Hóa ra, ông chủ đó lại là hắn sao? Bao cảm xúc hỗn độn trộn lẫn, vui có, buồn có, khiến nhỏ nhất thời luống cuống.
“Tên?”
Nhỏ giật mình khi giọng nói trầm ấm của hắn cất lên, hắn không nhớ tên nhỏ? Cũng đúng thôi, nhỏ không nộp đơn xin việc gì cả, cũng đâu là gì đối với hắn đâu, làm sao hắn có thể nhớ? Nhỏ nhất thời đờ ra, nếu nhỏ nói tên thật của mình, liệu hắn có nhớ, liệu hắn có khinh nhỏ không?
“Này!” Hắn quát lớn.
Tiếng quát của hắn lôi hồn nhỏ về lại với trái đất. Nhỏ lắp bắp:
“V… Vân.”
Nhỏ cắn chặt môi, chịu đựng ánh mắt tò mò từ hắn. Cũng phải thôi, nhỏ còn không thèm nói tên họ đầy đủ cho hắn mà. May cho nhỏ, hắn chịu bỏ qua. Chỉ tự giới thiệu tên mình, hắn lãnh đạm giải thích nhanh những gì nhỏ phải làm – đơn giản là lo việc nấu nướng ngày ba bữa, trưa thì đem cơm lên công ty cho hắn, còn việc nhà thì đã có những người khác làm. Hắn chỉ cho nhỏ một căn phòng cạnh phòng hắn, bảo rằng hắn hay ăn khuya, có gì gọi, nhỏ chạy qua sẽ tiện hơn. Nhỏ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Trước khi rời nhà, hắn còn dặn nhỏ hôm nay hắn sẽ ăn ngoài, không cần phải nấu, sau đó bỏ đi ngay.
Nhỏ đứng tần ngần hồi lâu trong căn phòng rộng lớn, cuối cùng cũng bắt tay xếp dọn hành lí. Sau đó, nhỏ tò mò đi lòng vòng quanh nhà xem xét chung quanh. Nhà hắn thiệt là rộng kinh khủng luôn, có hồ bơi, sân gôn mini, một nhà kính trồng đầy những loại hoa đẹp và hiếm nhất làm nhỏ thích mê. Đi chán chê, nhỏ đi chào từng người trong nhà, từ bảo vệ, người giúp việc đến người làm vườn, v.v. Ai cũng thấy mát lòng vì sự lễ phép của nhỏ, không ngại nói hết những gì họ biết về hắn cho nhỏ nghe. Nhỏ vui lắm, cười mãi không dứt. Mà cũng lâu rồi nhỏ mới cười ấy nhỉ, cảm giác mới… xa xỉ làm sao.
Sau khi đi đến mức mỏi rã rời, nhỏ về phòng, tắm gội rồi ngủ thiếp đi, lấy lại sức lực sau một ngày đầy mỏi mệt. Lúc nhỏ mở mắt ra, trời cũng đã sụp tối. Nhìn đồng hồ đeo tay, kim đồng hồ đã chỉ 12 giờ từ lúc nào. Nhỏ rối hết lên, sao nhỏ có thể ngủ từ 5 giờ chiều đến 12 giờ đêm chứ? Nhỏ tự buông thả chính mình rồi, hèn chi mới mệt mỏi như vậy. Mấy ngày gần đây, nhỏ mất ngủ liên hồi, lại bị áp lực đè nặng, giờ có một cái giường êm ái như vậy, hỏi làm sao nhỏ cưỡng lại được.
Đi rửa mặt một chút cho tỉnh táo, nhỏ gõ cửa phòng hắn thử, không trả lời. Mím môi, nhỏ thử đẩy cửa bước vào; hắn vẫn chưa về? Quả thật làm tổng giám đốc của một tập đoàn lớn như vậy làm hắn bận ngập đầu, còn bận hơn nhỏ hồi đó nhiều.
Tạm gạt hết suy nghĩ về hắn ra khỏi đầu, nhỏ tập trung vào việc thỏa mãn cái bụng đói meo của mình. Tìm quanh quất một hồi, nhỏ thấy một “kho” đầy các loại… “gói”: mì gói, bún gói, phở gói, cháo gói… Đổ mồ hôi – hóa ra từ đó đến giờ hắn vẫn sống sót bằng mì gói sao? Trong tủ lạnh, ngoại trừ trứng, cà chua và rau sống, hoàn toàn không còn gì khác. Hắn sống thế này, quả thật rất thảm nha!
Vì mì là thứ duy nhất hắn có, nhỏ bắc một cái nồi nhỏ, chuẩn bị nấu mì. Từ nhỏ đến giờ, nhỏ là một đứa kĩ tính, ngay cả việc ăn mì cũng không ngoại lệ. Thay vì nấu nước sôi rồi ngồi đợi, nhỏ thích làm cho món mì của mình hấp dẫn thêm chút. Khi nước trong nồi đã sôi, nhỏ cắt hai quả cà chua, đun nhỏ lửa chút cho chín nhừ. Sau đó, nhỏ cho hai vắt mì cùng mấy gói gia vị, đập thêm quả trứng và cho rau thơm vào. Một lúc sau, mùi mì thơm lừng bay khắp nhà, đánh thức bất kì cái bụng đói nào. Ngồi xuống, nhỏ ăn ngon lành. Dù chỉ là mì, nhưng sau mấy ngày uống nước lọc cầm hơi, mì gói cũng trở thành món ăn hảo hạng nhất với nhỏ rồi.
Mới ăn được có nửa bát, nhỏ đã nghe thấy tiếng mở cửa. Bỏ dở chén mì, nhỏ vội vội vàng vàng chạy ra cửa đón hắn. Hắn bước vào, thấy nhỏ đứng cúi đầu, nhỏ giọng chào hắn thì ngạc nhiên lắm, chẳng phải hắn đã bảo nhỏ không cần phải đợi rồi sao. Nhưng lia mắt một vòng, thấy bát mì nằm dang dở trên bàn, hắn hiểu ngay ra nhỏ đang làm gì. Bỗng nhiên, bụng hắn cũng réo lên dữ dội. Cả đêm ở quán bar tiếp đối tác, bụng rỗng mà uống toàn rượu làm hắn cực kì chán ghét. Nhỏ có vẻ cũng nhận ra hắn đang đói, kéo kéo ống tay áo hắn vào bếp. Để hắn ngồi đó, nhỏ lấy ra ba gói mì, bắt đầu nấu cho hắn ăn. Nhớ tới hành động “to gan lớn mật” (là kéo tay ảnh vào bếp ý!) lúc nãy, mặt mày nhỏ đỏ chẳng kéo gì quả cà chua trong nồi làm cho một người nào đó ngồi đằng sau nhếch mép cười, vẻ mặt rất chi là hưởng thụ sự bối rối của nhỏ.
Mì chín, nhỏ cùng hắn ngồi ăn. Nhỏ bỗng thấy thật mắc cười: nửa đêm nửa hôm, một người từng là ca sĩ nổi tiếng, một người là tổng giám đốc lại ngồi húp mì sùm sụp như hai kẻ chết đói vậy, quả thật mất sạch sẽ hết hình tượng rồi. Xong xuôi, nhỏ dọn dẹp, rửa chén. Hắn ngồi đằng sau, ánh mắt như thợ săn nhìn một con mồi, tỉ mỉ quan sát làm nhỏ lạnh sống lưng. Cố gắng làm cho thật nhanh, nhỏ chào hắn rồi chạy vội về phòng. Hắn vẫn nhìn theo hướng nhỏ mới chạy qua, khuôn mặt lộ rõ vẻ thích thú. Xem ra, thuê cô gái này làm “đầu bếp” cho hắn cũng là một lựa chọn đúng đắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...