Sau sự việc ngày hôm ấy Thiên Thanh thường xuyên mất hút, ngoại trừ tối đến cô phải về nhà còn lại thì dường như biệt dạng.
Cô biết Hạ Ngôn Hy nhất định lại trở về Hạ gia tìm cớ gặp mặt giải thích với cô vậy nên cô mới không ở nhà.
Thiên Thanh nhìn ra, anh không sai, có chăng giải thích thì cũng là một lý do hết sức hợp lý khiến cô không thề cãi cùn, vậy nên cô thà lựa chọn không nghe.
Mỗi ngày cô đều ở cùng Đới Tâm Di, nếu không phải đi xem phim hay mua sắm thì cũng là ngủ cả ngày.
Tâm Di sớm đã nhìn ra tâm tình của bạn thân không tốt, từ sau sinh nhật của Trần Minh Phong thì Thiên Thanh liền như vậy.
Buổi tối hai cô gái nhỏ dùng bữa ở nhà hàng lẩu, Thiên Thanh cứ gắp thức ăn mãi, một tiếng cũng không nói chuyện, tuy bình thường Thiên Thanh có chút lãnh đạm nhưng cũng không đến mức này, Tâm Di nhịn không được nói mấy câu
" Rốt cuộc cậu bị làm sao ? Một tuần lễ rồi Thiên Thiên, có chuyện gì cũng nên kể cùng mình chứ, sốt ruột chết mình rồi.
"
Thiên Thanh gắp miếng thịt bò cho miệng, thái độ điềm nhiên nhưng lại rất dọa người
" Không làm sao cả "
" Không làm sao ? Cả mặt cậu hiện lên ba chữ ' rất bất ổn' đó có biết không hả ? "
Đây không phải lần đầu Tâm Di gặng hỏi nhưng có vẻ Thiên Thanh thật sự không muốn nói ra chuyện mình giấu trong lòng, vậy nên Tâm Di chỉ có thể cả gan phán đoán
" Cậu không giống người sẽ buồn bực vì dăm ba lời nói của tên khốn Trần Minh Phong kia, người khiến cậu khó chịu không thôi như vậy lại không thể xả ra...hẳn là anh trai cậu nhỉ ? "
Thiên Thanh bỏ đũa xuống
" Đừng nhắc đến anh ấy nữa "
Bị Tâm Di đoán trúng rồi, cũng không biết lần này căng thẳng đến mức độ nào mà Thiên Thanh đến cả cơ hội giải thích cũng không cho Hạ Ngôn Hy.
Chuyện Hạ gia phức tạp cô bạn nhỏ cũng không dám có ý kiến nhiều.
...
Trong căn phòng karaoke mờ ảo, Hạ Ngôn Hy ngồi gục đầu trên ghế sofa, tay cầm chai bia liên tục nốc nhiều hơi liền, Châu Việt Hoàng cầm micro hát mấy bản nhạc thất tình được rất nhiều người hưởng ứng.
Không khí trong phòng có chút loạn, mùi rượu bia, khói thuốc lá, còn có mùi nước hoa và son phấn nồng nặc của mấy cô em gái đang e ấp trong lòng của mấy gã đàn ông.
Đã rất lâu rất lâu rồi Ngôn Hy không tới mấy chỗ tạp nham như thế, lúc trước nhỏ tuổi ham vui cảm thấy tò mò cũng thấy rất thú vị, về sau này lớn rồi mấy thú vui không lành lạnh cũng dần bỏ hẳn.
Một cô gái tóc vàng mặc váy ngắn cũn nhận tín hiệu của Châu Việt Hoàng mà lân la đến bên cạnh Ngôn Hy, anh không né tránh nhưng cũng chẳng tỏ ra hứng thú.
" Hạ tổng có chuyện không vui sao ? Uống nhiều như vậy...có thể chia sẻ với em không ? "
Giọng cô gái mềm ngọt rõ ràng là rất có kinh nghiệm quyến rũ người khác
" Chuyện của tôi cô giải quyết được sao ? "
Anh nói một cậu cợt nhả rồi lại nốc thêm một hơi ánh mắt mơ màng nhìn người trước mặt dò xét
Người như cô ta sao có thể dễ dàng thoái lui chứ, chỉ một giây sau đó liền tiến sát lại gần anh, bàn tay mịn màng đặt lên đùi Hạ Ngôn Hy cọ xát
" Em có thể giải quyết theo cách khác "
Hạ Ngôn Hy nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn giữ chút tò mò.
Anh không lạ gì những chiêu trò này, nhưng hôm nay tâm trạng tồi tệ khiến anh không muốn đẩy cô ra ngay lập tức.
Cô gái nở nụ cười quyến rũ, tay vẫn tiếp tục di chuyển trên đùi anh.
" Hạ tổng, em có thể làm anh cảm thấy tốt hơn.
Anh không muốn sao ? "
Ngôn Hy không trả lời, ánh mắt anh trở nên mơ màng hơn khi cảm nhận sự tiếp xúc.
Trong tích tắc liền kéo cô ta sát lại gần mình, Châu Việt Hoàng cảm thấy bạn thân của mình cuối cùng cũng sáng suốt rồi nhưng ngay sau đó anh liền nhếch môi nở một nụ cười chế giễu
" Có ai nói với cô thế này chưa ? Thủ đoạn của cô thật thấp hèn, con người cũng thật rẻ tiền "
" Cút nhanh đi "
Cô gái trước mặt Hạ Ngôn Hy sững lại, vẻ mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên và xấu hổ.
Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười gượng gạo, rút tay lại và lùi một bước.
Ngôn Hy nhìn cô ta một cách lạnh lùng, rồi quay sang Châu Việt Hoàng
"Việt Hoàng, tớ thật sự đã mệt mỏi với mấy trò này của cậu rồi.
"
Châu Việt Hoàng nhìn ra Hạ Ngôn hy thật sự không có nhã hứng liền phất tay bảo đám nữ nhân kia rút lui.
Nhạc lớn lấn án cả tiếng người, Châu Việt Hoàng đi đến bên cạnh Hạ Ngôn Hy, nhìn anh bộ dạng bết bát không thể tả.
Đây còn là Hạ tổng mà ai ai cũng nể trọng hay không đây ?
" Nhìn cậu thảm hại thật đó, Âu Mạn nhìn cậu thế này sẽ sợ chết khiếp mà không dám gả cho coi "
Ngôn Hy bật cười, anh lẩm bẩm một mình
" Tốt nhất là đừng gả "
Anh có thể cả đời cũng không kết hôn không ? Như thế thật tốt còn có thể mãi mãi ở bên cạnh người đó
" Rốt cuộc ông trời con nhà cậu lại giở chứng gì nữa ? Sao trông cậu thê thảm như vậy ? "
Đều tại anh không tốt, anh có tật giật mình không nói rõ ngày hôm đó bản thân đi hẹn hò với Lê Âu Mạn còn để cho Thiên Thanh bắt gặp.
Cô vốn dĩ đối với Âu Mạn đã không mấy yêu thích lại còn thêm anh giấu giếm đủ chuyện khiến cho Thiên Thanh bây giờ đến cơ hội gặp mặt cũng không cho anh.
" Bình thường nó thương cậu nhất, cậu nói một câu chắc chắn nó sẽ nghe mà.
Anh em trong nhà có thể giận tới mức nào chứ, nó cũng không thể cả đời không nhìn mặt cậu.
"
Hốc mắt Hạ Ngôn Hy đỏ hoe, trong mắt toàn là tơ máu, đã bao nhiêu ngày anh không ngủ được rồi, thêm chuyện ở công ty thân thể cũng sắp kiệt quệ tới nơi rồi.
" Chuyện lần này không giống "
" Không giống chỗ nào ? Không phải tôi có ý kiến với đứa nhỏ nhà cậu chứ, tính tình nó như vậy rất khiến người ta không thích.
Từ bé đã muốn gì có đó, rất không hiểu chuyện, nó chỉ nghe lời mình cậu nhưng cậu cứ chiều nó suốt như thế là hỏng rồi.
" Bây giờ Thiên Thiên lớn chừng này cậu không thể chiều hư nó như lúc nhỏ nữa, thành ra như này đều là lỗi của cậu "
Vì sao ai cũng muốn giáo huấn anh cách anh dạy Thiên Thiên vậy, bọn họ không hiểu nhưng anh không thể không biết đứa nhỏ nhà anh thế nào.
" Trấn Xuân An là nơi nào ? Là khu lao động, Hạ gia mang Thiên Thanh về Ngọc Thành nuôi dưỡng con bé lớn lên trong nhung lụa đã là tận tâm tận lực rồi.
"
Hạ Ngôn Hy nghe mấy lời nói đó anh chỉ cười trừ, ngã người ra ghế sofa liền thở dài một hơi, anh không muốn giải thích nhiều với đám người ngoài kia vì cảm thấy không quan trọng, công chúa nhỏ nhà anh không quan tâm anh cũng chẳng màn tới nhưng dường như mọi chuyện càng ngày càng bị đẩy đi quá xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...