Giông tố thảo nguyên

Nàng tỏ ra lạnh lùng với chàng, khiến chàng nghĩ mình đã nói điều gì sai trái. - Nếu em cảm thấy thích làm thì dĩ nhiên anh muốn chứ.
- Dĩ nhiên rồi. – Sloan lập lại, nhưng giọng châm biếm. Cố giữ vẻ bình tĩnh, chàng hỏi: - Em có thấy khỏe trong người không, cưng?
- Em khoẻ. Chỉ mệt thôi. Cả một ngay dài. – Câu trả lời giống như nhiều lần trước, ngắn và gay gắt, lối trả lời không khuyến khích người ta muốn nói chuyện thêm.
Thế nhưng chàng vẫn cố nói. – Johnny và Kelly đến kìa, - Trey hất đầu chỉ hai người đang đi đến cánh cửa hông. – Dám anh ta đợi cho đến Giáng sinh mới dạm hỏi.
- Thật không?
- Em muốn biết tại sao không?
- Tại sao? – Nhưng giọng nàng thờ ơ với câu trả lời của chàng.
- Johnny kẹo từng đồng, nên chắc anh ta đợi cho đến Giáng sinh mới dạm hỏi để chỉ mua nhẫn tặng cô nàng, khỏi mua quà Giáng sinh. – Nhưng câu nói hài hước của chàng trở lên vô duyên, không làm cho Sloan cười chút nào. Chàng nhìn đôi trai gái tươi cười đi ra khỏi nhà kho qua cửa hông, họ mặc quần áo dày cộm để chống cái giá lạnh của buổi tối tháng chạp. Trey có cảm giác chàng biết nơi họ đến. Bốc đồng, chàng nhìn Sloan. – Em muốn ra khỏi đây không?
- Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, lần đầu tiên mặt nàng sáng lên. – Đi có được không?
- Được chứ. Để anh lấy áo khoác và mũ cho em.
Mấy phút sau, Sloan mặc lên người cái áo khoác dày ấm, đội mũ len lên đầu, và quàng khăn quanh cổ. Trey cài nút áo vest, mang găng tay vào.
- Em nên mang găng tay vào. Bên ngoài trời lạnh, - chàng nói khi đi với nàng đến cánh cửa gần nhất. Nàng làm theo lời chàng, lấy găng tay trong túi áo mang vào.
Bên ngoài, hầu hết số tuyết rơi xuống vào đầu tháng đã tan hết, nhưng ở những chỗ kín đáo vẫn còn lại một lớp vỏ mỏng trộn với đất. Trey nắm cánh tay Sloan đi qua con đường đất hê hủng đóng băng ở giữa những chiếc xe đậu.
Bên kia dãy xe tải, có cỗ xe ngựa móc vào toa xe cũ, chất đầy cỏ khô. Một con ngựa được phủ chăn ấm nhúc nhích luôn chân khiến cái chuông treo ở dây buộc quanh đầu nó kêu lẻng kẻng. Lão Jobe Garvey ngồi ở chỗ lái xe, lưng quay về phía các cặp trai gái đã ngồi sát vào nhau trong đống cỏ khô. Trey thấy Kelly và Johnny sắp sửa leo lên xe.
- Lần sau cùng em đi xe ngựa lót cỏ khô là khi nào? – Chàng hỏi Sloan.
- Khi em được 12 tuổi tại trại hè. Tại sao anh  hỏi thế? – Nàng hỏi, rồi bỗng nàng thấy cỗ xe và đoán được lý do chàng hỏi. – Có phải đây là lý do chúng ta ra ngoài không? Em tưởng là chúng ta đi về nhà.
- Nếu em đi xe có lót cỏ lúc 12 tuổi, thì có lẽ khi ấy em đi với đám con gái còn nhỏ nghịch ngợm. Bây giờ chỉ có người lớn đi thôi. Chiều nay con nít đi rồi. Nào, ta đi, em sẽ thích à xem.
Khi chàng định dẫn nàng đến xe, Sloan trì lui.
- Không, em…em khó chịu lắm.
- Không, em không khó chịu đâu. Có cỏ khô để tựa người em không thấy khó chịu đâu.

- Em không nói đi xe khó chịu. - Giọng nàng nho nhỏ, có ý tức bực. - Người khác làm cho em khó chịu. Họ không muốn em đi đâu. – Nàng quay mặt khỏi toa xe như thể để cho họ khỏi nghe.
Quá ngạc nhiên khi nghe nàng nói, Trey cau mày.
- Em nói gì thế? Thật kỳ cục! - Giống như nàng, chàng cũng nói nho nhỏ.
- Anh không nhận thấy hôm nay mọi người cư xử với em như thế nào à? Tại sao anh không nghĩ rằng trong khi anh đóng vai Ông già Noel thì em đứng một mình? - Giọng nàng run run, cố giữ bình tĩnh, không để cảm xúc lộ ra ngoài. Trey thấy không có gì đáng để chàng quan tâm, nhưng chàng không nói ra điều đó. – Không ai công khai tỏ ra khó chịu với em. Họ tế nhị chán.
- Em phải giải thích cho rõ ràng điều em muốn nói. – Chàng nói, thở dài nho nhỏ.
- Đơn giản thôi…không ai muốn nói chuyện với em. Ôi, họ cười, chào em, chúc em lễ Giáng sinh vui vẻ, nhưng chỉ có thế thôi. Và khi em đến với họ, họ đi chỗ khác, để cho em đứng một mình.
Trey nghĩ là ngay khi Sloan đặt chân vào trại, nàng được gia đình ở Triple C đón tiếp nồng hậu. Nhớ đến cảnh mọi người trong gia đình thương yêu nàng, chàng thấy lời nàng thật khó tin.
- Em tưởng tượng nhiều chuyện, Sloan. – Trey bực bội nói.
- Không, em không tưởng tượng. – Nàng gay gắt đáp. – Ngay cả khi em đứng với anh, không ai nói với em một lời. Họ nói với anh. Họ xem em như là khúc gỗ. – Nàng nhìn lại nhà kho, vẻ giận dữ hiện ta trên mặt. – Em cảm thấy mình như là đồ cùng khổ ở trong ấy.
Suốt cả buổi chiều, Trey nói chuyện với hầu hết mọi người trong buổi tiệc. Chàng không thể nhớ mình đã nói với ai, không nói với ai. Nhưng chàng cũng không quan tâm đến ai. Có nhiều chuyện đã xảy ra trong buổi tiệc.
- Anh tin không ai xem em như khúc gỗ cả.
- Em không nghĩ như anh. Bây giờ em về nhà. Anh muốn làm gì cứ làm.
Không đợi chàng đáp, nàng đi về trang viên. Chàng nhìn theo nàng, lòng tức giận vì đã để cho nàng đi về một mình. Trước khi cất bước đi theo nàng, chàng thấy Johnny từ đâu bước ra, quay đầu nhìn theo Sloan.
- Tôi tưởng hai anh chị đi xe ngựa lót rơm với chúng tôi chứ. – anh ta nói, hất đầu chỉ Sloan đang đi về nhà.
- Sloan không thích đi.
- Cô ấy có khoẻ không? – Kelly hỏi, cô ta đến bên Johnny, móc tay quanh cánh tay anh ta.
- Độ này cô ấy rất dễ mệt. – Trey nhìn cảnh Kelly móc tay quanh tay Johnny, rồi chàng nhìn vào mắt cô ta, thấy cặp mắt như muốn nói rằng cô ta biết chuyện mà chàng không biết. - Việc đi học điều dưỡng như thế nào?
- Tốt. – Cô ta ngần ngừ, nhìn Johnny rồi nói: - Trey…
Johnny liền lên tiếng cướp lời cô: - Rất tiếc hai anh chị không đi với chúng tôi. Chuyến đi sẽ rất vui.

- Có lẽ đợi sang năm vậy. – Trey liếc nhìn Kelly, chàng ngạc nhiên khi cứ thấy Johnny cố tình cắt ngang lời cô ta.
Kelly không chịu lui bước, cô ta nói tiếp:
- Johnny nghĩ tôi sẽ không nói. Nhưng cả trại đều xầm xì về chuyện vợ anh.
- Xầm xì về Sloan à? - Bản năng tự vệ trong ngưòi chàng bừng lên mãnh liệt, khiến nét mặt rắn rỏi của chàng trông có vẻ dịu bớt.
- Vào hôm thứ tư vừa rồi, cô ấy đem ra cửa hàng bách hoá một gói hàng để gửi. Hàng gửi đến cho Max Rutledge. Tôi nghĩ anh nên biết chuyện này. – Kelly hăng hái nói trong khi Johnny đưa đầu mũi ủng đá vào cục đất đóng băng.
Thông tin này làm cho Trey ngạc nhiên, nhưng cũng giúp chàng hiểu được thái độ của nàng trong thời gian gần đây.
- Tôi nghĩ là cô ấy gửi quà Giáng sinh cho ông ta. – Chàng thận trọng trả lời bằng giọng tự nhiên.
- Gửi quà cho Max Rutledge à? – Kelly nhìn chàng có vẻ kinh ngạc. – Sau khi lão ta đã gây cho gia đình anh nhiều chuyện rắc rối à? Tôi biết mọi người đều cho qua mọi chuyện vào dịp Giáng sinh, nhưng tôi nghĩ làm thế là đã đi quá xa, anh có nghĩ như thế không?
- Max là người giám hộ về pháp luật của Sloan sau khi bố mẹ cô ấy mất. – Trey giải thích một cách thản nhiên.
- Khi anh cưới cô ấy, anh biết chuyện này chứ? – Kelly hỏi vẻ sửng sốt.
- Chúng tôi sống không kỳ thị người nào hết. – Trey dịu dàng đáp, tránh né câu hỏi rồi vừa đi về nhà vừa đáp. – Tôi vào nhà để xem Sloan có sao không, chúc anh chị đi chơi vui vẻ.
Chàng bỏ đi không để cho họ có cơ hội hỏi thêm gì nữa. Nhưng chàng tin chắc rằng những câu trả lời của chàng sẽ đến tai người lớn ở trại nội trong đêm nay. Tuy nhiên, thái độ của họ đối với Sloan có lẽ sẽ không thay đổi nhiều. Vì nàng có mối quan hệ với Rutledge nên họ tránh xa nàng, chờ xem nàng có đáng cho họ tin tưởng và kính trọng không, nhất là những người lơn tuổi còn nhớ đến chuyện của Tara.
Và chàng không biết làm sao để thay đổi thái độ của họ. May ra chỉ có Sloan mới làm được trong thời gian tiếp đến.
Khi chàng vào nhà, không khí vắng lặng, có vẻ như không có ai trong nhà hết. Vừa tháo găng tay. Trey vừa nhìn Sloan đang đi lên giữa cầu thang. Đôi ủng nàng mang có đế bằng cao su nên không gây tiếng động trên bậc cầu thang bằng gỗ. Chiếc áo khoác dày của nàng treo trên giá, chiếc mũ trùm đầu và khăn quàng len nhét vào hai túi áo khoác còn thòi ra ngoài một phần. Trey treo áo khoác của mình bên cạnh áo khoác của nàng, nhét găng tay vào túi, móc muc trên áo, rồi đi đến cầu thang.
Khi chàng lên đến cầu thang, vì đế ủng của chàng cứng nên không thể giữ yên lặng được. Cửa phòng họ mở. Chàng để hết tâm trí vào phòng, nên chàng nghe có tiếng càu nhàu nho nhỏ vì nàng ráng sức làm gì đấy, rồi có tiếng chiếc ủng rơi đánh bịch xuống nền nhà.
[ alobooks ]
Khi Trey đi vào phòng khách, chàng thấy Sloan đứng, tay cầm đôi ủng có lót lông. Má nàng ửng hồng, hoặc là vì đi bộ ngoài trời lạnh, hoặc là do ráng sức để tháo đôi ủng ra, hay là có thể vì cả hai.
- Anh khỏi phải đến. – Sloan nhìn chàng, ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ. – Tôi tự làm lấy được rồi. Tôi đã tự làm nhiều năm nay.
Lời nàng như muốn xua đuổi chàng đi, khó mà không nhận ra. Nhưng chàng mặc kệ, cứ ở lại. Chàng nói:

- Anh vừa nghe một chuyện mà anh nghĩ em cần phải biết.
- Chuyện gì mà cần phải biết? – Nàng hỏi, nhưng không mấy quan tâm đến câua trả lời của chàng, cứ xách đôi ủng đi vào phòng ngủ.
Trey buộc lòng phải đi theo nàng. Chàng dừng lại nơi ngưỡng cửa, đợi nàng cất ủng vào tủ xong đi ra mới nói:
- Có lẽ lần này anh sai lầm.
- Hôm nay là ngày vui. Tôi luôn luôn có cảm giác người trong gia đình Calder không bao giờ sai lầm về chuyện gì hết. Tôi nghĩ cần phải ngồi xuống để nghe chuyện này. – Sloan ngồi xuống mép giường, hai tay chống hai bên, tư thế có vẻ hơi ngạo nghễ, mỉa mai.
Chàng phải cố hết sức để giữ bình tình khi đáp.
- Việc mọi người tối nay có vẻ lạnh nhạt với em là có lý do. Em muốn biết tại sao không?
- Ôi, anh đã tìm ra lý do cho họ rồi phải không? – Nàng hỏi, mắt mở to trong có vẻ thơ ngây và chăn chú, rõ ràng cũng có vẻ đầy thách thức.
- Anh có tin chính xác cho biết em đã gửi quà Giáng sinh cho Max Rutledge.
- Đúng thế. Năm nào tôi cũng gửi quà tặng ông ấy. Có sao không? – Nàng hỏi giọng gay gắt.
- Đáng ra em phải nói cho anh biết. – Trey không thể giữ cho giọng mình khỏi lộ vẻ tức giận và chán nản.
- Tại sao thế?  Tôi đã biết ý kiến của anh về ông ấy rồi, và tôi không đồng ý với anh về ý kiến ấy. Nếu tôi nói với anh, chúng ta sẽ lại cãi nhau, và dù anh thích hay không thích tôi vẫn gửi quà cho ông ta.
- Nhưng nếu anh đem đến cửa hàng bách hoá để thu xếp cho họ gửi đi thì chắc chắn tình thế sẽ đỡ hơn. Đằng này em đem đến, mọi người trong trạid đều sửng sốt khi nghe chuyện này.
- Tại sao họ lại sửng sốt? Họ sửng sốt vì biết tôi quen biết Max à? – Nàng hơi nghiêng đầu với vẻ bối rối.
- Đúng thế đấy! – Trey nói lớn. - Lạy Chúa long lành, Sloan, mọi người trong trại này đều biết chuyện Max gây sự với chúng tôi. Thế mà bây giờ em gửi quà tặng ông ta. Theo họ thì đấy là hành vi phản bội.
- Thật kỳ cục! – Sloan tức giận thốt lên.
- Họ không có gì kỳ cục hết! – Trey dừng một lát để lấy lại bình tĩnh. – Em nói đúng. Anh không muốn em gửi quà cho ông ấy, nhưng anh không ngăn em được. Vậy tại sao em lại gửi đi ở đây? Tại sao khi đi bác sĩ ỏ Miles City em không ghé vào bưu điện ở đấy mà gửi?
- Lạy Chúa, Trey, anh làn như việc tôi quen biết ông ấy là điều đáng xấu hổ…là chuyện bí mật gớm ghiếc không nên để ọi người biết. Và vì anh và gia đình anh có thiên kiến về ông ấy. Thậm chí những người làm việc cho gia đình anh cũng cho việc tôi quen biết ông ấy là sai. Anh có thấy chuyện như thế đáng giận không? – Sloan hỏi với vẻ tức tối. – Và nếu anh nghĩ rằng tôi sẽ để ột nhóm người thiển cận ra lệnh cho tôi phải nên tiếp xúc với ai thì anh lầm rồi.
- Sloan! Anh chỉ nghĩ đến em. Trước khi chuyện này xảy ra, mọi người đều thích em. Họ chấp nhận em. Bây giờ em phải làm sao cho họ tin em lại. Đối với họ, lòng tin không phải là lời nói suông, mà phải biết sống. Trước mắt họ, em đã vượt qua ranh giới. – Trey thấy nàng chuẩn bị phản đối. – Anh không nói như thế là đúng hay công bằng. Mà chỉ là cách sống.
Sloan chưa kịp trả lời thì điện thoại trên bàn bên giường reo. Nàng đưa tay định nhấc máy, bỗng nàng thụt tay lui.
- Anh trả lời đi. Chắc ai gọi anh. –Sloan nói, rồi nói thêm với giọng chua chát. – Có lẽ cô tóc đỏ ở Ốc Đảo quán gọi đấy.
Chàng nhìn nàng sửng sốt, mắt hơi nheo lại. - Tại sao em nêu chuyện này ra? Chúng ta đã cho qua mấy tuần rồi.

Điện thoại reo lần thứ hai. – Anh không trả lời hay sao? - Cằm nàng hếch lên với vẻ thách thức, và nụ cười tiếp theo đó cũng có vẻ ngoạ nghễ. - Phải rồi. Tôi đang ngồi đây. Anh sẽ lúng túng khi nói chuyện phải không?
Bụng nguyền rủa, Trey bước tới nhấc máy lên nghe khi chuông reo nửa chứng. – Tôi nghe đây. – Chàng bực bội lên tiếng.
- Trey đấy phải không? - Giọng Cat bên kia đâu dây cất lên, hoang mang thắc mắc.
Trey thở phào, nhìn Sloan, ánh mắt hằn học.
- Phải, cháu đây.
- Sao nghe giọng cháu lạ thế! Cô…
Chàng không nghe gì tiếp theo vì khi ấy Sloan bước tới giật ống nghe trên tay chàng. – Ai đấy? - Giọng nàng rất gay gắt.
- Sloan! – Cat ngạc nhiên thốt lên. – Cô sắp hỏi Trey xem thử cháu có khoẻ không? Khi Jobe Garvey cho cô biết cháu đi về nhà, cô cứ lo…
- Cháu khoe. Chỉ mệt thôi. Trey đây. – Nàng dí ống nghe vào tay chàng và quay đi, căng thẳng và chán chường quá mức, đến nỗi không chú ý đến việc Trey đã nói gì với cô chàng.
Sloan căng thẳng, nàng đưa tay cài mái tóc và ngồi xuống giường, người mệt mỏi rã rời. Nàng cảm thấy càng cô đơn và vô vọng thêm. Nàng không nghe tiếng máy điện thoại cúp.
Rồi Trey đứng trước mặt nàng, môi mím chặt, mắt gay gắt. - Chuyện quái gì như thế vậy?
- Gần đây có nhiều cuốc điện thoại gọi đến. – Sloan đáp cộc lốc. – Khi nghe tôi nhấc máy thì không ai trả lời.
- Lạy Chúa lòng lanh, Sloan. – Chàng đáp, vẻ chán nản. – Có lẽ có ai đùa dai đấy.
- Với tiếng cười và tiếng âm nhạc quanh đấy à? Tôi không tin chuyện đó. - Giọng nàng khinh khỉnh.
- Vậy thì anh không biết ai gọi đến, – Trey nói, - nhưng không phải phụ nữ, không phải cô tóc đỏ hay ai đấy muốn nói chuyện với anh. Vậy em đừng nghĩ đến chuyện ấy.
Sloan vẫn ngồi bất động trước sự phủ nhận của chàng. Đàn ông thường nói dối về chuyện họ ngoại tình. Nhưng nàng không có sức nói thẳng vào mặt chàng điều đó, nên nàng ngồi yên không nói gì.
- Này. – Trey ngồi xuống trước mặt nàng, dựa người trên hai đầu bàn chân. – Em thường hoạt động. Độ gần đây em có nhiều thì giờ rảnh rỗi, thế mà em vẫn ngồi một chỗ, suy nghĩ mông lung. – Chàng cố lập luận cho rành mạch, nhưng giọng chàng vẫn có phần gay gắt. – Anh biết thời tiết xấu, không cho phép em đi chơi, nhưng trong vài ngày sắp đến thế nào trời cũng ấm áp. Em cần đi ra ngoài, đi dạo, tập thể dục. Làm thế sẽ tốt cho sức khoẻ và cho thai nhi.
- Đúng, chắc thế. – Sloan đáp rồi lần vào trong giường. – Em muốn nằm nghỉ một lát. Anh tắt đèn giúp được không?
- Được chứ. – Chàng đứng dậy, và nàng nằm dài trên giường, gác cánh tay lên trán. – Anh sang phòng kia xem tivi, nếu em muốn anh làm như thế.
Sloan gật đầu đồng ý. Trey tắt đèn đi ra khỏi phòng ngủ và khép cửa lại, chỉ để mở he hé. Sloan nhìn lên trần nhà tối một hồi lâu. Mọi việc rút gọn lại chỉ còn lời nói của chàng và mối nghi ngờ của nàng.
Trong hai cái sẽ đúng một cái. Nhưng cái nào đúng? Câu hỏi ấy quay cuồng trong óc nàng. Nàng muốn biết câua trả lời cho nghi vấn ấy.
Đối với tình yêu, nàng phải tin tưởng. Không có lòng tin, làm sao tình yêu bền vững lâu dài? Đấy là câu hỏi mà Sloan không bao giờ tự hỏi mình. Nhưng đấy là điều cốt lõi của mọi vấn đề khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui