Giọt Tình


Khó xử quá đi mất.


Trong đầu tôi có hai đứa bé sắp đánh nhau.


Một đứa bé nhìn tôi với ánh mắt thương xót rồi nói.
“Nhất định phải nói cho Đường Kiêu biết, thứ này không giấu được đâu, thời gian càng dài sẽ càng hủy hoại cơ thể cô ấy, tuy chị không thích cô ấy, nhưng đây cũng là một mạng người, Phật nói, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, biển khổ vô tận quay đầu là bờ...


Tôi cảm thấy nó nói rất đúng, nhưng mà một đứa bé khác lại nói: “Chị có ngốc không vậy? Nói việc này cho Đường Kiêu thì chị có lợi gì? Cô ấy vốn chán ghét chị, chị lại đi cáo trạng cô ấy, không chừng Đường Hân Nhiên có thể dùng nước bọt dìm chết chị đấy, chị lo việc bao đồng này làm gì? Bản thân chị vẫn còn một đống chuyện lớn kia kìa…."

Tôi cảm thấy nó nói cũng rất có lý.


Thế nhưng...
Rốt cuộc tôi nên làm gì đây?

Tôi uể oải xoay người, ai ngờ dưới chân không có mắt, vừa vặn đá trúng thùng rác ở cửa phòng làm việc, phát ra tiếng động “thùng thùng”.



Cả người tôi cứng đờ, máu toàn thân xông hết lên trán.


Xong đời rồi xong đời rồi, nếu như việc này bị cô ấy phát hiện thì làm sao đây? “Lý Nhã Hàm, hơn nửa đêm rồi cô không ngủ mà chạy tới cửa phòng tôi làm gì? Cô điên à?"

Quả nhiên...
Cô ấy phát hiện ra tôi rồi.


Tôi phiền muộn, người làm việc trái với lương tâm cũng không phải tôi, tôi khẩn trương cái gì?

Chẳng phải cô ấy mới là người nên cảm thấy sợ hãi sao?

Tôi trấn định lại, nhìn cô ấy bằng ánh mắt bình tĩnh: “Đường Hân Nhiên, chẳng phải tôi nên hỏi cô câu này sao?”

Thấy dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên của tôi, cô ấy nhanh chóng không giữ được bình tĩnh nữa.
“Cô có ý gì? Cô lén lút chạy đến cửa phòng tôi, cô còn có lý sao? Cô có tin tôi nói cho anh cả hay không, nói cô có đam mê nhìn trộm, đêm hôm khuya khoắt không ngủ lại chạy đến cửa phòng tôi nhìn trộm tôi...


Tôi cười vô cùng gian trá, cô bé quả là cô bé, cô ấy đè thấp giọng như vậy là vì sợ anh của cô ấy phát hiện, cô ấy nói với tôi rằng sẽ nói cho anh cô ấy, cô ấy xem tôi là trẻ con mà lừa gạt à? "Cô...
Cô cười cái gì? Cô giả thần giả quỷ ở trước mặt tôi, cô bị bệnh thần kinh à.” Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Nói xong, có lẽ cô ấy chột dạ, vội vàng muốn đóng cửa lại, tôi lại nhanh tay lẹ mắt chặn cửa lại.
“Cô làm gì trong phòng thể? Có thứ gì hay thì cho tôi chơi với...


Nói xong, tôi liền chen vào phòng ngủ cô ấy, cô ấy không ngăn cản được, tức giận đến mức méo miệng, nhỏ giọng mắng sau lưng tôi: “Cô bị động kinh à?”

Tôi không để ý tới cô ấy, đi dạo một vòng trong phòng, lục tung tìm đồ vật tôi muốn, cuối cùng tìm được một túi bột màu trắng ở trong tủ đầu giường.
“Đường Hân Nhiên, không ngờ cô lại hít thuốc phiện, cô có biết cô đang chơi với lửa hay không?”

Cô ấy nhìn tôi với vẻ khinh thường: “Cô là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là một món đồ chơi của anh tôi thôi, còn dám tới giáo huấn tôi sao? Còn nữa, tôi nói cô là đồ nhà quê cô còn không tin, cái này không gọi là hít thuốc phiện, cùng lắm chỉ là cắn thuốc thôi, cô không hiểu cái rắm gì thì đừng nói nhảm!”


Tôi không vui nhíu mày lại, Đường Hân Nhiên này sắp chết đến nơi còn mạnh miệng, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn biết là ai cho cô ấy thôi, tôi vẫn miệt mài tiếp tục truy hỏi: “Ai cho cô thứ này, có phải Châu Vũ Dao hay không?”

Cô ấy khoanh tay, nhìn tôi bằng ánh mắt khinh miệt: "Mắc mớ gì tới cô? Cô cũng không phải là ai của tôi, cô quản được sao?”

Tôi rất tức giận, có phải não cô ấy có vấn đề hay không, tôi đang muốn tốt cho cô ấy, chẳng lẽ cô ấy không nhìn ra sao? Chẳng lẽ cô ấy không hiểu cô ấy đang làm chuyện tổn thương mình sao? “Được, Đường Hân Nhiên, tôi không được xen vào việc của cô đúng không? Vậy cũng chỉ có thể để anh cô tới quản thôi!”

Nói xong tôi muốn đi, lại bị cô ấy níu lại.
“Tôi sai rồi, Lý Nhã Hàm, à không, chị Nhã...
Chị tuyệt đối đừng nói cho anh tôi biết, xin chị đấy...
Anh ấy biết tôi hít thuốc phiện thì nhất định sẽ giết tôi...
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Không ngờ lần đầu tiên được cô ấy gọi là chị lại trong tình huống như vậy.


Tôi mềm giọng, nhìn xuống cô ấy: “Có phải Châu Vũ Dao mang cho cô hít hay không?”

Cô ấy cúi đầu, dáng vẻ phách lối vừa rồi lập tức biến mất không thấy tăm hơi, cô ấy chán nản nói: “Đúng vậy...


Lửa giận của tôi lại bị nhen nhóm, cái cô Châu Vũ Dao này, chẳng trách Đường Kiêu không thích cô ta, thì ra cô ta đúng là người khó ưa như thế, học thói xấu đã đành, lại còn kéo bạn thân mình xuống nước, tại sao lại có người vô sỉ như vậy?

Tôi ngồi xuống mép giường, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn cô ấy: “Đường Hân Nhiên, sao cô có thể đối xử với mình như thế? Cô có biết cai nghiện khó thế nào không? Nếu cứ tiếp tục, cô sẽ không giấu nổi đâu, sớm muộn Đường Kiêu sẽ phát hiện ra sự khác thường của cô, đến lúc đó.



Đến lúc đó chỉ cần anh phát hiện, tôi muốn giấu giếm cho cô ấy cũng không được.
“Đúng thế, tôi biết sai rồi, chị Nhã, trước đó tôi không nên đắc tội với chị, không nên đối nghịch với chị, trước kia tôi không hiểu chuyện, tôi quá tin tưởng Vũ Dao, cô ấy nói cái gì tôi cũng tin, thậm chí tôi còn nghe lời cô ấy vu oan cho chị...
Tôi xin lỗi, tôi giải thích với chị được không?”

Cô ấy càng nói càng kích động, thậm chí còn bật khóc: “Đều tại tôi không tốt, trước đó còn non trẻ nên phóng túng, luôn cảm thấy làm cái gì cũng không sao, thế nhưng...
Thế nhưng bây giờ tôi đã đi đến đường cùng rồi...”

Tôi cảm thấy có lẽ cô ấy bị tôi dọa sợ rồi, dù sao cô ấy vẫn còn nhỏ, nếu nói đi đến đường cùng cũng không đến nỗi

Thế là tôi vỗ vỗ vai cô ấy: “Không sao, chúng ta cai là được, đừng khóc...


Ai ngờ tôi vừa nói câu này, cô ấy khóc càng đau lòng: “Thế nhưng...
Thế nhưng làm sao đây? Tôi mang thai rồi...



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui