Đưa tay lên cái bụng nhô ra to tướng, Sloan mở khoá dây an toàn khi chiếc Suburdan dừng lại trước cửa hàng Fedderson. Khi bước ra khỏi xe, không khí mát lạnh bên ngoài làm cho nàng hơi rùng mình, sau khi ngồi lâu trong xe có máy sưởi ấm. Nàng đứng yên một lát, một tay để nhẹ sau lưng ưỡn người thẳng cho bớt mỏi.
Rồi nàng đi theo Cat vào cửa hàng, bước đi chậm rãi. Chị chủ nhà hàng đang đứng sau quầy, da ngăm đen, dáng người hơi nhỏ nhắn, đang nói chuyện với một khách háng. Khi chị ta thấy Cat đi vào, vội xin lỗi khách và đến quầy để tiếp bà. Chị ta nói:
- Tôi đã có tôm để dành cho bà ở sau quán. Tôm không được lớn như Ross thường lấy về. Nếu bà không thích thì thôi, không sao đâu.
- Tôm nhỏ cũng được.
- Bà ra xem cho thấy cái đã, rồi sẽ hay. – Marsha nói.
- Được thôi. – Cat nhìn Sloan. – Cô chỉ đi một lát thôi.
- Đừng vội vì cháu. – Sloan đáp rồi thủng thẳng đi đến xem hàng thủ công nghiệp trưng bày gần quầy. Nàng không quan tâm đến các thứ này, nhưng nàng lấy cớ để hoạt động chân tay cho thư giãn cơ thể.
Bỗng nàng nhận thấy người khách nơi quầy thu ngân đang nhìn nàng đăm đăm. Cô ta có mái tóc màu hung đỏ, trong trẻ hơn Sloan chừng một hai tuổi, mặc áo khoác dày màu xanh đậm không cài nút, để lộ cái áo len đan to sợi mà thuốc lá và mặc quần jeans. Khi Sloan nhìn về phía cô ta, hình như cô ta xem đây là cơ hội để làm quen.
- Chị là vợ của Trey, phải không?
Cặp mắt màu nâu đỏ hiếu kỳ nhìn nàng trân trân.
- Phải. – Sloan đáp.
- Có lẽ chị không nhớ tôi. Tôi là Annie Walters. Hồi tháng 10 năm ngoái chúng ta có gặp nhau bên ngoài nhà thờ. Bạn trai của tôi có tài quăng dây bắt bò, anh ấy thường thi đấu với Trey những trận tranh tài có tiền cá cược.
- À tôi nhớ ra rồi. – Sloan giả vờ nhớ người đối diện, nhưng thực ra nàng chỉ nhớ lờ mờ những người nàng đã gặp trước đây. – Cô vẫn khỏe chứ?
- Khoẻ. – Như thể muốn nói chuyện thêm với Sloan, cô ta vội nói tiếp. – Tôi vừa ghé vào Ốc Đảo quán để ăn trưa, họ cho biết Ross vừa đem tôm về trong chuyến đi vừa rồi. Vì vậy tôi nghĩ nên vào đây để mua ít tôm về ăn, mặc dù tôi mới ăn trưa món xúp rất ngon. Họ gọi là xúp bò nấu hạt tiêu. Xup ngon tuyệt. Chị nên vào ăn thử cho biết. – Cô ta vừa nói dứt lời bỗng mặt lộ vẻ hoảng hốt. – Xin lỗi. Có lẽ chị không muốn vào quán ấy. Xin bỏ qua chuyện tôi vừa nói.
Thật là chuyện vô lý, cả hai người đều nghĩ thế. Sloan quá đau khổ và quá giận đến nỗi không nói được lời nào, chỉ đứng nhìn Annie, cô ta cúi đầu có vẻ có lỗi rồi lấy xách hàng trên quầy.
- Tôi phải về kẻo tôm tan hết nước đá. Nhờ bà nhắn Marsha tôi sẽ nói chuyện với bà ấy sau. – Cô ta đi nhanh ra cửa.
Cô ta đi ra vừa lúc Cat và chủ cửa hàng đi vào. Nàng đau đớn và giận dữ, không nói với ai lời nào mà cũng không nghe hai người trao đổi chuyện gì khi họ bận mua bán với nhau.
Khi đi ra xe, Sloan không nhìn thẳng vào mặt Cat mà chỉ nói với bà: - Chúng ta về thẳng trại hay sao? Cháu hơi đói. Có lẽ ta nên ăn tô xúp lót lòng đợi cho đến bữa ăn tối. Cháu nghe Annie nói xúp trong quán Ốc Đảo này ngon lắm.
Sau một giây ngần ngừ, Cat nhún vai. - Về nhà vội cũng chẳng làm gì. Cô không ăn xúp, nhưng có thể ăn một lát bánh nhân trái cây.
Khi Sloan và Cat đi vào, trong quá chỉ có một ngưòi khách, ông ta già rồi, ngồi ở chiếc bàn phía sau, uống cà phê và đọc báo. Các cửa sổ được sơn màu tối sẫm để chắn bớt ánh mặt trời chiếu vào, khiến cho quán chỉ sáng lờ mờ nơi quầy rượu lẫn khu vực ăn uống. Các máy đánh bạc không có phát ra tiếng lanh canh và máy hát im hơi lặng tiếng.
Đi vào quán vài bước. Cat dừng lại nhìn vào trong, nói nhỏ với Sloan:
- Thời Sally còn làm chủ quán này, ở đây thường sáng sủa và vui vẻ. Bây giờ thì… - Bà im lặng ở giữa chừng khi thấy người chủ quán mới từ sau quầy tối tăm bước ra đón họ.
- Chào các bà. – Donovan lên tiếng chào. – Vào giờ này, quý vị muốn ngồi đâu tuỳ ý. Các bà cần xem thực đơn không?
- Không, cám ơn. – Sloan trả lời cho cả hai người.
- Vậy mời quý vị ngồi. – Gã chỉ vào dãy bàn. – Cô tiếp viên sẽ đến hầu quý vị.
Cat gật đầu đáp lời gã rồi đi đến bộ bàn kê ở giữa cửa trước với nhà bếp. Suốt thời gian này, Sloan đưa mắt nhìn khắp nơi, quan sát tận các ngóc ngách tối tăm. Để làm gì? Nàng không biết. Nhưng nàng bị sự căng thẳng cao độ trong lòng thúc đẩy làm thế, để tìm ra câu trả lời.
Khi ngồi vào bàn, cởi áo khoác, vắt áo sau lưng ghế, nàng vẫn luôn luôn quan sát khắp nơi. Rồi nàng nghe có tiếng giầy cao gót gõ mạnh trên nền nhà lát ván. Tiếng chân vang lên đâu đó từ khu vực quầ rượu, Sloan đưa mắt nhìn về phía ấy.
Khi nàng thấy cô gái tóc đỏ nhún nhẩy bước tới phía họ, Sloan giận sôi gan. Cô ta mặc bộ áo quần liền nhau, bó sát vào người để lộ các đường cong trên cơ thể. Phía trước áo, sợi dây kéo mở ra một phần ở trên để lộ chỗ hở giữa hai bầu vú sâu hoắm vì cặp vú quá đồ sộ. Sloan nghĩ ngay vú của cô ta là vú giả chứ không phải vú thật.
Cô tóc đỏ dừng lại gần bàn hai người, vẻ mặt rất thản nhiên, đưa mắt nhìn người này rồi nhìn qua người kia.
- Hai bà dùng gì? – Cô ta hỏi, đôi môi đỏ nhoẻn cười như thể ngầm khoái trá vì đã hỏi như thế.
Nhìn cô gái, Sloan chỉ thấy màu đỏ - cái gì nơi người cô ta cũng đều đỏ. Mọi thứ nơi cô ta đèu kêu gọi tính dục, từ mái tó hoe đỏ bờm xờm và đôi môi đỏ tươi tô thật đậm cho đến bộ áo quần chật bó, õng ẹo và đoi giày cao gót rất sang.
- Cô có bánh kem nhân chuối không? – Cat hỏi
- Có chứ. – Cô tóc đỏng ưỡn ẹo, làm dáng.
- Cho tôi một lát bánh và ly nước. – Cat nói.
Sloan cố gắng cất tiếng yêu cầu:
- Vui lòng cho tôi tô cháo nhỏ.
- Kem bông cải hay bò nấu tiêu? – Cô tóc đỏ hỏi, nhìn Sloan vẻ khoái trá vì biết nàng là ai.
- Bò nấu tiêu.
- Uống gì không?
- Sữa.
- Tôi sẽ mang ra ngay. – Cô tóc đỏ nói rồi thủng thỉch rời khỏi bàn. Cô ta ngoáy mông đi về phía cánh cửa bếp đóng mở tự động.
Cat đẩy ghế lui khỏi bàn, chân ghế kéo lê trên nền nhà. – Tay cô hôi mùi tôm. Cô phải rửa trước khi ăn. Chỉ đi một lát thôi.
Sloan thờ ơ gật đầu, lòng bồn chồn. Sau khi Cat đi khỏi bàn chỉ mấy giây, cô tóc đỏ từ trong bếp đi ra, cái khay đựng thức ăn trên lòng bàn tay phải. Khi đến gần bàn, cô ta lại nhìn Sloan, ánh mắt khoái trá.
Dứng bên cạnh ghế Sloan, cô tóc đỏ để ly nước trước hết vào chỗ Cat ngồi, rồi thức ăn gói trong khăn. Sloan nhìn chằm chằm vào chỗ trước mặt mình, không ngước mắt nhìn cô ta. Nhưng nàng không tránh khỏi thấy bàn tay có móng sơn đỏ choét được đưa lui đưa tới trước mặt nàng, và không khỏi thấy chiếc vòng bằng kim cương quanh cổ tay cô ta. Sloan biết đấy không phải là nữ trang giả.
Sự nghi ngờ quá lớn khiến Sloan không thể làm ngơ được. Nàng nói:
- Cô có chiếc vòng đẹp quá.
- Tuyệt vời, phải không? – Đưa bàn tay ra trước mặt Sloan, cô tóc đỏ quay cổ tay cho những hạt kim cương nhấp nháy dưới ánh sáng lờ mờ. – Kim cương thật đấy. Không phải đồ giả đâu. Bồ của tôi tặng.
- Tuyệt quá. – Sloan nói nhỏ, cổ nàng đắng nghét.
Bỗng cô tóc đỏ buông tiếng thở dài như luyến tiếc.
- Tôi không được gặp anh ấy luôn như lòng mong muốn. Anh ấy cố đền bù sự mong đợi ấy bằng món quà nhỏ này.
- Tôi thấy món quà không nhỏ tí nào. – Sloan nghiến chặt răng vì tức giận
- Đúng như vật thật. – Cô tóc đỏ mím chặt môi, để ly sữa trước mặt Sloan. – Khi nào cháu bé ra đời.
- Gần rồi. – Sloan cố gằng lắm mới thốt ra được như thế.
- Tôi cá không gần như cô nói đâu. – Cô tóc đỏ để bộ đồ ăn trên bàn. - Chắc cô thấy mình mập và khổ sở vì thế nên nói sắp sinh.
Sloan nhìn lên, tức giận trước lời nói sỉ nhục của cô ta, nhưng cô tóc đỏ đã bước đi, tiếng gót giầy gõ lộc cộc vang to làm cho nàng không nghe thấy tiếng chân của Cat đã quay lại.
Khi Cat ngồi xuống bàn, Sloan không nhìn bà. Nàng bưng ly sữa, hai tay ôm quanh thành ly, lòng mong sao Cat đừng nói gì hết như thói quen ưa nói của bà. Sloan nghĩ rằng với tinh thần rối loạn như thế này, nàng không thể nói chuyện tầm phào với ai được.
Nhưng Cat không nói gì mà chỉ tháo khăn lấy bộ đồ ăn ra, trải khăn lên hai đùi chân, thái độ bình tĩnh của bàn khién cho Sloan muốn hét to, nhất là khi nàng bị giằng xé giữa việc muốn ném tất cả mọi thứ gần đó và đứng dậy đi ra khỏi cửa. Nhưng làm sao nàng biện minh được cho các hành động ấy. Bài học đầu tiên nàng học trong đời là đừng để ai thấy được nỗi đau khổ sâu sắc trong lòng mình.
[ alobooks ]
Cánh cửa tự động trong bếp lại mở ra, cô tóc đỏ xuất hiện, lần này cô ta bưng thức ăn nàng gọi. Sloan nhìn cô ta đến gần, lòng sôi sục căm tức, tiếng nói trong đầu hỏi nhỏ nàng rằng nàng cần có thêm nhiều bằng chứng hơn nữa? Phải chăng nàng có ý định chịu đựng nhẫn nhục đến khi nào bắt tại trận cô tóc đỏ đang nằm trong vòng tay Trey.
“Hãy khôn ngoan lên”. - Giọng nói khuyên nàng. “Tại sao cứ chung thuỷ với người đàn ông đã phản bội mình?”
Điều cuối cùng làm nàng đau nhói trong tim là khi nàng nhớ đến chuyện mọi người xung quanh nàng đều không tin nàng. Nàng không biết tại sao họ không chịu nói cho nàng biết việc này. Rồi bỗng thai nhi cựa quậy, và Sloan biết lý do bé cựa quậy. Lý do duy nhất.
Nàng không chú ý thấy cô tóc đỏ để tô cháo trước mặt nhưng tô cháo đã ở đấy, cái muỗng nằm trên cái dĩa. Tô cháo trông có vẻ không ngon lành gì. Nhưng Sloan vẫn lấy muỗng múc cháo lên ăn. Cháo nhạt nhẽo, không mùi vị. Ăn hai muỗng, nàng để muỗng xuống bàn không ăn nữa, ngồi dựa người ra ghế.
Thấy thế, Cat hỏi: - Cháo không ngon hả cháu?
- Quá cay! – Sloan nói dối rồi đè mạnh tay lên chỗ lưng bị đau cứng.
- Cháu thấy có khoẻ không? – Cat hỏi, mắt bà lộ vẻ lo lắng
- Dạ khoẻ. Chỉ cái lưng đau mà thôi.
- Cháu có tin cái lưng đau vì chuyển bụng không? Khi cô sinh Quint, cô cũng đau như thế.
- Cháu không tin thế. – Sloan đáp, rồi bỗng nàng cười. – Nhưng biết đâu đấy? Cháu chưa sinh con lần nào.
Khoảng mười phút sau, khi những cơn co thắt đầu tiên làm Sloan đau đớn thì nàng tin chắc đây là cơn đau đẻ. Cổng Nam vào trại Tiple C đã hiện ra. Nhưng Cat không cho xe chạy chậm lại để rẽ vào.
- Có lẽ còn nhiều thì giờ. – Bà nói với Sloan. – Nhưng cô nghĩ chúng ta nên đến thẳng bệnh viện cho an toàn. – Bà dùng một tay lấy điện thoại di động trong xách ra và đưa máy cho Sloan. - Tốt hơn à cháu nên gọi Trey, báo cho cậu ấy biết. Số điện thoại di động của cậu ấy cô đã cài sẵn trong máy rồi. Cháu chỉ bấm số bốn là được.
Nghĩ đến việc nói chuyện với chàng, nàng thấy tức giận. Nhưng buộc lòng nàng phải cầm lấy máy do Cat đưa và gọi cho Trey. Chuông reo đến mười hai lần mà vẫn không có tiếng trả lời, nàng bèn tắt máy. Nàng cảm thấy đau đớn vô ngần, phân vân không biết chuyện gì làm cho Trey bận bịu đến nỗi không thèm trả lời điện thoại. Bỗng nàng thấy tiếc là mình đã không kiểm tra xem xe chàng có đậu khuất đâu đó sau quán Ốc Đảo không?
***
Ánh nắng chiều hắt lên cửa sổ chuồng bò đẻ, nhưng vì các khung cửa đều bám đầy bụi nên ánh sáng lọt vào trong chuồng chỉ lờ mờ. Đèn trong chuồng bật sáng. Đâu đó trong chuồng tiếng rơm kêu lào xào vì chân bò dẫm lên, chúng bồn chồn không yên. Chốc chốc có con rống lên vì khó chịu.
Trong một ngăn dành cho bò đẻ, con bò cái tơ hai tuổi giương mắt nhìn Trey khi chàng thả các sợi dây xích và cố đẩy con bê lại một chút trong rãnh bò sinh. Đẩy xong, chàng chuẩn bị công việc quay con bê lại nửa vòng. Mặc dù trời lạnh nhưng mồ hôi vẫn chảy nhỏ giọt hai bên thái dương chàng.
- Trey ơi. – Lão Jobe Garvey xồng xộc đi vào chuồng. - Cụ Chase gọi điện thoại đến, ông cụ muốn nói chuyện với anh.
Trey không nhìn lên. – Bác nói với ông đang có con bê bị hông mắc kẹt trong xương chậu mẹ nó. Tôi sẽ gọi cho ông cụ sau.
- Tôi sẽ nói. – Jobe bước ra.
Sau khi bê con đã được đẩy quay lại, chàng lượm các sợi xích lên và cố lôi con bê ra ngoài, lần lượt kéo sợi xích này rồi tới sợi xích khác. Chăm chú vào công việc, chàng không nghe bước chân của Jobe đi vào lại.
- Cụ Chase nói, vợ anh đi đến bệnh viện để sinh. – Jobe nói với giọng mừng rỡ.
Tin này làm cho Trey hồi hộp, kích thích mạnh đến nỗi chàng bật ra tiếng cười ngắn, hân hoan. Chỉ có nụ cười trên mặt chàng là phản ứng duy nhất khi được tin này. Chàng không nhìn quanh để tìm người nhờ làm thay công việc của minh. Chàng biết không ai có thể làm việc này khéo léo hơn chàng.
- Ông cụ còn nói trước khi đến bệnh viện, anh phải về nhà để đem vali đựng quần áo của cô ấy theo. – Jobe nói thêm.
- Cám ơn. – Khi hông con bê đã tuột ra được khỏi xương chậu hẹp của con bò tơ. – Trey nới lỏng các sợi xích. - Tốt hơn bác nên nhờ ai trực đêm nay đến làm thay tôi.
Con bê rơi xuống êm ái trên lớp rơm dày. Trey quỳ xuống bên cạnh nó để xem cho chắc miệng và mũi nó đã sạch hết nước dãi chưa rồi tháo những sợi dây xích nơi hai chân trước của con bê. Những sợi dây giúp nó ra khỏi bụng mẹ dễ dàng hơn. Chàng nán lại một hồi lâu để đảm bảo con bò mẹ nhận con mình mới đi nhanh ra xe.
Áo quần chàng hôi mùi bò đẻ. Chàng về nhà, vội tắm rửa và thay quần áo rồi lấy vali của Sloan ra xe, đến bệnh viện xa khoảng 3 giờ.
Khi chàng vào tiền sảnh, Cat đang đợi chàng. Bà cười vui vẻ và mắt sáng long lanh, khiến chàng biết ngay có tin vui trước khi bà nói.
- Vợ cháu đã sinh… - Bà dừng lại xem đồng hồ. – Cách đây đúng 18 phút. Bây giờ cháu là ông bố của chú bé khoẻ mạnh nặng ba ký tám.
Chàng cố kiềm chế bớt nỗi vui đang dâng trào trong lòng chàng.
- Sloan ra sao? Cô ấy mạnh khoẻ chứ?
- Khoẻ. Hai mẹ con đều khoẻ. – Cat đáp. - Họ sắp đưa hai mẹ con về phòng riêng rồi đấy. Cháu vào trong đi. Cô gọi điện thoại báo ọi người ở nhà biết.
Trey đi vào khoa sản và đến phòng riêng của vợ, vừa đi lòng vừa mừng khấp khởi. Mấy phút sau, người ta đẩy xe lăn đưa nàng vào phòng. Chàng cảm động khi thấy nàng tái nhợt. Những tháng mùa đông đã làm cho da nàng mất màu nâu sậm, nhưng bây giờ màu da tái nhợt này là do quá mệt mỏi mà ra.
- Chào “mẹ”. – Chàng nói nhỏ rồi hôn lên môi nàng khiến nàng không nói được lời nào. – Anh đi thật nhanh đến đây.
Nàng nhìn chàng với ánh mắt có vẻ tức giận.
- Em gọi cho anh, nhưng anh không trả lời.
- Anh có nghe chuông điện thoại reo. Điện toại trong túi áo khoác. Nhưng có lẽ anh không trả lời được vì anh đang lôi con bê ra khỏi bụng mẹ nó. Ông nội gọi đến, rồi lão Jobe tới báo tin em đang trên đường đến đây. Khi anh giúp con bò tơ đẻ con xong, anh liền về nhà, đi đến đây liền. Anh nghĩ với quần áo dơ bẩn, người ta sẽ không cho anh vào phòng sinh. Nhưng em đã không đợi anh đến.
- Phải. – Sloan đáp, nàng cảm thấy vui mừng khi biết lần này Trey nói đúng nơi chàng có mặt. Nhưng việc này vẫn không thay đổi được ý nghĩ trong đầu nàng.
- Em có khoẻ không? – Chàng đưa tay thô ráp vì lao động vuốt mớ tóc xoã xuống trên trán nàng, hất sang một bên. – Trông em có vẻ mệt mỏi.
Sloan đồng ý lời chàng. – Em mệt thật. Anh đã thấy con chưa? – Nghĩ đến đứa con, lòng nàng trở lên dịu dàng, hồ hởi hơn bao giờ hết.
- Chưa. – Trey đáp. – Cô nữ hộ sinh nói họ sắp mang nó đến đây.
Cat đi vào phòng cùng lúc cô nữ hộ sinh đặt chú bé vào tay Trey, bé được bọc trong tấm vải. Vẻ mặt của Trey nhìn con khiến cho Cat dừng lại. Trong chàng có vẻ rất hãnh diện đồng thời có vẻ rất khiêm nhường. Hình ảnh này làm cho bà xúc động.
Bà nhè nhẹ di động khiến Trey chú ý đến sự hiện diện của bà, chàng liền quay mắt nhìn bà. Chàng toét miệng cười, nụ cười sung sướng của người lần đầu tiên làm bố.
Mời cô đến chào cháu trai gọi cô bằng bà cô, cháu tên là Jacob Matthew Calder!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...