Từ phía xa xa, ở ban công của phòng thờ, Dương Mẫn Quân chăm chú quan sát nhất cử nhất động của đôi trẻ, đôi mắt lão sau lớp kính híp lại, chuỗi hạt trên tay cũng bị một lực mạnh tác động đến đứt dây rơi đầy xuống nền nhà phát ra âm thanh nhỏ nhưng rõ ràng, hòa vào trong đám đông náo nhiệt.
Bà cau mày, đôi môi mím chặt, biểu hiện sự không hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt.
Sau khi thực hiện đầy đủ các lễ nghi cúng bái thì mọi người bắt đầu ngồi vào bàn dùng thức ăn, hết thảy 5 chiếc bàn cỗ đều chật kín người, ngồi theo vai vế, riêng Hạ Ngôn Hy được đặt cách ngồi cùng với các trưởng bối, anh cùng bọn họ tiếp chuyện đôi lúc lại hướng mắt nhìn về phía Thiên Thanh ở một chiếc bàn khác, hành động tuy nhỏ nhưng nhanh chóng bị Dương Mẫn Quân nhận ra.
Khi món tráng miệng cuối cùng được mang lên, ai nấy tâm trạng cũng đều rất vui vẻ, cảm thấy mãn nguyện trước sự hưng thịnh của gia tộc, thế hệ phía sau ngày càng một giỏi giang hơn, kế thừa và mở rộng sản nghiệp mà Hạ gia bao năm giữ gìn
Bất ngờ Dương Mẫn Quân lên tiếng, bà nói bằng thái độ điềm nhiên giống như đơn giản chỉ là cùng người trong nhà nói chuyện
Hôm nay người của Hạ gia tập hợp đông đủ, ta cũng có chuyện muốn trao đổi với mọi người "
Một người đàn ông trạc tuổi Dương Mẫn Quân, đầu tóc trắng phếu ngả người trên ghế
" Chị dâu có gì cứ nói thẳng, đều là người trong nhà
Ông ấy là Hạ Duy Bảo, thế hệ trước của Hạ gia có 3 người, 2 trai 1 gái, chồng Dương Mẫn Quân là con trai trưởng đã sớm qua đời, hiện nay chỉ còn lại mình ông ấy, bản thân Hạ Duy Bảo cũng biết bản thân sẽ chẳng trụ được bao lâu.Dương Mẫn Quân nhìn về phía Hạ Quang Minh như muốn ám chỉ chuyện sắp
tới đây có liên quan đến ông ấy
'Xin mẹ cứ nói "
Bà gật đầu lại tiếp tục
'Hạ gia nhận ơn phúc trạch từ tổ tiên để lại, con cháu đời sau ai nấy đều phải biết tỏ lòng thành kính.
Gia phả nhà họ Hạ vốn không nên lẫn lộn người khác dòng, ngoại trừ dâu rể còn lại vốn đều phải mang họ Hạ"
Đặng Thiên Thanh ở một bàn khác bất chợt ngẩng cao đầu, mọi ánh mắt cũng bắt đầu hướng về phía cô, Thiên Thanh không khỏi thấy lòng mình chao đảo.
Hạ Ngôn Hy ngồi bên cạnh các trưởng bối, anh cảm nhận được sự căng thẳng đang dần leo thang.
Anh biết rõ bà nội mình, và hiểu rằng những gì bà ấy nói ra không bao giờ là ngẫu nhiên.
Bà nội, ý bà là sao?" Hạ Ngôn Hy không thể kiềm chế mà lên tiếng.
Dương Mẫn Quân bình tĩnh đáp lời nhưng không nhìn vào anh, hoàn toàn bỏ qua lời Ngôn Hy
Quang Minh, con hiểu rõ quy tắc của gia tộc chúng ta.
Thiên Thiên được con nhận nuôi vốn nên mang họ Hạ, nhưng con làm việc không chu toàn đến giờ toàn bộ giấy tờ có liên quan đến con bé đều là Đặng Thiên Thanh "
Hạ Quang Minh có hơi khó hiểu, ông nhíu mày lại
'Mẹ, không phải rất nhiều năm trước chúng ta đã nói đến chuyện này rồi sao ? Thiên Thiên muốn giữ lại gốc gác của mình, con bé không muốn đổi họ "Hạ Duy Bảo cảm thấy đây cũng chẳng phải chuyện nghiêm trọng gì, ông nói
" Chỉ là đổi họ thôi mà có gì không được ? Thiên Thiên nhận ơn dưỡng dục của Hạ gia, mang họ hạ có gì không đúng ? Hạ gia chúng ta có quyền có thế không sợ bị bắt nạt, chuyện này bé như hạt tiêu, chị dâu quyết định là được"
Những lời của Hạ Duy Bảo như một cú đánh mạnh vào lòng tự trọng của Thiên Thanh, đã lâu như vậy rồi Hạ gia vốn ngầm đặt ra một quy định là không ai được nhắc đến xuất thân của cô, nhưng hôm nay Dương Mẫn Quân lại là người khai màn vậy nên ai nấy đều không còn kiên dè mà đá động đến quá khứ bi thương ấy.
Hạ Ngôn Hy trước nay bảo vệ cô, chăm sóc cô, anh đều nói với Thiên Thanh rằng cô là bảo bối nhỏ của Hạ gia được mọi người yêu thương nhất.
Vậy mà hôm nay mọi người trong gia tộc lại như muốn nhắc nhở cô rằng cô là được Hạ gia cưu mang, muốn sống tốt phải nghe theo bọn họ, anh không muốn Thiên Thanh phải chịu ủy khuất như thế
Con không tán thành " Hạ Ngôn Hy nói, giọng anh chắc chắn và đầy kiên quyết.
Hậu bối không được lên tiếng " Dương Mẫn Quân đanh thép răng đe anh, ánh mắt bà không chút khoan nhượng.
Bà hiểu rõ lý do Hạ Ngôn Hy không tán thành.
Một khi Thiên Thanh đổi họ, mối quan hệ giữa họ sẽ càng giống anh em hơn, và điều đó sẽ khiến mọi hy vọng của Hạ Ngôn Hy trở nên vô vọng.
Nhưng cho dù Thiên Thanh mang họ gì, bà cũng biết rằng chuyện giữ cô và anh bên nhau là điều không thể chấp nhận được trong gia tộc này.
Hạ Ngôn Hy chỉ đang cố níu kéo một tia hy vọng nhỏ nhoi mà thôi.
Hạ Quang Minh nhìn ra tầm nghiêm trọng của vấn đề, ông cũng biết sẽ chẳng phải khi không mà Dương Mẫn Quân lại kiên quyết với chuyện này đến thế, việc cãi lại bà chỉ làm tình hình thêm tồi tệ, vậy nên chỉ đành ngậm ngùi để con gái chịu ủy khuất." Vậy thì nghe theo lời mẹ đi " Hạ Quang Minh nói, giọng ông trầm buồn.
NOVEL TOON
Từ đầu cuộc trò chuyện này, Thiên Thanh không có quyền lên tiếng.
Họ muốn đổi họ của cô mà không cho cô quyền tự quyết.
Sự bất công này khiến cô cảm thấy mình giống như một con búp bê đang bị điều khiển
Dương Mẫn Quân nhận được đáp án hài lòng lại nói thêm
" Ta đã mua một căn hộ gần trường học của Thiên Thiên, bảo mấy người làm sang đó chăm sóc nó.
Về sau Ngôn Hy kết hôn cũng không thể để Thiên Thiên cứ ở cùng nó mãi được "
Những lời nói của Dương Mẫn Quân như một nhát dao đâm thẳng vào tim Thiên Thanh.
Cô biết rằng đây không chỉ đơn giản là việc đổi họ, mà cốt ý là muốn đẩy cô ra xa khỏi Hạ Ngôn Hy.
Bà nội rốt cuộc đã nhìn ra điều gì rồi ?
Ngôn Hy không chịu đựng được nữa, bọn họ không chỉ đang chèn ép Thiên Thanh mà còn bực anh đến mức không thở nội, lần đầu tiên anh có ý định đứng lên chống đối thế nhưng...Thiên Thanh đã làm điều đó trước anh
" Thưa mọi người " Thiên Thanh nói, giọng cô run nhưng kiên quyết
Cả phòng im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thiên Thanh.
Dương Mẫn Quân ngẩng đầu lên, ánh mắt bà thoáng vẻ ngạc nhiên.
" Thiên Thanh 4 tuổi đến Hạ gia, được mọi người chăm sóc chưa từng quên ơn.
Nhưng con cũng là một con người có cảm xúc, có lòng tự trọng.
Con tuyệt đối không đổi họ, vì đó là một phần quan trọng của con, là ký ức cuối cùng về cha mẹ ruột của con "
'Nếu việc ép uổng này tiếp diễn, Thiên Thanh sợ rằng mối quan hệ giữa con và mọi người sẽ ngày càng xa cách hơn mà thôi " cô tiếp tục, giọng cô trở nên mạnh mẽ hơn.Hạ Ngôn Hy nhìn cô, cảm thấy lòng mình như được thắp lên bởi ngọn lửa kiên định của Thiên Thanh.
Hóa ra sự ngang bướng của cô có những khi lại tốt đến vậy
Tiếng nói mạnh mẽ của Thiên Thanh vang lên như một tiếng sét giữa trời quang, khiến không khí trong phòng bỗng chốc trở nên nặng nề hơn.
"Thiên Thanh, con..." Dương Mẫn Quân thoáng chút giận dữ, thật không ngờ Hạ gia lai dưỡng ra một đứa cháu khó dạy đến thế
" Con xin phép đi trước "
Thiên Thanh không muốn nán lại đây thêm phút giây nào nữa.Thiên Thanh củi đầu chào mọi người, rồi quay lưng bước đi.
Sự im lặng nặng nề kéo dài trong căn phòng, chỉ còn tiếng bước chân của cô vang lên đều đặn trên sàn nhà
Hạ Ngôn Hy sau đó cũng đứng lên, anh muốn xem tình hình của Thiên Thanh thế nào nhưng bị Hạ Quang Minh ngăn lại
" Con ngồi xuống " Ông hét to
Ngôn Hy có chút không cam lòng nhưng vẫn phải nín nhịn
" Thiên Thanh không biết điều, con cũng vậy" Dương Mẫn Quân tiếp tục, giọng bà tràn đầy sự bất mãn.
"Cả cái nhà này đang tạo phản hết rồi"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...