Truyện 7 chương 18: Có trộm.
Chiếm hữu một người, có hai cách,
Một, là giam cầm bằng xiềng xích.
Hai, là để người ấy tự nguyện mong cầu được ở bên cạnh mình.
Sơn Trúc đương nhiên là chọn cách thứ hai,
Nửa đêm trằn trọc, quay người vuốt lên má Vĩnh Tường một đường nựng nhẹ.
Vĩnh Tường, anh có thể tự do. Nhưng chỉ có thể tự do dưới đôi mắt và ánh nhìn của em mà thôi.
Phân vân không có nhiều, tình cảm quá mông lung. Chính em cũng không biết mình là yêu là thích hay cảm giác gì nữa.
Chỉ là sợ bị mất đi,
Sợ bị rời bỏ.
Nhưng em đã khác rồi, Sơn Trúc ngày xưa ấy, ngây thơ ngu dại đến mức muốn chết đi ấy, run rẩy cầu xin người ở lại, đã không còn nữa rồi.
Bây giờ, chỉ còn lại một Sơn Trúc này thôi. Một sơn Trúc mà nếu đã lựa chọn rồi,
Là đau hay không đau, điên dại hay tỉnh táo, Sơn Trúc em cũng sẽ không từ bỏ.
Vĩnh Tường, anh đời này cũng dần xác định là vừa.
Ánh dương quang như mặt trời ấy, chỉ có thể là dành cho em.
Ích kỷ cũng được, gian xảo cũng được, có là gì đâu, em không cần cũng không quan tâm.
Mê muội nhìn khuôn mặt kia, đưa tay lên đón lấy gương mặt kia, nhẹ hôn lên trán người.
Vĩnh Tường, em lỡ chọn anh rồi.
===========
Lớp học, tiết sáng.
Vĩnh Tường đặt ly sữa đậu nành trước mặt Nguyễn Tân,
Nó bĩu môi một cái, quay đi.
Vĩnh Tường đặt thêm một ổ bánh mì nữa, cười cười:
- Mời đại ca ăn sáng.
Nguyễn Tân lúc này mới thèm để ý, nhặt ổ bánh mì lên vừa nhai nhồm nhoàm vừa uống sữa đậu, vẫn còn vẫy vẫy chân khinh bỉ:
- Chỉ có như thế này?
Vĩnh Tường làm vẻ muốn giằng lại ổ bánh mì:
- Không ăn thì thôi đấy!
- Cục kít!. Bố ăn hết!
Nói rồi cũng cười khà mà giằng lại.
Một lúc sau ấm bụng ăn no rồi, Nguyễn Tân mới tấn công:
- Mày thà tin nó chứ không tin tao?
- Còn nữa, là lúc mày khó khăn thằng chó nào cho mày mượn tiền?
- Hả?
Vĩnh Tường xoa xoa tai:
- Rồi rồi rồi, bác là tốt với em nhất, em xin đa tạ. Chuyện hôm đó quát bác là em sai. Em cũng mua sữa mua bánh chuộc lỗi rồi thây.
Nguyễn Tân kéo ghế, ngồi lại sát bên cạnh, vẻ mặt đầy tò mò:
- Ê, nhưng mà rõ ràng là không đúng nha, khai thật ra đi. Chỉ là em họ thôi hả?
- Ừ. Em họ.
- Thật không?
- Tao nói mấy lần rồi đấy!
Nguyễn Tân im lặng một lát rồi bỗng đập bàn cái bộp, rơi hết cả bút nảy xuống đất:
- Đéo phải!
- Bình thường tao với mày nếu đi đánh nhau, mày bao giờ cũng bênh tao hết bị đấm sml cũng không chạy. Nhưng lần này mày thà chết cũng không nghe lời tao vặn đứa em họ kia của mày lấy một cái.
- Khả nghi!, Con mẹ nó quá khả nghi!
- Thằng này bỏ bạn theo bồ chắc luôn!
Vĩnh Tường cứ mặc kệ tên nào đó nhặt lấy cái thước hăm hở kề lên cổ mình:
- Khai ra mau!. Khai ngay lập tức!
Mối quan hệ còn mập mờ như thế, em ấy thậm chí còn là con trai. Tao biết khai cái gì với mày bây giờ?
Không lẽ nói là tao hết lần này đến lần khác đem em ấy ra chịch đủ tư thế à?.
Vĩnh Tường ngán ngẩm lắc đầu.
Nguyễn Tân nháo chán một hồi vào tiết mới thì cũng thôi.
Thế nhưng tay vẫn đưa lên gãi cằm, âm hiểm nhìn sang thằng bạn thân.
Rõ ràng là có vấn đề!
Hắc hắc, dám quát anh đây hả?. Để anh chọc chết mày.
Tí tách dở điện thoại, nhắn tin.
===========
Hết tiết chiều,
Vĩnh Tường đang xếp sách vở lại, nhanh chóng muốn về. Đã hứa với Sơn Trúc tối nay sẽ chỉ cho em ấy làm một món ăn nhanh, thế nên vừa tầm này quá đẹp để đi chợ chọn ít nguyên liệu.
Ba lô vừa đeo lên vai, đã bị mấy tên cùng đội bóng chuyền quây lại, đương nhiên dẫn đầu là Nguyễn Tân,
- Hôm nay tao trúng lô. Đi nhậu thôi anh em!
Đương nhiên là Vĩnh Tường còn muốn phản đối,
Thế nhưng một thằng liền nhăn mặt:
- Thằng chó Tường, mày mà trốn trận này ông cạch mặt mày luôn!
- Đéo mẹ vào học cả tháng rồi mà chưa đi với anh em buổi nào.
Vĩnh Tường cười cười.
Kết quả thì vẫn là thế này đây,
Vừa tới quán, lại sợ người chờ, liền lén lút nhắn đi một cái tin báo bận.
Sơn Trúc bâng quơ nhìn đống đồ vừa mua về, cậu không vội vàng gì, điều đó cũng coi thản nhiên như việc cần phải có.
Nếu có trách thì trách chính bản thân cậu có ít bạn bè mà thôi.
Chậm rãi đánh một đường hùng kê,
Soi bóng vào trong gương.
Hôm nay, hơi thở có hơi loạn, đường đánh không chuẩn xác, bởi lẽ, từng kim đồng hồ kia tại sao lại trôi chậm đến thế?
=======
Vĩnh Tường nhất chết không khai, một hai tuyên chiến từng lon bia, đến khi cả bọn ngả nghiêng hết, rút cuộc cũng đã quá 12h đêm.
Gần như không còn ai nhận ra ai,
Vĩnh Tường cũng không thể lái xe cho nổi. Nguyễn Tân bất đắc dĩ tha người về phòng trọ.
Đêm này, một người say.
Đêm này, một người không ngủ.
=======
Sơn Trúc nhìn thẳm vào màn hình điện thoại vẫn đen kịt kia.
Không một cuộc gọi, không một tin nhắn.
Chờ đợi sao?
Cảm giác này là sao chứ?
Sao lại khó chịu đến thế?
Còn chưa từng nghĩ, sự ngột ngạt của bốn năm về trước, lại một lần vẽ ra.
Cũng như thế này, cũng là ngồi chờ đợi, như thế này.
Chỉ khác đi rằng, hiện tại cậu không bấm liên tục những nút gọi đi, mà lại lặng lẽ ngồi đây, tự gặm nhấm lấy nó một mình.
Một Sơn Trúc cao ngạo, giờ đây lại rối loạn như thế, chỉ vì một lời thất hứa, một buổi gặp không thành sao?
Thật không đáng!
==========
Sơn Trúc nằm miên man, ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Lại cứ ngỡ rằng vừa mở mắt ra, sẽ là một gương mặt quen thuộc, mái tóc buộc chỏm lắc lư ngượng ngùng xin lỗi cậu.
Hoặc ít ra, cũng là một cái tin nhắn.
Thế nhưng, gì đây?
Đã là rạng sáng rồi, ngay cả một dòng tin cũng không có.
Đôi bàn tay đưa ra, rồi lại rụt lại.
Cậu chưa bao giờ là người chủ động gọi đi bất cứ một cuộc điện thoại nào, luôn kiêu căng và ngạo mạn như thế.
Chỉ đi chọn người, không để mình lụy người..
Nhưng..
Rút cuộc, số điện thoại đầu dây kia vẫn vang lên.
Nguyễn Tân ngáp hai ba cái mới vật vờ gãi đầu mò lấy điện thoại:
- Alo? Ai ợ?
Sơn Trúc nhíu chặt mày, là giọng tên bạn khốn kiếp kia.
- Vĩnh Tường đâu?
- Vĩnh Tường hả?. Ở đâu nhỉ?
- À, ở dưới chân này. – đạp đạp
Nói rồi, Nguyễn Tân còn chưa có kịp đưa điện thoại, liền đã bị cúp ngang.
Cũng chẳng quan tâm, lăn quay ra ngủ tiếp.
- ----------
Sơn Trúc hít một ngụm khí dài.
Chết tiệt!
Là ghen hay không thì chưa rõ, nhưng giận dữ là điều không cần phải bàn.
Siết chặt nắm tay.
Vĩnh Tường.
- ----------
Có biết rằng việc đánh thức Vĩnh Tường tỉnh lại lúc giữa trưa, là chuyện gì không?
Trời ạ!
Người hàng xóm tốt bụng vừa ở quê lên đảo qua mang cho ít quà, hết hồn nhìn ổ khóa vẹo vọ liền gọi cho anh.
Vĩnh Tường lập tức ba chân bốn cẳng tỉnh như sáo, cũng không quên kéo theo thằng bạn Nguyễn Tân đang dài mỏ ngáp về theo.
- Có trộm!
Hai thằng chết lặng,
Ổ khóa bị axit nhỏ vào bung bật vẹo vọ,
Cánh cửa khép hờ,
Vĩnh Tường vội vàng chạy vào nhà,
Nguyễn Tân cũng hết ngáp nổi mà chạy sát theo.
Cả nhà bị trộm sạch không còn lấy một cái quần xì!
Không còn gì cả!
Ti vi, bếp từ, tủ lạnh, quần áo!
Nhìn cứ như một cái nhà hoang!
Nguyễn Tân rú lên:
- Dkm! Đến cái máy giặt nó cũng khênh đi nốt là thế đéo nào???!!!!!!!!
- AAAAAAAAAA!!!!!
Khu này cũng vắng, thế nhưng cũng không đến nỗi ngay giữa ban ngày ban mặt lại lộng hành như vậy cơ chứ!
Vĩnh Tường hoảng hốt lắp bắp không nói thành lời, vội vàng chạy lên lầu.
May quá..
Những bức tranh của cậu, những di vật của mẹ cậu vẫn còn nguyên.
Ôm chầm lấy một bức tranh đen trắng còn chưa sắc nét ngay trên kệ tủ, gần nơi thờ của mẹ cậu.
Không thể mất nó, bức tranh đầu tiên do chính tay cậu vẽ nên người mẹ thương yêu ấy..
Vĩnh Tường thở hắt ra.
- --------
Cùng lúc ấy.
Tiệm cầm đồ.
Mấy tên trộm nhìn chình ình đống đồ trước mặt, than vãn với Sơn Trúc:
- Cậu nói phải giữ lời đấy, toàn đồ nặng, khiêng muốn chết.
Sơn Trúc nghiêng vai nói với người chủ quầy:
- Thu với giá gấp đôi.
Người chủ quầy đương nhiên chỉ là một người làm thuê, cũng không dám có ý kiến gì. Chẳng qua là thấy quá khó hiểu mà thôi, này ti vi tủ lạnh đã cũ, chẳng đáng được mấy đồng lại chiếm diện tích. Làm sao mà một người trước giờ soi đồ kinh vãi như Sơn Trúc lại đi thu mấy thứ sắt vụn này với giá gấp đôi kia chứ?
Haiz.
============//==============
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...