Ài, tên khốn nạn này.
Tôi sờ mặt, đã nóng đến nỗi sắp chín, ngẩng đầu nhìn tên khốn Đường Kiêu, anh đang dương dương đắc ý đứng đó, mũi hếch lên chĩa vào tôi, có hình trái tim.
Được rồi, đâu phải chưa nhìn bao giờ, tôi và anh cũng làm đủ chuyện rồi, quấn khăn tắm có gì mà không làm được?
Khuôn mặt mo đỏ lên, tôi ngồi xổm xuống trước mặt anh, nhặt khăn tắm trên đất lên, bàn tay run run đưa ra sau mông anh.
Váy của tôi quá chặt, nhất là phần mông, tôi sợ ngồi xổm xuống váy sẽ rách mất, bèn dứt khoát quỳ trên đất quấn cho anh.
Có lẽ do quá khẩn trương, tôi không sao quấn được, chưa được một lúc, trên mặt tôi đã chảy ra mồ hôi hột lớn cỡ hạt đậu, đúng là càng khẩn trương càng loạn, lề mề hồi lâu vẫn không quấn xong, tôi gấp đến nỗi muốn khóc.
Nhưng đáng xấu hổ hơn là, anh lại có phản ứng, cột chống trời sừng sững ở đó, khiến tôi cực kỳ ngại ngùng, đưa tay vỗ mạnh một cái, của anh rũ xuống.
Giọng nói trào phúng của Đường Kiêu vang lên trên đầu tôi: “Nhẹ tay thôi, nếu vô hỏng, hạnh phúc nửa đời sau của em không còn đầu”
Đồ lưu manh đáng chết này!
Tôi rủa thầm mấy câu trong lòng, thật hận không thể túm lấy anh đánh cho tàn phế, nhưng tôi nhịn được, nhắm mắt lại sờ soạng phía sau anh.
Có câu tục ngữ rất hay, nhà dột còn gặp mưa.
Còn có một câu còn hay hơn, người xui uống nước lạnh cũng ê răng.
Ngay khi tôi đang run rẩy quấn khăn tắm cho anh, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, mà tôi đang mải quấn khăn tắm cho Đường Kiêu, bị tiếng mở cửa dọa cho giật mình, khăn tắm lập tức rơi xuống.
Cho nên cảnh xuất hiện trước mặt Mộc Tử
Thông lúc đó là như này.
Cả người Đường Kiêu trần trụi đứng đó, nở nụ cười đầy mập mờ, mà tôi quỳ trên mặt đất, đầu vùi vào giữa hai chân anh...
“Đậu má, Đường Kiêu, không nhìn ra đấy, tối hôm qua cậu dạy dỗ không tệ đúng không, mới sáng sớm...
“Cút!
Đường Kiêu lạnh lùng nhặt khăn tắm từ dưới đất lên, vừa quấy vừa đẩy Mộc Tử Thông ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Tôi ngây ra, duy trì tư thế quỳ trên mặt đất suốt toàn bộ quá trình, mãi đến khi Đường Kiêu tới kéo tôi, tôi mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt hoảng sợ nhìn anh chăm chăm.
Đường Kiêu lại không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, ngược lại còn thoải mái đi đến trước giường, cởi khăn tắm ra bắt đầu mặc quần áo.
Bà nó! Đã muốn thay quần áo, cần gì bắt tôi quấn khăn tắm cho anh nữa?
Tôi thở phì phò chạy đến trước mặt anh, lúc này Đường Kiêu đã mặc xong quần lót CK của anh, đang khoan thai mặc quần, mà tôi túm lấy thắt lưng anh, tức giận kêu.
“Anh cố ý đúng không! Rõ ràng là việc có thể tự mình giải quyết, tại sao lại bắt tôi giúp anh?”
Vẻ mặt chọc ghẹo của Đường Kiêu chính là sự khiêu khích trắng trợn trong mắt tôi, anh đưa tay xoa đầu tôi: “Ai bảo em nghe lời như vậy, bảo em làm gì em liền làm cái đó, ngoan...
Tôi thật muốn đạp một phát vào mặt anh, còn phải quay mấy vòng nữa! “Nhã Hàm ngoan, nhân lúc chồng em thay quần áo nhìn nhiều chút đi, dù sao dáng người anh tốt như vậy em không nhìn thì tiếc lắm...
Lát nữa chúng ta cùng xuống dưới ăn cơm trưa, cơm nước xong xuôi ông xã đưa em về nhà.”
Tôi bị anh chọc tức đến nỗi suýt nữa chảy máu não, xì anh một tiếng, trực tiếp chạy tới cửa kéo cửa ra đi ra ngoài.
Ai dè Mộc Tử Thông dẫn theo Đường Hàn Nhiên đứng nghe lén ở cửa, tôi kéo cửa ra, hai người bọn họ suýt nữa ngã chồng vỏ.
“Hai người đứng ở cửa làm gì?”
Tôi nói to, nhìn hai người bọn họ từ trên xuống dưới, Đường Hân Nhiên hơi xấu hổ, tại cũng đỏ lên.
“Cái đó...
Hai người tạo sinh mệnh ở bên trong, bọn anh cũng sốt ruột, tới giám sát mà, tiện thể còn có thể bày mưu tính kế...
Ôi, em Nhã Hàm, em nhẹ tay thôi, tai anh sắp lìa ra rồi đấy...
“Tạo sinh mệnh đúng không? Mộc Tử Thông, anh được lắm, lần này tôi bị anh lừa, anh chống mắt lên xem xem lần sau tôi còn đến sinh nhật của anh nữa không!”
Anh ta xoa vành tai ửng đỏ, hơi bất đắc dĩ.
“Ài, anh làm bà mai cũng không dễ dàng gì, vì để hai người mau chóng quay lại, anh còn nghĩ ra cả cái cớ sinh nhật ba mươi tuổi, nếu như hai người lại cãi nhau, nửa buổi sinh nhật ba mươi mốt của anh sẽ lại để hai người...
A, đau đau đau!”
Thấy tôi đánh anh ta, Mộc Tử Thông dứt khoát trốn ra sau lưng Đường Hân Nhiên, tôi không đánh được anh ta, chỉ có thể chạy vòng tròn bám theo anh ta mà đánh.
Đường Kiêu đi ra từ căn phòng sau lưng tôi, lại biến thành dáng vẻ mặt người dạ thú, như thể chuyện vừa rồi không hề tồn tại.
“Được rồi, Nhã Hàm, em đừng chấp nhặt với anh ta, chúng ta xuống dưới ăn cơm đi.”
Nói xong anh kéo tay tôi, lại bị tôi né tránh linh hoạt, nhanh chân đi xuống dưới.
Đường Kiêu đuổi theo tôi suốt dọc đường đến phòng ăn, lúc ăn cơm, biểu cảm của Mộc Tử Thông rất đê tiện, mà Đường Hàn Nhiên vẫn không vui, biểu cảm đó như thể tôi nợ tiền cô ta vậy.
Tôi tập trung ăn cơm, vội vàng ăn xong, tôi chạy ra ngoài như bỏ trốn, Đường Kiêu đi lấy xe, tôi mặc áo lông vào chậm rãi đi ra ngoài.
Tối hôm qua bị đám Đường Kiêu nhất trong phòng ngủ, nhưng điện thoại bị tôi để quên trong áo lông, còn chưa kịp gọi điện thoại bảo bình an với Đào Cẩn, giờ chắc anh đang lo gần chết.
Trong lòng tôi nóng như lửa đốt đi về nhà, nhưng nhà Mộc Tử Thông cách đường lớn một đoạn đường, tôi đang đi trên đường, chưa được một lúc đã có một chiếc xe đỗ ven đường, Đường Kiêu hạ cửa kính xe xuống gọi tôi lên xe.
Vào thời tiết trời đông giá rét này, dù tôi đã mặc áo lông, cả người vẫn lạnh đến run rẩy, tôi không ngốc, anh bảo tôi lên thì tôi lên thôi.
Nhiệt độ trong xe ấm hơn, nhưng bầu không khí giữa hai chúng tôi lại vô cùng xấu hổ, tối hôm qua điện thoại đã bị Đào Cần gọi đến nỗi hết pin, lại không thể lấy cớ chơi điện thoại, chỉ có thể ngồi đơ ra đó được thôi.
Hình như anh cũng cảm thấy hơi xấu hổ, bèn bật đài trong xe lên, trong đài đang cất cao giọng hát, phát một bài hát rất cũ: “Ánh trăng nói hộ lòng em
Tôi vờ như nghe nhạc, nhắm mắt lại định đi ngủ, anh lại hỏi tôi vào lúc này: "Bây giờ em và Đào Cẩn ở đâu?” “Chung cư Bàn Cẩm.
Tôi không hề nghĩ ngợi nói tuột địa chỉ ra.
Nói xong tôi liền hối hận, tôi nên nói chung cư gần đó mới đúng, nếu không Đường Kiêu biết hang ổ của tôi và Đào Cẩn, nhỡ đâu tới cửa dây dưa với chúng tôi, vậy phải làm sao bây giờ?
Đáng chết, tôi quên mất điều này.
Tôi hơi ảo não chống cằm, như đã thấy cảnh Đường Kiêu ở lý trong nhà Đào Cẩn không chịu đi...
“Nhã Hàm, có phải sau này anh không ép em làm gì nữa, em sẽ cho anh cơ hội không?”
Giọng hát trong xe rất dịu dàng động lòng người, câu nói này của anh cùng tiếng hát bay vào trong tại tôi, khiến tôi không khỏi nhíu mày.
“Nằm mơ đi.
Tôi từ chối anh ngắn gọn, nghĩ thầm lần này chắc anh tuyệt vọng rồi đúng không, không ngờ anh chỉ là thở dài thườn thượt một hơi.
“Biết ngay em sẽ nói vậy mà, có điều vậy không có nghĩa là anh từ bỏ, anh sẽ cạnh tranh công bằng với Đào Cẩn, chiếm lại trái tim em lần nữa.”
Tôi đang nghiền ngẫm ý ẩn dụ của câu nói này, anh đã dừng xe lại.
“Đến rồi.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...