Giông tố thảo nguyên

CHƯƠNG V
Cơn gió nhẹ thổi vào lối đi sau cái cầu vượt, làm tung lên những đám bụi nhỏ bay dọc theo lối đi. Trey đứng thảnh thơi nơi cổng vào, dựa vai lên trụ cổng, vẻ thờ ơ, không chú ý gió bụi. Chàng chăm chú nhìn Sloan, cách chàng khoảng 6m.
Nàng mặc chiếc áo vest thật rộng có nhiều túi phồng ra vì chứa nhiều phim cuộn, máy đo ánh sáng và các thứ dùng áy ảnh. Ai đi ngang qua gần nàng, họ sẽ thấy nàng có vẻ như đang nói chuyện với một người cứu nạn, anh ta vẫn còn trang điểm làm hề, và thỉnh thoảng nhìn nàng chụp anh ta một tấm hình.
Nhưng Trey nhìn nàng suốt buổi chiều, đủ lâu để nhận ra rằng công việc nàng làm không có gì là tự nhiên, tình cờ. Ngay bây giờ, trong khi đang nói chuyện phiếm để giữ cho đối tượng của nàng được thư giãn, nãng cũng vẫn tiếp tục theo dõi hướng sánh sáng và điều chỉnh vị trí cho phù hợp với sự di chuyển của mặt trời.
Nàng bận làm việc, quên hết mọi thứ xung quanh mình, kể cả Trey. Tình trạng này đã xảy ra như thế từ khi chàng đến trường thi đấu tới giờ. Sau khi nhìn khắp hàng rào của đấu trường và các cầu vượt, cuối cùng chàng thấy nàng ở khu vực phía sau, bận chụp ảnh bãi quây những con ngựa chứng.
Khi chàng chào nàng, nàng chỉ nhìn chàng rồi quay lui quan sát hiện trường qua kính ngắm của máy ảnh. – Xin lỗi. Ánh sáng này không kéo dài được lâu, - nàng nói với vẻ thờ ơ.
Trey thấy ánh sáng hay bãi quây ngựa chẳng có gì bất thường hết, nhưng chàng đợi cho đến khi nàng  làm việc xong. Thế nhưng, khi nàng rời khỏi bãi quây ngựa, mắt nàng liền tìm kiếm đối tượng mới. Nàng thấy một chàng chăn bò bị thương được chạy chữa tại trạm sơ cứu. Nàng bèn đi đến đấy, nói chuyện và cười với Trey, nhưng chàng cảm thấy tâm trí nàng để ở đâu đâu.
Sau khi anh chàng chăn bò bị thương, nàng chú ý đến anh chăn bò khác, người này đang kiểm tra cẩn thận cái khóa bộ yên ngựa. Rồi nàng chú ý nhìn vào cảnh diễn ra trong đấu trường.
Trey đi theo nàng…mãi cho đến khi chàng cảm thấy mình như một con chó khốn nạn, lẽo đẽo theo sau gót nàng, đợi nàng nhớ có chàng đi theo. Lòng tự hào không để cho chàng đi theo nàng nữa, nhưng chàng vẫn tiếp tục nhìn theo nàng.
Chàng lý luận rằng Sloan đến đây để làm việc, nhưng thấy nàng chuyên chú vào công việc quá, chàng đâm giận và khó chịu. Khi nhớ chuyện Sloan đã nói với chàng rằng nàng rất mê nghệ thuật nhiếp ảnh, là chàng cảm thấy mất vui. Khi nghe nàng nói, chàng không nghĩ đến sự quan trọng của điều đó. Bây giờ chàng mới thấy được ý nghĩa trong lời nói của nàng.
Nhìn nàng, Trey thấy nổi giận và mất hết kiên nhẫn, chàng cảm thấy mình ghen với cái máy ảnh của nàng. Mà sự thật là thế. Khi nàng làm việc với máy ảnh, nàng chỉ chăm chú nhìn vào máy ảnh, không chú ý đến gì hết…khiến chàng muốn nàng dành những sự chú ý ấy ình. Chàng cảm thấy muốn được nàng chú ý như thế biết bao!
- Này, Trey. – Có người gọi chàng, giọng nữ nhẹ nhàng, mừng rỡ cất cao. Tiếng gọi làm chàng giật mình, bừng tỉnh khỏi những ý nghĩ đen tối, quay mắt nhìn về phía có tiếng gọi. Kelly Ramsey đang bước đến gần chàng, tươi cười rạng rỡ, - Xin chào, công việc ra sao?
- Chàng định xua cô ta đi chỗ khác, không muốn tiếp xúc với cô ta, nhưng chàng liếc mắt thấy Sloan đang nhìn về phía mình.
Thay vì xua Kelly đi, chàng cười và nói:

- Chào Kelly. Cô làm gì sau cầu vượt thế này?
Cô gái chuồi tay vào túi quần jean, khiến cho bộ ngực trẻ trung tròn trịa trên tấm thân đầy đặn nhô ra về phía trước dưới lớp áo thun ngắn tay. Cô ta nghiêng đầu với vẻ tán tỉnh, và đáp:
- Tìm Johnny. Tôi muốn chúc anh ấy may mắn trong cuộc thi. Và dĩ nhiên cũng chúc anh nữa. – Cô ta nói thêm, làm ra vẻ như mình đã suy nghĩ ý này trước rồi. Nói xong, cô ta nhìn quanh và hỏi: Anh không biết Johnny ở đâu à?
- Không biết, nhưng chắc anh ấy ở gần đâu đây thôi. – Trey lấy cớ tìm Johnny để đảo mắt nhìn Sloan. Miệng chàng hơi mím chặt khi thấy nàng bắt tay anh hề cứu nguy rồi bỏ đi hướng khác.
Kelly cũng thấy nàng. – Có phải đấy là cô gái mà anh đã đi cùng vào tối qua không? – Cô ta hỏi.
- Phải.
- Kelly không nản trước lối trả lời nhát gừng của chàng, cô ta nói tiếp: - Cô ấy đẹp chứ. Nhưng với nước da ngăm ngăm như thế, chắc cô ta không phải người ở đây. Cô ta ở đâu? Anh biết không?
- Ở Hawaii
- Thật à? – Kelly nhìn sững chàng với vẻ ngạc nhiên thực sự, không giả vờ. Cô ta thầm thích thú khi nghe tin ấy. – Hawaii xa lắm.
Trey không bận tâm tranh cãi làm gì. Chàng đáp: - Chúng ta đi tìm Johnny. Anh ấy thường ở đâu đó sau cầu vượt.
Chàng dẫn Kelly đi theo lối sau cầu vượt, tin chắc rằng Sloan quá bận bịu với công việc, không nhớ đến chàng có mặt ở đây nữa. Nghĩ thế chàng thấy lòng bất an, nhất là khi chàng không thể xua đuổi hình ảnh nàng ra khỏi tâm trí mình được.
Sloan đã quen với tiếng hoan hô reo hò của đám đông, tiếng người xướng ngôn oang oang trên máy phóng thanh, tiếng ngựa thở phì phò và hí vang, nàng không để ý đến nữa. Nàng quì một đầu gối xuống đất, đưa khuỷu tay tựa lên đầu gối ở chân kia để giữ máy ảnh cho vững, nhìn cảnh muốn chụp hiện ra trong kính ngắm, rồi chỉnh tiêu cự vào đám chân ngựa và khuỷu trên móng ngựa đầy lông. Nàng vừa ý, bèn bấm máy chụp bức hình đang ngắm.
Bỗng máy ảnh kêu ù ù, báo hiệu cuộn phim đã hết. Lập tức Sloan lấy trong túi áo vest ra cuộn phim mới và đứng dậy, đợi cho cuộn phim trong máy quay lui hết để thay cuộn phim mới.

Không thấy nhìn thấy đối tượng muốn chụp, nàng thẫn thờ đưa mắt nhìn quanh để xem có gì ấn tượng mạnh cho nàng không. Người xướng ngôn cuộc thi tài đang giới thiệu dông dài về những người thi đấu. Sloan không chú ý đến họ cho đến khi nàng nghe những lời giới thiệu về Trey: -…Trey Calder cháu nội của Trey, cùng với…
Nàng ngẩng đầu sửng sốt khi nhận ra rằng cuộc thi ngựa hoang đang bắt đầu. Nàng liền chạy đến hàng rào đấu trường, vừa chạy vừa thay cuộn phim.
Khi nàng tìm ra được chỗ hở hàng rào, nàng thấy nửa tá ngựa hoang đang được thả chạy trong sân đấu, và cũng nửa tá người chăn bò chạy trong sân, quay quay cuộn dây trong tay. Nàng hồi hộp khi thấy Trey trong số những người quay dây ấy. Trước khi nàng kịp đưa máy ảnh chụp cảnh ấy, thì Trey đã quăng dây, đầu thòng lọng quấn quanh cổ con ngựa màu hồng, lông quắn tít, dày cộm để chống lại lạnh mùa đông.
Con ngựa hồng kêu thét lên giận dữ, hoà vào tiếng kêu chống cự của những con ngựa khác bị dây quấn cổ. Bỗng Sloan không thấy Trey trong một lát, vì bày ngựa nhảy chồm len, chạy phóng tới trước và có thêm nhiều người chăn bò nữa chạy ra sân, mang theo yên ngựa, đã che khuất tầm nhìn của nàng. Nàng chụp vài tấm cảnh náo loạn này.
Cuối cùng khi nàng thấy Trey lại, chàng đang dồn con ngựa hồng vào gần phái hàng rào bên kia, trong lúc một đồng đội cố quăng cái yên lên lựng ngựa. Nhưng con ngựa hồng chống cự quyết liệt, thoạt tiên nó phóng tới, rồi dùng hai chân sau đá ngược.
Cảnh diễn ra trên sân là vó ngựa đá liên hồi, những cú đá dữ dội, mãnh liệt chống lại sức mạnh phi thường của người chế ngự nó, những lời động viên, cảnh cáo vang lên khắp nơi. Sloan há hốc mồm hoảng sợ khi thấy Trey có vẻ như đang lâm nguy, rất dễ bị ngựa đá vào người, làm ngã nhào xuống đất và bị các vó ngựa giẫm lên trên.
Một con ngựa khổng lồ màu hạt dẻ thoát được dây thòng lọng, nhảy qua đấu trường, chiếc yên lủng lẳng một bên hông, có nguy cơ tuột xuống dưới bụng. Cảnh tượng thật hoang dã, táo tợn, đáng được thu hình, nhưng Sloan không đưa máy ảnh lên. Nàng không làm được vì mắt nàng đang chăm chú nhìn vào Trey.
Tự nhiên nàng nín thở khi Trey ôm cứng đầu con ngựa đứng yên một chỗ, lấy thân mình để chèn nó sát vào hàng rào. Khi cái khoá yên được siết chặt quanh bụng, nó chồm lên, kéo Trey theo lên không trung. Cả hai sau đó đều đứng xuống mặt đất an toàn, khi ấy nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Người đồng đội nắm giá yên, đu người lên ngồi trên yên. Con ngựa hồng lông rậm chồm lên nhảy tới trước. Lần này Trey không cần giữ con ngựa. Chàng bước lui để con ngựa có người cỡi chạy đi.
Nếu con ngựa không nhảy lui thì chắc cũng đã ở giữa quãng  trống. Tiếng la báo động  không kịp thoát ra khỏi cuống họng Sloan thì vó sau của con ngựa đã đạp vào trán chàng, khiến chàng ngã nhào xuống đất.
- Ôi lạy Chúa. – Nàng kêu lên.
Khi người chăn bò khác đến giúp chàng đứng lên, Sloan đứng yên nhìn, thấy Trey choáng váng lảo đảo. Rồi nàng luống cuống rời khỏi hàng rào, chạy theo lối đi, bấn lên vì lo sợ.

Khi nàng đến nơi chàng đứng, tình hình quả đúng như lo sợ của nàng. Một bên mặt và cổ chàng đầy máu. Cái khăn chàng áp vào trán ướt đẫm cả máu. Chàng đứng một vai tựa lên hàng rào sau của đấu trường.
Nàng leo lên hàng rào, hét to ọi người đều nghe:
- Mời thầy thuốc lên, mau lên! – Rồi nàng nhảy xuồng bên chàng, đưa tay quàng quanh chàng để đỡ chàng cho khỏi té xỉu. – Tôi sẽ…
- Sloan. – Chàng nhìn nàng ngạc nhiên.- Cô từ đâu đến thế?
- Chuyện ấy không quan trọng, - nàng đáp, mừng vì chàng tỉnh táo. – Nào ta đi. Tôi giúp anh ra khỏi đây.
- Chưa được. – Chàng đáp rồi la lớn: - Johnny, bám chặt vào lưng nó!
- Dựa vào tôi, - Sloan nói rồi quay người để quàng tay chàng sau cổ nàng.
- Sẵn lòng. – Chàng đáp, giọng thích thú khiến nàng ngước mắt lên nhìn. – Nhưng tôi báo cho cô biết tình hình không nặng như bề ngoài thế này đâu.
Sloan chỉ thấy máu đóng cục trên mặt chàng. – Tôi nghĩ bác sĩ không đồng ý với anh đâu.
- Đầu bị thương thường chảy nhiều máu, - chàng đáp.
- Vết thương trên đầu anh chảy máu nhiều quá! – Không thể làm cho chàng nghe lời, nàng bèn thay đổi chiến thuật, lấy miếng vải ướt đẫm máu chàng đè vào trán. Khi nàng lấy miếng vaira, máu tươi chảy từ vết rách có hình lưỡi liềm trên mắt. - Vết thương vẫn còn chảy máu.
Nàng đè mạnh miếng vải vào vết thương. Đầu chàng đau như búa bổ. Chàng co người, nghiến răng, thở mạnh.
- Chảy một lát sẽ hết, - chàng rít qua kẽ răng trả lời.
- Hy vọng anh nói đúng.
Nghe giọng nàng có vẻ giận, Trey nhìn chăm chú vào nét mặt căng thẳng của nàng. – Cô lo cho tôi có phải không?

- Dĩ nhiên tôi lo. – Nàng quắc mắt nhìn chàng nhưng mắt nàng rơm rớm. Thấy thế, Trey quên hết những cơn đau giật trong đầu. – Tôi thấy con ngựa đá trúng vào đầu anh.
Chàng nhìn máy ảnh treo trên cổ nàng đã hoàn toàn bị lãng quên. Nàng dồn hết sự chú ý vào chàng, đúng như điều chàng mong muốn. Bỗng chàng không lưu tâm đến chuyện Johnny có ngồi vững trên yên ngựa chạy quanh vòng sân đấu hay không.
- Nếu cô ái ngại thì nhờ cô đưa tôi đến trạm sơ cứu để người y tá băng bó cho tôi, - Trey đề nghị rồi đứng thẳng lên khỏi hàng rào, quay ra phía cổng. – Ta đi.
Chàng phải giấu nụ cười khi cánh tay nàng ôm chặt vào hông chàng để giúp chàng đi cho vững.
- Trey, anh đi đâu thế? – Tank ngồi trên lan can hàng rào gọi anh và hỏi.
- Cô đây nghĩ là tôi cần phải băng bó, - Trey đap.
Tank lầu bầu nói: Anh cần cái khăn lau.
- Cũng cần cả khăn nữa, - Trey đồng ý đáp.
Một lát sau, Sloan để ý thấy rằng hình như không ai quá quan tâm đến việc Trey bị thương. Việc này làm cho Sloan tự hỏi không biết phải chăng nàng đã quá lo lắng. Nhưng nàng không chịu được cảnh máu me đầy mặt chàng như thế này.
Khi họ đi qua cánh đồng mở rộng, nàng nói có phần trách yêu chàng: - Có phải anh nghĩ việc tìm thầy thuốc là không cần thiết? Chắc anh sẽ cười tôi?
- Cô lầm rồi. – Chàng nhìn nàng, ánh mắt ánh lên vẻ ấm áp và thân mật. – Tôi rất sung sướng khi được cô lo lắng như thế này.
- Máu me đầy mặt như thế, ai mà không lo? – Sloan đáp, nàng không thể nào chịu đựng được cảnh tượng như thế. – Đáng ra anh phải tự đi mình tìm thầy thuốc chứ không đợi người khác yêu cầu.
- Cô nghĩ thế là rất đúng. Nhưng ở đây chúng tôi không có bác sĩ. Thật vậy, ông bác sĩ gần đây nhất cách năm mươi dặm, và ông ta chỉ làm việc hai ngày một tuần. Cho nên người ta phải học cách để tự mình đánh giá mức độ thương tích nặng hay nhẹ. Những vết thương mà người ta tự chăm sóc được thì họ lo lấy. – Chàng cao giọng. - Chắc cô sẽ rất ngạc nhiên khi biết tôi sử dụng kim khâu rất thành thạo.
- Tôi tin lời anh. - Kỳ lạ thay, nàng cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe chàng trình bày rất hợp lý. Mới đầu nàng cứ nghĩ chàng không chịu lưu tâm đến chuyện chữa chạy thuốc men là vì giới chăn bò thường ình là đấng nam nhi chí khí.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận