"Chủ....chủ....nhân....ngài khóc sao....ta cảm nhận được bi thương trong lòng người....chủ nhân đừng buồn, Kính Nhi sẽ sớm về với người....Kính Nhi sẽ không bao giờ rời xa người....huhu..."
Tuyết Kính còn đi chưa xa đã cảm nhận được vô tận bi thương tới từ liên kết với Thiên, nó lập tức bị loại xúc cảm này làm cho nức nở.
Nó không có nước mắt, không có trái tim nhưng mà nó đầy đủ tình cảm....một loại tình cảm mà thế nhân không ai hiểu được.
Tình cảm của những sinh linh bị trời đất ruồng bỏ.
........
Tiếng sáo đó vẫn chưa dừng lại.
Nhưng mà tiếng sáo đó bây giờ đã không còn là âm thanh du dương của sáo trúc....mà nó hệt như 1 loại âm thanh nức nở.
Tiếng nức nở của một con tim đau đớn, của tất cả những tang thương, của những sự bất công và vô cùng vô tận áp lực từ khắp nơi.
Tiếng nức nở của tiếng sáo, cũng là của đôi môi không thể gào thét vỡ òa khi bi thương ập đến.
Của một nam nhân vốn bình thường mạnh mẽ bây giờ.....bất chợt hắn.....khóc.
Hắn khóc.....là vì hắn mất đi tất cả.....vì hắn lạc lõng giữa một cuộc đời chỉ với một mình hắn chống chọi.
Hắn khóc vì....hắn mệt mỏi....
Hắn quá mệt mỏi....liệu rồi con đường hắn đi tiếp....
....hắn liệu có một lần nữa mất đi tất cả.
....hắn liệu có phải 1 lần nữa chứng kiến những cảnh đó diễn ra ngay trước mặt hắn, trong sự bất lực của hắn.
Người thân yêu nhất của hắn chết đi.
Tình yêu thương của hắn bị giết chết.
Tiếng xé gió vang lên....mạng người ngã xuống.
Tiếng khóc nấc vang lên....sinh mạng lụi tàn.
Tàn thi, vụn chi
Chân cụt...tay rời...đầu người đôi nẻo.
Bi thương và mất mát khủng khiếp đó.....hắn không muốn phải trải qua thêm bất kỳ 1 lần nào nữa.
Đủ rồi....quá đủ rồi....hắn chịu không nổi nữa....hắn sụp đổ.
Hắn là chí tôn...không sai, nhưng mà sao chứ....bây giờ không phải vẫn không thể bảo vệ được người thân hay sao.
Tu hành...liệu có thật sự bảo vệ được lý tưởng và người mình thương yêu nhất hay sao.
"Cạch...."sáo trúc rời tay, miệng hắn khóc khan không thành tiếng.
Tay hắn nắm chặt nhưng lại run rẩy.
Nước mắt hắn rơi nhưng lại không thể vơi bớt được khổ sở.
"Ahhhhh...huhuhuhu...Thiên...Thiên...ca..." Nhan nhi òa ra khóc sau đó nhào tới ôm lấy hắn.
"Huhuhuhu....." Cửu Lý Minh Phượng nức nở nhào tới.
Ngay tại thời điểm này đây.
2 nữ nhân này, 2 người con gái hoàn toàn thuộc về 2 thế giới khác nhau.
2 người đều có được nhan sắc khiến trời đất đều phải ghen tị, được vạn nhân theo đuổi, được vô vàn cặp mắt hướng tới.
2 nữ nhân có lấy địa vị không thể chạm tới trong lòng nam nhân, mỗi người họ đều có thể khuynh đảo cả giang sơn.
Nhưng mà giờ đây.
Họ....2 con người xa lạ không cùng thế giới lại cứ như vậy liền nhào vào lòng một nam nhân.
Họ là...
Vì một phút yếu đuối nhất của nam nhân trong lòng mà bỏ qua tất cả ràng buộc đạo đức hay cặp mắt chế nhạo của thế gian để ôm lấy 1 nam nhân.
"Thiên ca....huynh đừng buồn,...không phải còn có ta bên cạnh chàng sao....ta có thể vĩnh viễn ở bên chàng...." Nhan nhi cố xiết lấy 1 bên cánh tay của Thiên, dụi cái đầu nhỏ vào ngực hắn ôm hắn chặt cứng không buông.
"Đúng vậy....Thiên ca....còn có ta...còn có ta, sẽ luôn ở bên chàng..."
Cửu Lý Minh Phượng chùi lấy nước mắt ướt đẫm lên ngực bên kia của Thiên, cố truyền lấy một chút hơi ấm cho hắn, ánh mắt tuyệt đẹp long lanh nhìn lấy hắn.
.........
Ở cách đó không xa, Âu Chánh Nam vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
"Crắc....."nắm tay hắn bóp chặt lấy khớp xương, sắc mặt băng giá như sương.
"Không thể nào....Nhan nhi, sao nàng lại như vậy...không thể được...không thể được"
"Hoàng Thanh Thiên....Hoàng Thanh Thiên....ta thề sẽ giết ngươi...Nhan Nhi là của ta...là của ta..."
.............
Vào thời điểm này.
Tại Thiên Kiếm Môn, một trận náo động đã diễn ra.
"Tần lão....ta thấy Hoàng Thanh Thiên này quả thật là đại nghịch bất đạo. Thiên Kiếm Môn ta đường đường cũng là đệ nhất danh môn chánh phái...sao có thể chứa chấp loại đệ tử khi môn phản tổ như hắn được"
"Không sai....chuyện này mà truyền ra ngoài, thì danh tiếng phái ta còn đâu...không phải người người cười chê hay sao"
"Ta đề nghị mang tên Hoàng Thanh Thiên này giam cầm hắn thần hồn giao cho hình phạt đường nghiêm tội sau đó giao cho Thái Huyền Môn..."
Tần trưởng lão ngồi trên cũng sầu mi khổ kiểm nói.
"Cái này thì không sai, nhưng vấn đề là ở chỗ chưởng môn nhân..."
- Tần trưởng lão, ngươi lo thừa ah....Hoàng Thanh Thiên này chỉ là 1 tên ngoại môn đệ tử, tu vi còn chưa đạt đến nhân cảnh...giải quyết 1 tên như hắn, còn cần phải tới chưởng môn nhân"
- Ngươi không biết rồi, chưởng môn nhân vô cùng ưu ái hắn, thậm chí còn bảo vệ, chung ta không nói tới có thể bắt được tên Hoàng Thanh Thiên đó hay không...chỉ riêng việc bàn giao với chưởng môn là đã khó khăn rồi.
- Hừ, chưởng môn nhân....không phải cũng chỉ là 1 thiên cấp cường giả thôi sao...
- Độc Mễ gia chủ, ngài là có ý gì?
- Ý gì, ý của ta chính là diệt trừ Hoàng Thanh Thiên...
- Không sai, Cổ gia ta cũng ủng hộ
- Âu gia ta ủng hộ.
Thiên Kiếm Môn 72 vị địa cảnh cường giả nhưng các thế gia mạnh mẽ vô cùng.
Chỉ nội trong 3 thế gia này thôi đã chiếm lấy 36 vị trưởng lão địa cấp, 3 gia tộc này xưa nay đã có thừa quyền hành nắm giữ đại cục trong môn.
Cho nên hỏi sao họ càn rỡ ngang ngược, đơn giản là vì họ không xem chưởng môn ra gì, Thiên Kiếm Môn này trong mắt họ cũng đã gần như vật trong tay.
............
Lúc này tại Chiến Thần Đà.
"Uhm....Hoàng Thanh Thiên này luyện ra bảo vật, thật sự phi thường tới như vậy.."
"Vâng, thưa Đà chủ"
"Uhm...không tệ, là lúc Chúng ta có thể ra tay...chỉ tiếc rằng áp lực còn thiếu chút"
"Chuyến hành trình này Chiến Thần Đà ta tuyệt không được có một chút sai sót...Thấu Thiên Kính, bảo vật như vậy Đà ta tuyệt không thể không có....ngươi đi gặp La Mông, bảo hắn xuất phát đi"
.............
Tại một quốc gia phồn vinh nơi bắc cực Thiên Phù Giới.
Một tổ chức có tên là Liên Minh Tán Tu cũng rất nhanh chóng đã nhận được thông tin.
Trong gian phòng chế phù, một ông lão râu dài bỗng hét lên.
"Ngươi nói cái gì....lặp lại ta nghe"
Phía trước lão là một nhân ảnh đang quỳ gối.
"Đại...đại sư...người đó tên Hoàng Thanh Thiên..."
"Hoàng Thanh Thiên....nghĩa tử...không tốt, Thái Huyền Môn có dụng tâm xấu với nó, mang ngọc có tội....mang ngọc có tội....tiểu Thiên, sao con lại khờ như vậy"
"Không đúng...tiểu Thiên không phải người như vậy, phải rồi ngay cả cái lão Vũ Thiên Tuyết còn không phải đối thủ của nó....Thấu Thiên Kính, còn có thể tạo ra vô hạn kính ảnh...nó, không lẽ là đang có dự định đó....điên cuồng, thật sự là quá điên cuồng đi"
"Thái Huyền Môn đâu phải nơi có thể trêu vào....không được, ta phải cấp tốc tìm nó, Dịch lão, ngươi trước 1 bước tới đó...bằng mọi cách cũng phải bảo toàn cho nó"
"Được, ta đi..."
.........
Thiên Kiếm Môn.
Trên đỉnh một ngọn núi đá vô danh, 3 bóng người lặng yên tựa vào nhau.
Thiên ngồi ở giữa, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời đất những vì sao lấp lánh.
Bên cạnh hắn, một cô gái váy trắng khiết bạch như tuyết sương, xinh đẹp như thiên tiên. Một người mặc váy đỏ, dáng người lung linh khả mị, khuôn mặt tươi tắn, mắt phượng tuyệt đẹp, tóc dài óng mượt, chỉ tiếc rằng làn da trên khuôn mặt nàng lại lấm tấm những cái mụn đỏ.
2 nàng đã ôm hắn suốt như vậy từ chiều cho tới bây giờ không chịu buông ra, nước mắt nước mũi ướt nhèm áo hắn, nhưng mà đôi tay nhỏ trắng nõn mềm mại vẫn bấu chặt vào áo hắn không buông, cái đầu nhỏ vẫn rúc vào ngực hắn chiếm lấy địa bàn độc quyền của mình.
Suốt 4 giờ qua, Thiên cũng đã lấy lại được cân bằng tâm lý của mình, thật sự...một bài sáo, cũng qúa nhiều cảm xúc đi.
Giải tỏa một chút nỗi lòng khiến con tim hắn nhức nhối, đạo tâm cũng suýt nữa lạc lối may mắn là 2 cô nương ngốc này xuất hiện kịp thời.
Cũng có thể nói, là họ đã cứu hắn 1 mạng ra khỏi quỷ môn quan.
"Thiên ca....huynh sao rồi...Thiên ca..."
Giọng Nhan nhi yếu đuối thiếp đi trong ngực hắn, miệng còn không ngừng nức nở khóc gọi những thứ không rõ ràng từ trong giấc mơ.
Ở bên kia, Cửu Lý Minh Phượng kiên cường ôm lấy hắn nhưng cặp mắt đẫm lệ vẫn không ngừng nức nở, nhưng vì nàng kiên cường cho nên nàng phát hiện ra mình rúc vào ngực nam nhân khác.
Bây giờ sao, nàng quá mắc cỡ... thậm chí không dám hé đầu ra ngoài sợ hắn nhìn thấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...