Lại là một ngày học dài đằng đẵng như bao ngày khác, tiếng chuông ra chơi vang lên cứu thoát đám học sinh khỏi đống công thức toán học, hóa học đang bay vòng vòng quay lớp. Ai cũng ùa ra ngoài như bầy kiến vỡ tổ, tiếng nói chuyện nhanh chóng làm rộn ràng từng ngóc ngách của ngôi trường này.
Nhỏ đang ngồi trong lớp, chẳng có tí gì là háo hức khi đến giờ ra chơi như ngày thường nữa. Nhấp nha nhấp nhổm trên ghế, lén ngó qua lớp hắn lần thứ... 101, nhỏ đang hồi hộp vô cùng. Nhìn hộp cơm mình đang cầm trên tay mà run bần bật, nhỏ thật sự muốn từ bỏ ý định của mình ngay tức khắc. Không được, nhỏ không cho phép mình bỏ chạy! Vậy là với nỗ lực "phi thường", nhỏ nhẹ nhàng vào lớp hắn, tiến đến chỗ hắn ngồi và đặt hộp cơm vào ngăn bàn của hắn. Trở về lớp, nhỏ nấp ngay cửa ra vào, len lén ngó qua lớp hắn.
Vừa hay, hắn xuất hiện. Mái tóc nâu còn dính nước, khuôn mặt ướt nhẹp, đôi mắt ngái ngủ vẫn chưa tỉnh thêm được, vừa đi vừa giũ nước khỏi tóc. Nhìn hắn, xém chút nữa nhỏ muốn rút con dế yêu của mình ra chụp hình để ngồi ngắm luôn rồi. Tuy đầu óc đang la ó nhỏ vì cái tội mê trai, nhưng tay nhỏ cứ tự hoạt động theo bản năng, chụp hình hắn lia lịa. Hắn thì như nhận thấy chuyện gì, ngẩng đầu lên, nhìn ngay chỗ nhỏ đang nấp. May mà nhỏ đã nấp lại ngay sau khi chụp hình hắn nên hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt hắn, vậy mà tim nhỏ muốn vọt luôn ra khỏi lồng ngực. Hắn nhìn chung quanh được một hồi rồi lại quay về lớp. Trái tim nhỏ như thoát khỏi một tảng đá to, nhẹ nhõm hẳn. Nhỏ tự hứa không bao giờ dám chụp trộm hắn nữa, không thì có ngày nhỏ sẽ chết vì đau tim mất thôi! Hít một hơi sâu, nhỏ cố gắng trấn tĩnh chính mình lại rồi bước ra ngoài, "vô tình" đi ngang qua lớp hắn. Qua khóe mắt, nhỏ có thể thấy hắn đang nằm gục xuống bàn ngủ, chẳng đoái hoài gì đến hộp cơm đang nằm trong ngăn bàn làm nhỏ buồn quá đỗi. Nhưng nhỏ nhanh chóng lấy lại tinh thần ngay lập tức. Chiều, đảm bảo hắn phải dọn ngăn bàn trước khi về, thể nào cũng thấy hộp cơm thôi. Nhỏ lại dùng hộp giữ nhiệt, sợ gì chứ. Vậy là nhỏ vui vẻ xuống nhà ăn ăn trưa cùng mấy đứa bạn, định bụng chiều nay sẽ quan sát hắn tiếp.
Thật ra, cũng chẳng phải nhỏ hứng lên làm cái trò rảnh đời này hay có máu lãng mạn gì. Nhưng hắn thì chẳng bao giờ ăn trưa, lúc nào cũng chỉ ra ngoài rửa mặt rồi mua một lon café, sau đó sẽ về lớp ngủ cho đến hết giờ ra chơi. Tan học, hắn lại xuống nhà ăn mua mấy lốc mì, tống vào chiếc xe Maserati sang trọng hay đưa đón hắn mỗi ngày. Nhỏ nhìn theo, có chút buồn cười cùng xót xa. Đường đường là đại thiếu gia, người thừa kế tập đoàn thương mại Cao Nguyên mà lại đi tích trữ mì gói, nhỏ thật không thể không cười được.
Cũng vì vậy mà nhỏ mới quyết tâm làm cơm cho hắn tuy với nhỏ học nấu ăn chẳng dễ dàng gì. Cha mẹ thấy nhỏ làm loạn trong bếp thì sợ xanh mặt, tưởng nhỏ rảnh rỗi sinh nông nỗi đi đốt nhà mình, cấm nhỏ bén mảng tới bếp luôn. Nhỏ đành phải năn nỉ chị giúp việc dạy nó nấu. Sau mấy lần trầy lên trật xuống, nhỏ mới làm ra những món có thể nói là tạm ăn được. Để cho chắc, nhỏ thử làm một bữa cho nhà mình ăn, đương nhiên là món nào nhỏ cũng đã nhờ chị giúp việc nếm trước rồi mới dám dọn lên. Cha mẹ nó ngạc nhiên lắm, đâu nghĩ cô con gái mình mấy ngày trước tính đốt nguyên cái nhà bếp lại có thể làm ra những món ăn như thế này - tuy vẫn không phải là ngon nhất nhưng cũng đã là một sự tiến bộ vượt bậc rồi. Khảo nghiệm thành công, nhỏ mới dám nấu cơm, làm thức ăn rồi cho vào một hộp cơm, xách lên trường cho hắn.
Không tin tưởng về tài nấu ăn của mình cho lắm nên nhỏ lo lo, ngồi học mà cứ nhấp nhổm không thôi. Ngay khi tan học, nhỏ lấy cớ đi nộp bài, đi gặp giáo viên để cắt đuôi lũ bạn như thường lệ. Khi cả lớp về hết, nhỏ mới dám quay lại để dọn dẹp đồ đạc của mình.
Biết hắn luôn là người về cuối cùng, nhỏ vừa dọn đồ vừa nghe ngóng động tĩnh của hắn, đồng thời cũng tránh cho hắn nhìn thấy. Nhỏ dọn đồ mà vừa mừng vừa run, trái tim đập loạn hết cả lên. Bỗng, một tiếng choang chát chúa đập thẳng vào tai làm nhỏ ngỡ ngàng. Dồn nén nỗi sợ hãi, nhỏ đợi hắn đi rồi mới từ từ qua lớp hắn. Hộp cơm mà nhỏ cất công làm giờ nằm trên đất, cơm rơi vãi tung tóe, đồ ăn nhỏ làm cũng rơi đầy dưới đất.
Nhỏ bàng hoàng, cảm nhận một cái tát vô hình trên má. Cắn chặt môi, nhỏ cố đè nén những dòng nước mắt đang chực trào, cúi xuống dọn dẹp đống đồ ăn vương vãi. Sau đó, nhỏ lấy giẻ lau sạch sàn nhà, đổ hết đống đồ ăn đi rồi về nhà như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tối đó, nhỏ bỏ bữa, chẳng nói chẳng rằng với ai. Cha mẹ, chị gái hỏi, nhỏ chỉ nói rằng hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút. Chị giúp việc lo lắng, bưng một bát cháo thịt nạc trứng bắc thảo nhỏ thích nhất cùng một ly nước ấm lên phòng cho nhỏ. Nhỏ chỉ ậm ừ, không nói được câu nào hoàn chỉnh cả. Nhưng sự im lặng của nhỏ cũng chỉ giữ được cho tới khi mọi người đã ra khỏi phòng nhỏ hết.
Tiếng nức nở khe khẽ cùng những giọt nước mắt của nhỏ rơi ngày càng nhiều. Hắn đang xát muối vào lòng nhỏ với hành động vô tâm của mình! Nhỏ khóc một hồi lâu đến khi cạn kiệt cả sức lực mới bò xuống giường, cầm bát cháo lên ăn; hương vị cùng độ ấm vừa phải của bát cháo cũng an ủi nhỏ phần nào.
Với tay lấy chiếc MP3, nhỏ bật đại một bài hát nào đó. Không ngờ, giọng hát trầm ấm của hắn truyền thẳng đến nhỏ làm nhỏ sực tỉnh một chút. Nhìn chiếc MP3 với vẻ bất đắc dĩ, nhỏ quên béng mất toàn bộ số nhạc trong đó đều là do hắn hát. Đưa tay lên, nhỏ định gỡ tai nghe xuống thì từng lời hát của hắn đánh thẳng vào lòng nhỏ, khiến cho bàn tay của nhỏ tự động hạ xuống một cách vô thức. Nhắm mắt lại, một lần nữa nhỏ lại chìm đắm trong giọng hát mê hoặc của hắn, trong đầu nhớ lại cảnh tượng cái ngày hắn đã khóc, nhớ lại vòng tay mạnh mẽ của hắn đã ôm nhỏ thật chặt, bao bọc nhỏ bởi mùi bạc hà đầy nam tính của hắn. Trái tim nhỏ lặng đi, bất giác lại chìm đắm trong tình cảm đơn phương của chính mình. Bất giác, nhỏ muốn thử lại một lần nữa. Thêm một lần để nhỏ có thể bước vào tim hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...