Vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, tôi nhanh chóng lấy túi đồ của nhân viên đưa rồi đỏ mặt chạy ra ngoài.
Đường Kiêu ở phía sau thanh toán và cười trông rất vui vẻ.
Đúng là tên lưu manh thối!
Ngày hôm sau, buổi sáng là Đường Kiêu đã về đi xem rồi, hội trường trang trí đã hoàn tất, chỉ còn chờ buổi tối đón khách mà thôi.
Buổi chiều khi mặt trời sắp xuống núi, tôi đã ngồi trên con siêu xe của Đường Kiêu quay về.
Đây là buổi tiệc sinh nhật nên anh đã chi mạnh tay mua một căn biệt thự tính tặng cho ba anh trong buổi tiệc.
Lẽ ra tôi không muốn đi đâu, dù sao thì nhà anh đó giờ đều không hoan nghênh tôi nhưng lại bị Đường Kiêu ép đưa đến đây như không trâu bắt chó đi cày vậy.
Tôi còn đang nghĩ nên tặng quà gì cho ba anh đây nhưng nhìn lại thì nhà anh không thiếu thứ gì cả, một món quà thôi mà Đường Kiêu cũng đã lấy ra căn biệt thự rồi nên tôi chỉ có thể im lặng mà nhìn thôi.
Chà, lần này đến đây tôi có chút cảm giác như đang ăn chực.
Khi chúng tôi đến biệt thự thì đã có rất nhiều khách rồi, đa số họ đều là bạn bè thân thích của nhà anh, còn lại một số là những đối tác làm ăn.
Vết thương trên tay anh vẫn chưa khỏi, chiếc băng gạc quấn quanh cổ anh trông hoàn toàn không hợp với bộ trang phục chỉn chu anh đang mặc, trông nó có gì đó rất lạc lõng.
Thế nhưng nhữ ng tự tin thì đi đến đầu cũng trở thành tâm điểm cả thôi, anh là thanh niên thành đạt thì cho dù bây giờ có là thanh niên thành đạt bị gãy tay phải cũng vẫn có thể khiến các cô nàng xinh đẹp phải xao xuyến thôi.
Đường Kiêu thành thạo đi chào hỏi các cô tiểu thư phu nhân với phong thái lễ phép và điềm đạm, anh vui tính nhưng vẫn lịch sự, những nơi anh đi qua đều để lại những tiếng cười ngưỡng mộ.
Tôi cảm thấy những cuộc gặp gỡ như thể rất vô vị, có lẽ là tôi không thể nào hòa nhập được với họ nên mới thấy những người này quá giả tạo, cái gọi là tiệc sinh nhật chẳng qua là nơi để họ khoe khoang sự giàu có mà thôi.
Người này thì vừa mua được cái trứng bồ câu, người kia thì vừa mới mua cái đồng hồ hàng hiệu, còn có người thì vừa mới tặng quà sinh nhật là chiếc siêu xe, bon dường như ngoại trừ những thứ này thì không còn chủ đề nào khác để nói cả.
Tôi thấy rất nhàm chán, tôi lại không thể đi theo Đường Kiêu nên một mình đi đến quầy thức ăn nhẹ, trong lúc đang hào hứng thưởng thức món anh thì nghe thấy giọng nói ngọt xớt của ai đó vang lên sau lưng tôi: “Em gái Nhã Hàm!”
Tôi suýt chút nữa là bị miếng bánh phô mát làm cho mắc nghẹn, vừa quay lưng qua thì thấy Mộc Tử Thông đang đứng cách tôi khoảng năm mét và đang đi về phía tôi: “Em gái Nhã Hàm của chúng ta hôm nay mặc chiếc váy này đẹp thật đấy, y như là tiên nữ vậy, người đẹp như em lẽ ra phải đứng bên cạnh người đàn ông phong độ như anh mới đúng, chứ không phải cái tên Đường Kiêu không biết chút lãng mạn kia, đúng là bông hoa nhài cầm bãi cứt trâu mà...” “Cậu nói ai là bãi cứt trâu hả?"
Tôi không biết Đường Kiêu đã xuất hiện bên cạnh tôi từ lúc nào nhưng mà anh ta lặng lẽ y như con ma vậy, đột ngột xuất hiện trước mặt người ta, thật dọa người ta sợ phát khiếp mà.
Mộc Tử Thông giật bắn mình phải vỗ vỗ ngực cho hoàn hồn: “Phù, cậu làm tôi hết hồn, cứ thoắt ẩn thoắt hiện, bộ cậu là hồn ma hả?"
Nhưng rất may là hai người họ không làm ầm ĩ lên.
Một lúc sau thì ba mẹ anh đã xuất hiện và buổi tiệc bước vào cao trào.
Tôi thấy rất nhàm chán, trong lúc đang nhìn quanh quẩn thì thấy bóng dáng của Đường Hân Nhiên, cô ấy và đám bạn đang uống rượu.
Có lẽ cô ấy cảm nhận được ánh mất nóng bỏng quá mức của tôi nên đã quay đầu qua nhìn, vừa chạm ánh mắt tôi thì cô ấy đã liếc tôi một cái và uống hết nước trong ly.
Tôi nở một nụ cười hờ hững, nhớ đến nhiệm vụ mà Đường Kiêu giao cho tôi, tôi cười đau khổ nghĩ nhìn bộ dạng của cô ấy thì tôi và cô ấy không thể nào.
Tôi cứ nghĩ là mọi chuyện đã qua rồi, nào ngờ khi buổi tiệc sắp kết thúc thì đột nhiên cô ấy vỗ vỗ vai tôi nói: “Cô qua đây một chút, tôi có chuyện muốn nói.”
Tôi thấy bồn chồn, tôi và cô ấy có chuyện gì để nói chứ? Nhưng mà tôi vẫn đi.
Cô ấy hẹn tôi đến ban công phía sau khuôn viên biệt thự, nơi này ít người nên nói chuyện cũng tiện.
“Cô nói đi, cô cần bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi anh tôi?"
Cái gì?
Câu này sao giống như những lời hay nói trong phim truyền hình vậy?
Tôi cười nhìn cô ấy: “Cô muốn đưa tôi bao nhiêu tiền?" “Hai triệu, đổi lại cô phải biến mất khỏi cuộc sống của anh ấy, cô thấy sao?"
Chà, cô gái ơi, bây giờ là anh cô không để tôi đi chứ không phải là tôi bám theo anh ta.
Tôi ngẩng đầu lên: "Sau đó thì sao?”
Sắc mặt cô ấy không tốt lắm, cô ấy phẫn nộ chỉ vào mặt tôi: “Thế cô muốn bao nhiêu hả? Lý Nhã Hàm, cô đừng được voi đòi tiền nha!”
Tôi thấy cô gái này bị làm phim truyền hình nặng quá rồi, lúc nào cũng nghĩ tiền có thể giải quyết được vấn đề sao, đầu óc không bình thường à.
Hôm nay tâm trạng tôi không tốt lắm nên mặc kệ cô ta, vừa tính rời đi thì nghe cô ấy nói sau lưng tôi: “Ý gì đây hả? Cô muốn ở lì trong nhà chúng tôi sao?"
Tôi chưa kịp mở lời thì đã nhận lấy một cái bạt tai.
“Cô bị điên à?"
Tôi trừng mắt nhìn cô ta thì cô ta trở nên đắc ý: “Cô có cút không hả? Nếu không cút thì tôi sẽ đánh đến khi cô cút mới thôi.”
Còn nhỏ tuổi vậy mà đã kiêu ngạo ngang ngược như thế rồi, thật quá đáng mà!
Tôi quát vào mặt cô ấy: “Cô giỏi thì đi tìm anh cô đấy, đừng đến tìm tôi!”
Cô ấy không cam tâm nên lại lôi kéo tôi, tôi sợ cô ấy lại đánh tôi nên đưa tay ra gạt, nào ngờ cô ấy đi giày cao gót nên đứng không vững, vậy là ngã xuống cầu thang từ độ cao khoảng hai mét...
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...