Giống Như Đã Từng Quen Biết

Phó Bội Gia bê một chồng
tài liệu từ thư viện đi ra, thực sự là hận không thể mọc ra vài cái tay. Hô!
Chỉ cần hoàn thành luận văn là có thể được giải phóng, thật tốt!

Tiếng chuông điện thoại
di dộng vang lên rất không đúng lúc, Phó Bội Gia thực sự là không muốn mời vài
kẻ cắp đến, dứt khoát mặc kệ. Dù sao trời cũng chưa có sập xuống.

Cuối cùng Phó Bội Gia
cũng bại bởi chủ nhân của tiếng chuông điện thoại, để tư liệu xuống dưới đất “A
lô?” Giọng điệu rất không tốt.

“Phó Bội Gia?” Một âm
thanh mộc mạc, trầm thấp truyền đến, nếu Phó Bội Gia nghe không nhầm, hắn chắc
là Kiều Gia Hiên đã đụng phải tuần trước.

“A —Chuyện gì?” Giọng nói
cũng dần trở nên mềm mại, dịu dàng.

“Tôi là Kiều Gia Hiên. Cô
ở đâu?”

“Trường học!”

“Bây giờ đã là buổi trưa
rồi, cùng nhau ăn cơm đi! Tôi tới đón cô!” Do thói quen ra mệnh lệnh, giọng
điệu dĩ nhiên không cho phép cự tuyệt.

Phó Bội Gia có chút ngây
ra nhìn điện thoại đã bị cắt đứt, thật là bội phục Kiều Gia Hiên này lưu loát,
ngắn gọn. Hắn hình như còn không cho cô cơ hội đồng ý. Nếu không phải ngày đó
gặp nhau tại bữa tiệc cùng cô trò chuyện hồi lâu, cô còn lâu mới đi

Hoàn hảo, Kiều Gia Hiên
không mang cô đến chỗ nào tráng lệ, một bữa cơm ăn, tối thiểu cũng phải đụng
tới bốn, năm người quen. Phải biết rằng, trở lại giải thích cùng lão đầu một
hồi, cũng muốn mệt chết. Nếu có việc này, Phó Bội Gia tình nguyện gặm luận văn
hay là đi ngủ cho xong.

“Cô muốn ăn gì?” Kiều Gia
Hiên một bên cởi áo khoác một bên hỏi cô.

“Tùy ý đi!”

“Tùy ý? Xin hỏi nơi này
có món ăn gì?” Kiều Gia Hiên vẻ mặt chăm chú quay sang hỏi bồi bàn.

Phó Bội Gia phối hợp với
diễn trò của hắn mà bật cười, rõ ràng biết rõ người này là đang trêu đùa cô.

Kiều Gia Hiên cũng vẻ mặt
đầy ý cười quay đầu lại, Phó Bội Gia không khỏi lần thứ hai cảm thấy hắn có một
hàm răng thật đẹp, trắng sáng, so với những hàm răng quảng cáo kem đánh răng
trên TV còn đẹp hơn nhiều. Hắn hẳn là vô cùng thích hợp với việc mỉm cười, có
thể làm cho người ta có một cảm giác hắn rất khôn khéo cùng lãnh khốc.

“Vậy những món này! Cô

thấy được không?”

Bội Gia hồi phục lai tinh
thần, mới biết chính mình nhìn hắn đến ngẩn ra, mặt không khỏi hơi đỏ lên:
“Được!” Trời biết hắn nói cái gì, vừa rồi cô một câu cũng không nghe thấy.

Kiều Gia Hiên quay đầu
nói: “Vậy cho tôi những món này!” Lại nói: “Không biết mời ăn món gì, nhân tiện
đưa cô đến chỗ này. Tôi nghĩ món ăn ở đây rất có hương vị gia đình!”

Hương vị gia đình! Phó
Bội Gia khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.

Kiều Gia Hiên vẻ mặt cô
đơn nở một nụ cười: “Tôi không có người nhà. Bố mẹ đã qua đời từ lâu!”

Bội Gia nhìn vẻ mặt tươi
cười của hắn, trong lòng cảm thấy không đành. Xuất hiện một ý nghĩ muốn vuốt
lên vùng lông mày đang nhăn lại của hắn. Nhưng cô chỉ khách sáo nói: “Xin lỗi!”

Kiều Gia Hiên trong nháy
mắt khôi phục lại vẻ mặt bình thường, cười nói: “Không có gì. Tôi chưa từng
cùng người khác đề cập đến chuyện này. Nhưng chẳng hiểu vì sao, nhìn thấy cô,
lại không có bận tâm cùng cô mở lòng!”

Bội Gia mỉm cười nhìn
hắn, trong lòng như rơi vào một hũ đường.

Lúc này, bồi bàn đã mang
đồ ăn lần lượt bưng lên, đều là một số món thông thường ở nhà. Nhưng phối hợp
sắc hương đầy đủ, khiến người ta có cảm giác mười ngón tay muốn di chuyển.

Kiều Gia Hiên dùng chiếc
đũa chọn một ít món gắp vào trong bát của cô: “Cô nếm thử xem! Xem có thích hay
không?”

Cô cúi đầu cắn nhẹ một miếng,
cũng có mùi vị. Thế nhưng cô ăn thế nào cũng không nghĩ ra được là vị gì.

“Cũng không tệ lắm!”

“Mấy món ăn này, ngày
trước đều là sở trường của mẹ tôi. Bố tôi cũng rất thích. Tuy rằng ở đây nấu
không giống mùi vị mẹ tôi làm, nhưng cũng có một chút tương tự, đó là nguyên
nhân tôi rất thích đến nơi này. Tựa như được trở lại như hồi còn bé!”

Kiều Gia Hiên dùng một
loại ánh mắt kì quái nhìn cô, dường như không phải nhìn cô, như là xuyên qua
cô, nhìn về nơi xa xôi, nhìn về quá khứ, như nhìn về thời gian!

Bội Gia bị hắn nhìn xấu
hổ: “Vậy anh ăn nhiều một chút!”

Đôi môi của Kiều Gia Hiên
giương lên một nụ cười đẹp đẽ, cúi đầu bắt đầu ăn


——————————

Như vậy mà hẹn hò? Bội
Gia không tiếng động tự hỏi chính mình, tuy rằng về tới nhà, thế nhưng cô lại
trầm lặng trong bầu không khí vừa rồi. Cũng không phải là chưa một mình cùng
nam sinh ra ngoài. Thế nhưng cô biết Kiều Gia Hiên là con người đặc biệt.

Hắn không ngây thơ giống
những nam sinh học cùng trường, nhưng cũng không phóng đãng. Hắn lớn hơn cô,
thế giới của hắn cô cũng không hiểu hết, quá khứ của hắn đối với cô là một mê
cung, nhưng hết thảy chuyện của hắn lại khiến cô suy nghĩ như vậy.

Tiếng chuông điện thoại
truyền đến, màn hình hiện lên tên của Kiều Gia Hiên.

“Bội Gia. Nhà hàng vừa
rồi em có thích không?”

“Vâng!

“Tối mai anh rảnh rỗi,
tôi đưa em đi một nhà hàng khác thử xem!”

Trời ạ, điện thoại lại
tắt! Cái con người này sao có thể độc đoán như vậy? Hắn biết cô nhất định đồng
ý đi sao? Cô đường đường là thiên kim Phó thị, chỉ cần cô nguyện ý, người muốn
cùng cô ăn cơm xếp hàng chật cả dãy phố.

Thế nhưng trong đáy lòng
lại có một âm thanh không ngừng lên tiếng, muốn đi, muốn đi, tất nhiên muốn đi!

Chạng váng tối ngày thứ
hai, Bội Gia dường như rất có tinh thần, chọn đi chọn lại giữa đống quần áo.
Mặc màu đen nhìn có vẻ quá trưởng thành, mặc đồ trắng thì có vẻ hơi đơn điệu,
mặc máu phấn hồng thì lại giống trẻ con —- mang cả phòng quần áo ra thử, nhưng
mà không có cái nào hợp ý. Trách không được có người nói: “Tủ quần áo của con
gái vĩnh viễn là ít!” Phó Bội Gia hiện tại có chút hối hận, bình thường phụ
thân đưa cô rất nhiều thẻ vàng, cũng không hạn chế chi tiêu của cô, nhưng cô
lại không có ham mê đặc biệt với việc mua quần áo, cứ mặc được đại khái là
được, cũng không mua nhiều. Mà bình thường phụ thân cũng theo tiêu chuẩn Châu
Âu mà đặt may lễ phục cho cô. Cho nên cô chẳng bao giờ quá quan tâm đến quần
áo.

Nhìn thời gian một phút
một giây đang đến gần, cô cũng không quản được nhiều chuyện. Chọn chiếc váy màu
tím này cũng tương đối thuận mắt, phối hợp cùng xăng – đan màu tím.

Vừa mới mặc đồ xong, chị
Vương đã gõ cửa: “Tiểu thư, có một vị Kiều tiên sinh tới, nói là hẹn cùng ăn
tối với cô! Tôi đã mời ngài ấy chờ ở đại sảnh rồi.”

“Được được! Tôi xuống
ngay đây!” Bội Gia luống cuống tay chân vỗ vỗ chút nước lên mặt, bôi lên một

chút kem dưỡng ẩm, sau đó điểm lên chút màu son, liền chạy xuống dưới.

Kiều Gia Hiên cũng không
ngồi, lẳng lặng đánh giá căn biệt thự Phó gia, không lộng lẫy như trong tưởng
tượng, đồ vật đều bày trí thỏa đáng, rất có cảm giác gia đình. Đúng vậy, chính
là cảm giác gia đình.

Trên cầu thang truyền đến
tiếng bước chân, hắn theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Bội Gia một thân màu
tím đã bước từ trên lầu xuống, ánh mắt không khỏi sáng lên. Mái tóc đen dài của
cô hất ra sau, đung đưa theo từng bước đi, khiến người ta cảm thấy yêu mến. Lần
đầu tiên tại bữa tiệc nhìn thấy cô, một thân lễ phục, hơi búi lên. Ngày đó thấy
cô ở cổng trường, là buộc đuôi ngựa.

“Hôm nay em đẹp lắm!”

“Thật sao? Cảm ơn!” Bội
Gia thản nhiên cười, sắc mặt hơi phớt hồng.

“Đi thôi. Tôi mang em đến
một nơi rất tuyệt!”

Thì ra Kiều Gia Hiên lần
này đưa cô tới một nhà ăn ở trên đỉnh núi, trang trí không phô trương, nhưng vô
cùng lãng mạn, trần nhà làm bằng thủy tinh, ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy
bầu trời đêm đầy sao.

Bên trong cũng không có
đèn, chỉ có vài ngọn nến, ánh sáng mập mờ hòa cùng với ánh sáng yếu ớt từ những
ngôi sao trên bầu trời. Nếu là tình nhân đến đây ăn cơm, thật đúng là lãng mạn
đến cực điểm.

Tình nhân? Cô bỗng dưng
ngẩng đầu nhìn Kiều Gia Hiên, đã thấy hắn vẻ mặt dịu dàng đang nhìn cô.

Bội Gia ngược lại lại cúi
đầu xuống.

“Thích bầu không khí ở
đây không?”

“A — Cũng không tệ lắm!”

“Bội Gia, nhìn tôi!”

Bội Gia khó hiểu ngẩng
đầu, nhưng lại rơi vào một đôi mắt thâm tình: “Bội Gia, làm bạn gái của tôi
nhé!”

Ngực Bội Gia như con nai
con nhảy toán loạn, không biết phải làm thế nào cho phải.

Vừa lúc này truyền đến
tiếng mở cửa, bồi bàn bắt đầu bưng món bò bít – tết vào.

Hai người đều không nói
lời nào, nhìn bồi bàn để đĩa thịt bò xuống, liền xin lui ra ngoài.

Kiều Gia Hiên cũng không
nhắc lại, kéo đĩa thịt bò của Bội Gia đến trước mặt, giúp cô cắt thịt bò thành
từng miếng nhỏ. Rồi đưa đến trước mặt Bội Gia.

Bội Gia lặng lẽ không
nói, trong ngực liên tục đập thình thịch thình thịch. Ngay cả tay cầm dĩa ăn
cũng có chút run rẩy.


Kiều Gia Hiên mãi cho đến
khi ăn xong, cũng không nhắc lại vấn đề này.

Hắn ngồi ở trong chiếc xe
thể thao, Bội Gia nhìn ra ngoài cửa sổ đến xuất thần. Hắn không có hỏi lại vấn
đề kia, chẳng lẽ là bỏ qua rồi? Vẫn còn —-

Bội Gia lấy lại bình
tĩnh, mới phát hiện ra con đường này không phải đường về nhà cô: “Đây không
phải đường về nhà tôi.”

Kiều Gia Hiên quay đầu
cười nói: “Đến nhà của tôi. Tôi lấy chút đồ!”

Bội Gia gật đầu một cái.

Xe chạy vào một khu chung
cư cao cấp, dừng lại trước một biệt thự.

“Đến đây, vào trong ngồi
một lúc. Tôi có chút việc, có thể phải ở lại nửa giờ. Đợi lát nữa sẽ đưa em
về.”

Bội Gia theo hắn đi vào,
bày trí trang nhã khéo léo, có thể thấy là từ những người có tiếng tăm. Nhưng
cảm giác cũng vô cùng đơn điệu. Dường như thiếu thứ gì đó.

Đúng! Thiếu cảm giác gia
đình! Dường như chủ nhân của nó chỉ cần mang hành lý đi, nơi này liền trở thành
phòng mẫu.

Khó trách hắn hay mang cô
đến những nhà hàng có không khí gia đình để ăn.

Tuy rằng thiếu mẫu thân,
nhưng phụ thân vẫn gánh vác trách nhiệm của mẫu thân, chăm sóc tốt cho cô. Vì
sợ cô phải chịu uất ức, nên không đi bước nữa. Tuy rằng nhà không lớn hơn nơi
này bao nhiêu, những luôn có những tiếng cười không ngừng.

Cô khẽ thở dài một cái,
đi ra sân thượng. Trong sân nhà thoảng qua một mùi hương hoa, những con côn
trùng không biết tên liên tục kêu ríu ra ríu rít. Khiến cho phòng trong càng
trở nên quạnh quẽ.

Không biết đã ngây ra bao
lâu, chỉ cảm thấy một đôi bàn tay ấm áp ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của mình, quay
người lại liền rơi vào cái ôm ấm áp của hắn: “Sao thế, đứng ở đây ngẩn người?”

Bội Gia chỉ cảm thấy được
hơi thở nam tính mạnh mẽ của hắn vây quanh, cả người nóng lên, liền giãy giụa
mong rời khỏi hắn.

Vòng tay của Kiều Gia
Hiên càng thêm xiết chặt: “Ngoan, không nên nhích tới nhích lui.” Chỉ là yên
lặng ôm cô.

Một lúc sau, hắn mới từ
từ buông cô ra, đỡ lấy cằm của cô, nhìn thẳng vào đôi mắt cô: “Bội Gia, làm bạn
gái tôi!” Âm thanh của hắn trầm thấp, mang theo chút mê hoặc lòng người.

Bội Gia không nói, chỉ
lẳng lặng nhìn hắn. Nhưng thấy gương mặt hắn càng lúc càng tiến lại gần, ở
trước mặt không ngừng phóng đại, đến khi môi hắn chạm vào đôi môi cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận