Giọt Tình


Một cái tát bất ngờ khiến tôi ngây ra.


Đường Kiêu lớn tiếng nói: "Mẹ, mẹ làm gì vậy?"

Mẹ anh quay đầu sang: "Sao con không tự nhìn lại xem, vì cô ta mà con bị thương bao lần rồi? Đây chính là sao chổi, là người phụ nữ đen đủi, cô ta không xứng với con!" "Mẹ, không cần biết cô ấy có xứng hay không, con chỉ biết rằng đời này con chọn cô ấy rồi, mẹ muốn ngăn cản cũng vô dụng thôi!"

Tôi ngơ ngác đứng bên cạnh, lúng túng ôm khuôn mặt nóng bừng.


Mẹ của Đường Kiêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn Đường Kiêu: "Con bị ngu à? Bản thân con đã kết hôn rồi con có biết không? Thật sự không hiểu rốt cuộc con nghĩ như thế nào...
"Nói chung mẹ không cần biết con có thái độ gì, mẹ cũng nói thẳng ra luôn, cả đời người phụ nữ này đừng hòng bước vào Đường gia chúng ta, mẹ chỉ nhận con dâu là

Nam Nam thôi!"

Tôi biết mà...


Trở ngại giữa tôi và Đường Kiêu không chỉ là Đào Cẩn, còn có người nhà của anh, dù tôi và anh bên nhau cũng nhất định không nhận được lời chúc phúc...



So với như vậy, chi bằng bản thân tôi từ bỏ.
"Mẹ cho con biết, Đường Kiêu, lần này chờ Nam Nam quay về, con hãy lập tức đến Cục Dân chính đăng ký kết hôn cho mẹ, ruồi không đậu vào quả trứng lành (*), con còn không tỉnh ngộ thì đừng trách mẹ không khách sáo với cô ta!" (*) Ruồi không đậu vào quả trứng lành: ý nói bản thân phải có vấn đề thì phiền phức mới dính lấy mình.


Giọng của mẹ Đường Kiêu kéo suy nghĩ của tôi về, tôi nhìn chằm chằm mặt bà ấy, thấy bà ấy cũng đang nhìn tôi chòng chọc, ánh mắt như hận không thể móc ra hai cái lỗ trên người tôi

Giọng của Đường Kiệu cực kỳ lạnh: "Con sẽ không kết hôn với Phàn Dục Nam, mẹ cũng đừng hòng chia rẽ bọn con, mẹ, chuyện con đã quyết định thì không thay đổi được, nếu như mẹ vẫn tiếp tục ngăn cản, con cũng chiều tới cùng...
"Chát!"

Lại một cái tát nữa rơi xuống mặt tôi, cái bạt tai này của bà ta khiến cho tôi đầu váng mắt hoa, khó lắm mới đứng vững được, nước mắt rưng rưng, tôi nhịn hồi lâu mới không rơi nước mắt.
"Mẹ!" "Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, là quyết định của một mình con trai mẹ, muốn đánh thì đánh con đi, mẹ động vào cô ấy làm gì!" "Quyết định của con? A Kiêu, con là con của mẹ, mẹ còn không hiểu con người của con sao? Con bị con hồ ly lẳng lơ này mê hoặc rồi, chẳng lẽ con không biết cô ta đã có bạn trai rồi sao?" "Uống cho con là người làm ăn, chẳng lẽ con không nhìn ra thủ đoạn của cô ta sao? Một con đàn bà hư ngàn người ngủ, vạn người đè mà xứng để con nỗ lực vì cô ta sao?" "Đủ rồi đấy bác gái!"

Tôi ngắt lời bà ta, cơ thể vì quá kích động mà khẽ run lên, nước mắt sóng sánh trong mắt rồi trào ra.
"Cháu rất kém cỏi, không xứng với con của bác, bác nói đúng, cháu đã có bạn trai, không nên dây dưa con của bác, cháu xin lỗi, có lẽ trước đó cháu chưa nói rõ với con trai bác nên bây giờ anh ấy mới hiểu lầm ý cháu...


Nhắm mắt lại, tôi hít sâu một hơi, sau khi hít thở chậm rãi, tôi bình tĩnh nhìn vào con ngươi sâu như đêm tối của Đường Kiêu.


Trước kia ánh mắt anh rất sắc bén, cũng sẽ rất dịu dàng, chứa đựng quá nhiều quyền luyến với tôi, có điều từ hôm nay trở đi, cảm xúc trong đôi mắt đó không còn thuộc về tôi nữa.
"Đường Kiêu, tôi không thích anh, người tôi thích là Đào Cẩn, anh hãy nghĩ xem, nếu như tôi thật sự thích anh thì đã sớm quay về với anh rồi, sao lại ở lỳ trong nhà Đào Cẩn không chịu đi chứ? Tôi và anh ấy sống rất hạnh phúc, không thích bị người ngoài tới quấy rầy..." "Mẹ anh nói rất đúng, người phụ nữ như tôi không xứng với anh, nhưng tôi có thể tìm được người đàn ông tốt hơn anh...
Tôi và Đào Cần sắp kết hôn rồi, chẳng qua tôi chưa nói cho anh biết thôi, anh hãy dẹp suy nghĩ đó đi."

Tôi không phải người biết nói dối, nhưng bây giờ đối mặt với anh, tôi lại có thể bình tĩnh nói dối anh.


Có lẽ tôi giống như Đào Cần nói, đầu óc vẫn rất linh hoạt, năng lực ứng biến linh hoạt như vậy không dùng vào công việc thật sự quá đáng tiếc, nói không chừng ngày nào đó tôi sẽ có thu nhập triệu tệ một năm thì sao? "Lý Nhã Hàm, em cho rằng anh sẽ tin những lời em nói sao? Nếu như em không quan tâm anh, em sẽ đưa anh đến bệnh viện à? Còn trông chừng ở đây cả đêm, bỏ mặc bạn trai em ở nhà sao? Em dùng những lời này lừa mẹ anh thì được, nhưng em không lừa được anh đâu." "Vậy anh muốn tôi lừa anh như thế nào?"

Tôi quay đầu nhìn lướt qua mẹ Đường Kiêu, thấy bà ta khoanh tay nhìn tôi với vẻ mặt như đang nhìn rác rưởi, một sự khinh bỉ rất trần trụi, điều đó như một cây kim đâm vào tim tôi.
"Anh nhìn anh đi, vậy mà còn tự nhận là thông minh, nhưng tôi nói dối bừa một câu đã lừa được anh rồi, anh tưởng tôi và Đào Cần bên nhau lâu như vậy thật sự không có gì xảy ra sao?".
Truyện mới cập nhật


Tôi lén nhìn qua anh, quả nhiên trong khoảnh khắc đó anh trở nên rất lạnh lùng.
Thấy anh như này, trong lòng tôi đã thầm có tính toán, tiếp tục cắn răng bịa chuyện tiếp.
"Nói thật với anh vậy, chúng tôi làm từ lâu rồi, nếu không anh cho rằng vì sao anh ấy giữ chặt tôi không tha? Cái này cũng may nhờ có anh dạy, tôi mới có thể biểu hiện tốt như vậy...
"Đồ dơ bẩn! Kiêu, con thấy chưa? Cô ta là loại phụ nữ vậy đấy, con còn nói tốt cho cô ta làm gì? Loại phụ nữ bẩn này không xứng bước vào nhà họ Đường chúng ta đầu, cô ta nên chết "

Mẹ của Đường Kiêu bị những lời của tôi làm cho giận đến nỗi cả khuôn mặt đỏ bừng, vung tay muốn đánh tôi, lại bị tôi tóm chặt tay.
"Bác gái, từ nhỏ mẹ cháu đã dạy cháu, mặt của phụ nữ là thể diện, tuyệt đối không thể đánh, cháu nể tình bác lớn tuổi nên mới không đánh trả lại bác, nếu bác còn như vậy, cháu không đoán được mình sẽ làm ra chuyện không thể tưởng tượng gì đâu!"

Hất tay bà ta ra, tôi không để ý đến lời quát mắng sau lưng của bà ta, xông ra khỏi phòng bệnh, lảo đảo chạy ra khỏi bệnh viện, cơn gió lạnh thổi tới khiến tôi run người.


Bên ngoài dù lạnh cũng không lạnh bằng lòng tôi.


Tối rồi, cuối cùng tôi cũng vứt bỏ được Đường Kiêu, nhưng vì sao...
trong lòng lại trống rỗng đến vậy?

Lần này tôi kiên cường hơn rất nhiều, không chảy một giọt nước mắt.
Gió thổi tới, tôi như bông hoa héo được thổi khô, lung lay sắp rụng.


Tối hôm qua lúc đi ra tôi không cầm gì cả, lại nghĩ tới trước đó Đào Cẩn bảo tôi cầm điện thoại gọi cho anh, bèn nhờ một người đàn ông qua đường cho mượn điện thoại, mấy ngón tay run run gọi cho Đào Cẩn.


Giọng Đào Cẩn hơi khàn khàn, có lẽ do tối hôm qua uống nhiều rượu.

"Alo, xin chào, ai vậy?" "Đào Cẩn, là em đây."

Tôi bình tĩnh nói vào điện thoại: "Bây giờ em đang ở bệnh viện Bắc Sơn, anh có thể đến đón em được không? Em lạnh quá..."

Giọng Đào Cẩn lộ rõ sự kích động, tôi nghe thấy anh vô cùng lo lắng nói ở đầu bên kia.
"Em đứng im tại chỗ chờ anh, anh tới ngay đây!"

Tôi trả di động cho người ta xong, dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất như một con cún con, chờ Đào Cẩn đến đón tôi về nhà.


Qua hơn mười phút, cuối cùng Đào Cẩn cũng đã đến ven đường chỗ tôi, anh xuống xe nhìn thấy tôi ngồi co ro dưới đất, vội bế tôi lên.


Tôi ôm cổ anh, ghé vào bên tai anh: "Đào Cẩn, nói cho anh một tin tốt nhé." "Đường Kiêu sẽ không dây dưa với chúng ta nữa...



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui