dẻ hồng hào, căng mịn, mái tóc trông như mới bước ra từ tiệm làm tóc, mái tóc uốn xoăn màu hạt dẻ thêm vào đó là lớp trang điểm tỉnh tế, thật khiến người khác phải dõi mắt nhìn theo.
Cô ấy như vừa mới nhìn thấy tôi và Hà Phong nên đã nở một nụ cười như người mẫu khi tiến về phía chúng tôi: “Đây là…”
“À, quên mất giới thiệu, đây là đồng nghiệp của tôi, Lý Nhã Hàm.” Đường Kiêu chỉ tôi rồi nói.
Sau đó thì Hà Phong tự giới thiệu chính mình: “Tôi là bạn trai của Nhã Hàm, Hà Phong.”
Cô gái đó như vừa bừng tỉnh, cong đôi môi nói: “Xin chào, tôi là vợ chưa cưới của Đường Kiêu, Châu Vũ Dao.”
“Xoảng…”
Tôi như nghe thấy có tiếng vỡ của thứ gì đó.
Đường Kiêu trước giờ chưa từng nói về chuyện gia đình anh, tôi luôn nghĩ anh độc thân, thậm chí trong lòng còn có chút cảm thấy may mắn, may mắn vì gặp được anh, nhưng bây giờ lại đột nhiên nhảy ra một cô vợ sắp cưới, điều này khiến tôi có chút cảm giác giống như bị tạt gáo nước lạnh vào mặt vậy.
Nghĩ lại thì người như anh ấy làm sao mà không có gia đình được chứ, tôi và anh ấy chỉ là vợ chồng hờ, là mối quan hệ không thể công khai được, đạo lý này tôi đã sớm biết rồi thì sao lại còn tự rước đau khổ vào người chứ?
Tôi cúi đầu, đúng lúc đó thì nhân viên đã bưng bít tết đến, lúc này Đường Kiêu đã đứng dậy: “Anh đột nhiên không muốn ăn tối ở nhà hàng này, Vũ Dao, chúng ta đi nơi khác.”
Tôi cảm giác có chút muốn khóc, lúc này anh lại vỗ vỗ vai của tôi: “Ăn cơm xong nhớ về nhà sớm.”
Câu nói của anh ấy nghe thì giống như là lời quan tâm của sếp dành cho cấp dưới nhưng tôi thấy không vui, đầu óc chập mạch, thế là tôi nhìn thẳng vào mắt anh: “Cám ơn Đường tổng quan tâm, nhưng tôi và bạn trai bên nhau thì khi nào về cũng chẳng sao.”
Đôi mắt anh như tràn đầy sự phẫn nộ đang bị dồn ép, hồi lâu anh mới quay qua nói với Châu Vũ Dao: “Đi thôi.”
Sống mũi tôi cay cay, xém xỉu là đã rơi nước mắt rồi.
Sau khi họ đi thì Hà Phong rất chu đáo giúp tôi chỉnh lý dụng cụ ăn uống và hỏi tôi: “Cậu sao vậy? Sắc mặt trông khó coi vậy.”
Tôi cố nở một nụ cười hoàn mỹ: “Không có gì, tớ đói lắm rồi, nào, ăn thôi…”
Tôi không tập trung mà ăn nốt bữa cơm, sau đó thì cùng Hà Phong đi dạo, chúng tôi đi bộ bên bờ sông, gió đêm thổi đến có chút mát, rất thoải mái.
Chúng tôi nói chuyện cùng nhau, chưa gì đã trải qua hai tiếng đồng hồ rồi, xa xa ngoài sông có mấy chiếc thuyền, ánh đèn rực rỡ phản chiếu trên mặt sông đen giống như là những ngôi sao rớt xuống vậy.
Khuya rồi, tôi phải về thôi.
Lúc này thì Hà Phong ôm lấy tôi, gió đêm khiến hơi thở ấm nóng của cậu ấy thổi vào cổ của tôi khiến tôi thoáng thất thần.
“Nhã Hàm, tớ biết là hiện tại cậu vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận tình cảm của tớ nhưng tớ sẽ không từ bỏ, tớ sẽ tiếp tục đối xử tốt với cậu đến khi cậu chấp nhận tình cảm của tớ mới thôi.”
Tôi nắm lấy áo của anh, tâm trạng vốn dĩ đang mâu thuần bỗng chốc hoàn toàn giải phóng, thay vì đi theo những thứ phù phiếm không thể với tới thôi thì hãy nắm lấy thứ thực tại đang có ở trước mặt.
Tôi thật sự thích Hà Phong, cậu ấy cũng thích tôi, thế thì chẳng phải là quá đủ rồi sao?
Tôi bỗng thấy vui lên, nhón chân hôn nhẹ lên đôi môi của Hà Phong và quay lưng chạy đi.
Tôi chạy được một đoạn dài thì quay đầu lại, một chiếc xe hơi quen thuộc đang ngừng lại bên cạnh tôi, người đàn ông trên xe sắc mặt trông thật khó coi.
“Lên xe”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...