Đêm tối, mưa phùn liên tục ngày xuân không biết đã đến từ khi nào.
Noãn Noãn vừa đi đến dưới lầu, cúi đầu nhìn chằm chằm vào từng giọt mưa đọng trên phiến đá, từng giọt từng giọt rơi xuống, dừng ở trên sàn nhà kia trong nháy mắt, trong phút chốc vỡ ra, như là đóa hoa nở rộ.
Cúi đầu vuốt những sợi tóc rơi xuống lên sau tai, cô duỗi tay vòng túi xách đeo lên vai, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Trần Kiều cùng đi xuống.
Trần Kiều nhìn về phía mưa đang tí tách tí tách rơi, nhíu mày liếc nhìn, nhẹ nhàng nói: “Chị đi tìm người phục vụ mượn dù, ở chỗ này chờ chị, không được đi đâu.”
Noãn Noãn tự biết mình vừa rồi quá xúc động, khẽ gật đầu, an tĩnh chờ.
Một trận gió xuân lạnh lẽo thổi đến, làm cho con người ta cảm thấy lạnh.
Đưa tay kéo lại áo khoác nỉ, ôm cánh tay đứng ở chỗ tối, đèn đường cách đó không xa, chiếu ánh sáng nhàn nhạt đến nơi này, gió thổi khiến cô không nhịn được duỗi tay sờ sờ khuôn mặt lạnh lẽo của bản thân, đôi mày thanh tú, ánh mắt nhìn về phía cửa lớn.
Trần Kiều vẫn chưa ra, cũng không biết mượn dù ở nơi nào.
Noãn Noãn suy nghĩ, đang chuẩn bị dùng túi xách che đỉnh đầu, chạy về phía đỗ xe, vừa mới cử động chuẩn bị che đầu, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân rõ ràng.
Cô ngừng động tác, rất tự nhiên quay đầu nhìn lại, ngay khi nhìn thấy khuôn mặt ở phía đối diện, cô có chút ngây ngẩn cả người.
Vẻ mặt ngây ngốc, trong mắt Phó Bác Ngôn nhanh chóng hiện lên ý cười.
Phó Bác Ngôn đánh giá người đứng bên cạnh, rõ ràng nhìn qua nhu nhược như vậy, ngốc như vậy, sao lại có thể hành động như thế.
Nghĩ đến chuyện lúc nãy, khoé môi anh mang theo nụ cười nhạt.
Hai người đứng cùng một chỗ, trong bóng đêm cùng nhìn về phía nơi xa bị màn mưa che đậy.
Phó Bác Ngôn đang suy nghĩ làm cách nào để mở miệng, sau khi mở miệng nên nói gì.
Mà Noãn Noãn, đang tự hỏi, người bên cạnh là thật hay giả, hay là ảo giác của bản thân.
“Không mang dù?”
Bên tai nghe được giọng nói quen thuộc, giọng trầm khàn, trầm thấp hơn so với ngày thường mình nghe radio, nhưng vẫn vậy, thật sự quá gợi cảm.
Lỗ tai hơi ngứa, Noãn Noãn không tự giác duỗi tay sờ tai mình, tới gần Phó Bác Ngôn, vành tai có chút nóng lên, khẽ gật đầu.
“Vâng.” Sau khi im lặng một lúc, Noãn Noãn nói, cảm giác như cổ họng phải gian nan mới phát ra tiếng, “Quên mất.”
Phó Bác Ngôn cười khẽ, thanh âm tê tê dại dại vang bên tai cô, có chút chọc người.
Anh đưa dù trong tay cho cô: “Cầm đi, con gái đừng đứng bên ngoài quá lâu, lạnh.”
Sắc mặt cô có chút trắng bệch, môi cũng tái hơn nhiều, ở nơi Noãn Noãn không chú ý tới, mặt mày Phó Bác Ngôn nhăn lại.
Im lặng vài giây, cô nhìn về phía Phó Bác Ngôn, có chút khàn khàn giọng, liếm môi, nói: “Anh lặp lại câu nói vừa rồi đi.”
“Hả?” Âm cuối cao lên, làm cô có chút mê mẩn.
Chi trong trong nháy mắt, Noãn Noãn liền cảm thấy, hôm nay tới nơi này thật đáng giá.
Đánh phó đài trưởng, còn được nói chuyện với giọng nói mình thích lần nữa.
Kinh hỉ trên mặt cô biểu hiện rõ ràng, cho dù là ở trong màn đêm mông lung, ánh đèn chiếu mờ ảo, Phó Bác Ngôn vẫn thấy rõ ràng đôi mắt cô sáng như sao trời.
Anh thất thần trong phút chốc.
Nhưng vẫn không từ chối yêu cầu của cô, lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa, hạ giọng xuống, làm cho giọng nói của bản thân càng thêm mê người: “Cầm dù ra xe ngồi trước.”
“Vậy còn anh?”
“Tôi tạm thời chưa về.”
“Vậy làm sao tôi……” Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, bóng dáng người nọ một lần nữa chìm vào trong bóng đêm, rời khỏi tầm mắt cô.
Cầm trong tay cây dù màu đen, Noãn Noãn hạ mi nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó mới cong cong khóe môi, mở dù ra đi về xe.
Dưới ánh sáng trong đêm mưa, bóng cô kéo dài, làm người xem mơ hồ không rõ.
Phó Bác Ngôn híp nửa mắt, ở trong góc nhìn một lúc, sau khi cô trở về trong xe, mới duỗi tay sờ quần áo dính nước mưa của bản thân, lắc đầu, tự cười nhạo hành động của bản thân.windchimelqd,
*
Lúc Trần Kiều mượn được dù thở hồng hộc chạy xuống, phát hiện Noãn Noãn đã ở trong xe rồi.
Đôi tay còn đang cầm cây dù còn nhỏ nước, vẻ mặt như hoa si(mê trai/gái), cười ngây ngô.
Trần Kiều chuẩn bị bước vào ghế lái lại dừng lại, nghi ngờ nhìn chằm chằm cô vài giây, thật cẩn thận hỏi: “Vừa mới nhặt được tiền?”
Nghe vậy, Noãn Noãn liếc cô ấy một cái: “Em là loại người nông cạn thế sao?”
Trần Kiều hít sâu một hơi, gấp dù lại rồi ngồi vào bên trong xe, bật đèn, vừa khởi động xe vừa nói: “Vậy mà vẻ mặt em như nhặt được bảo vật, thật muốn để cho fans của em nhìn xem nữ thần lạnh lùng của mình là lạnh lùng thế nào."
Noãn Noãn nghẹn lời, trợn mắt.
Nhưng mà cô đang vui vẻ, nên không thèm so đó với Trần Kiều.
Cần gạt nước hoạt động, cô nhìn theo, nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, nhịn không được mi mắt cong cong, nở nụ cười.
"Em lấy được một cây dù."
"Ừ, không phải tự đi mua sao?"Trần Kiều chăm chú nhìn đường, không chú ý nghe cô nói chuyện.
Noãn Noãn không hề thấy phiền, lặp lại: " Là người khác đưa."
Trần Kiều ừ một tiếng đáp lời, không quá để ý, hỏi: “Ai?”
“Chị đoán xem.” Cô nhướng mày, vẻ mặt đắc ý.
Nghe vậy, Trần Kiều dánh giá cô vài giây: “Không biết.”
Noãn Noãn cười khẽ, không dấu diếm nói cho cô ấy: “Phó Bác Ngôn đó.”
Trần Kiều dừng một chút, sau khi phản ứng lại Phó Bác Ngôn là ai, ánh mắt lộ ra nghi ngờ đánh giá Noãn Noãn một hồi.
“Em thật sự thích Phó Bác Ngôn như vậy?”
“Rất thích giọng nói của anh ấy.”
"Vậy không phải lúc trước em cũng thích một giọng nói nào đó sao?"
“Đúng vậy, cả hai giọng nói em đều thích, chỉ có nghe hai giọng nói này em mới có thể ngủ.”
Trần Kiều cười khẽ, biết thói quen của cô.
Nghĩ lại, cô ấy nghiêng đầu nói: “Vậy chị sẽ nói cho em một tin tức tốt liên quan đến Phó Bác Ngôn, chắc nghe xong em sẽ càng vui vẻ.”
Noãn Noãn chớp mắt, lông mi cong vút rung rung, vừa lúc ánh đèn bên ngoài chiếu vào trong xe, chiếu qua khuôn mặt cô, làm cho khuôn mặt cô thêm vẻ mềm mại, càng có vẻ xinh đẹp mê người, cô quay đầu nhìn chằm chằm Trần Kiều, mặt lộ vẻ chờ mong.
“Cái gì?”
"Em sẽ cùng nam thần của em dẫn một chương trình."
Một giây, hai giây, ba giây......
Trần Kiều thầm đếm thời gian, lúc đếm tới giây thứ bảy, trong xe đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.
Cũng may cô ấy sớm có chuẩn bị, tránh về phía cửa xe, tránh đi một chút thanh âm.
“Chị vừa mới nói gì?”
Trần Kiều bật cười, liếc cô một cái.
"Không phải vừa rồi chị đi mượn dù sao, cũng nhận được một cuộc điện thoại, lúc chiều chị cũng có nói với em là chị có nhận cho em một công việc, nhưng mà việc đó vẫn chưa được xác định chắc chăn, lúc nãy mới xác nhận, Phó Bác Ngôn đồng ý, em có thể thực hiện được nguyện vọng cùng dẫn một chương trình với nam thần của mình."
Sau khi nói xong, Trần Kiều đột nhiên ngừng lại, liếc măt nhìn sang cô: "Mà không đúng, có thể em không có cơ hội này."
“Vì... Vì sao?” Noãn Noãn trông mong nhìn cô ấy, giống như nai con lạc đường, đáng thương vô cùng.
Trần Kiều cười khẽ nhắc nhở cô: “Em vừa mới đánh phó đài trưởng, em cảm thấy bản thân còn có thể tiếp tục dẫn chương trình?”
Nói xong, Trần Kiều cười, tiếp tục tiêm cho cô một liều thuốc mạnh: “Lúc em vừa đánh phó đài trường, hình như Phó Bác Ngôn cũng đi theo một ít lãnh đạo của đài cũng đứng ở cửa nhìn.”[email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
Cô ấy nâng cao giọng nói: “Hình tượng nữ thần lạnh lùng của em, đã hoàn toàn sụp đổ."
*
Bên chỗ tiệc đứng KTV.
Đối với sự việc vừa mới chứng kiến, tất cả mọi người đều trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, tự nhận là người nọ trừng phạt đúng tội.
Sau khi Phó Bác Ngôn mang theo khí lạnh bên ngoài vào, cởi áo khoác còn đang ướt sũng nước ra, khoác lên cánh tay, khuôn mặt lạnh lùng đi vào trong.
Trên màn hình đang phát đoạn MV của ca khúc đang thịnh hành nhất, anh nhìn sang rồi thu lại ánh nhìn, sau đó ngồi bên góc sô pha, ánh sáng đèn đan xen ngẫu nhiên dừng trên người anh, chiếu vào khuôn mặt anh tuấn của anh, lộ ra đôi môi mím chặt, đủ để nói lên tâm tình của anh lúc này không hề tốt.
Cúi xuống, ngón tay thon dài nhanh chóng chạm vào màn hình điện thoại.
Có người lên tiếng: “ Phó lão sư đưa Noãn Noãn đi ra ngoài đã trở lại, thế nào rồi?"
“Khẳng định tiến triển không tồi, dù cũng không mang về.”
“Đúng không, tôi cũng cảm thấy, vị dẫn chương trình kia lớn lên thật đẹp, khó trách liền khiến Phó lão sư của chúng ta nhất kiến chung tình(tình yêu từ cái nhìn đầu tiên).”
Nghe vậy, Phó Bác Ngôn hiếm khi lại cho họ một ánh mắt chứa đầy thâm ý.
“Không ca hát?”
Người đang hát bỏ mic xuống, đi về phía này, vừa đi vừa ồn ào: “Phó lão sư, dù của tôi đâu?”
Bên cạnh có người thay thế Phó Bác Ngôn trả lời, trêu chọc nói: “Phó lão sư chắc chắn đã tặng cho người rồi.”
Nháy mắt, mấy người đàn ông xung quanh đều ồn ào.
“Chắc chắn là đưa cho vị dẫn chương trình kia, tôi đã bảo mà, tôi vừa quay lại phòng bao, anh ấy đứng bên cửa sổ liền đến mượn cây dù đi, thì ra nhìn thấy người dẫn chương trình kia ở bên dưới không mang theo dù."
“ Chậc chậc, tâm tư này, thật khó hiểu.”
“Biết cái này kêu là gì không, hành động hôm nay của Phó lão sư gọi là: Hôm nay lưu một vật để ngày nào đó gặp nhau, khiến cho lần sau còn có cớ hẹn người. Anh ta vòng tay lên vai Phó Bác Ngôn, làm mặt quỷ: “Cậu nói thử xem, có phải cậu có ý này không?”
Phó Bác Ngôn nâng mày, khóe môi gợi lên một nụ cười nhạt.
Anh có gì để nói, anh chính là có ý này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...