"Oanh...đùng....oanh.đùng..." mỗi chưởng mỗi quyền mà Cổ Võng đánh ra đều mang theo lực lượng kinh khủng, âm bạo nổ tung, không khí bị nghiền nát sinh ra hỏa lôi nhập nhoàng cùng phong bạo vỡ tung nghiền nát.
Hắn tốc độ nhanh đến kinh người, mắt thường không thể bắt kịp, các đại cường giả dùng Chân Thật Chi Nhãn cũng chỉ miễn cưỡng bắt được nhịp độ.
Loại tốc độ cùng uy lực cỡ này dù là ai nhìn cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía, phong bạo và lôi hỏa nổ tung khiến đối diện hắn trở thành một mảnh hỗn loạn khó nhìn thấy bên trong, ngay cả Thiên cũng vì thế mà không thấy bóng dáng.
Tuy nhiên tiếng gầm gừ càng ngày càng phẫn nộ cùng quyền kình càng ngày càng nhanh càng mạnh của Cổ Võng đã chứng minh cho đối thủ của hắn vẫn còn tốt đẹp vô sự.
Một loại sự thật mà khiến người khác ai cũng đều không thể tin tưởng vào nhận thức của bản thân.
Cổ Võng không dùng bất kỳ chiêu pháp gì đáng nói, tất cả đều chỉ là quyền cước thuần túy theo hoàn cảnh mà sinh, tự biến hóa theo hoàn cảnh.
Bởi vì hắn không cần đến võ kỹ, lại càng không cần bất kỳ chiêu thức. Những thứ đó sẽ chỉ làm phiền phức vướng bận thêm mà thôi, với tốc độ và lực lượng này của hắn thì mọi thứ đều vô nghĩa.
Cổ gia bình thường cũng quá tự tin vào nhục thân cường độ cơ bản xem thường tu luyện kiếm đạo cao minh của Thiên Kiếm Môn.
"Bành...bành....uỳnh..." tiếng âm bạo sinh ra nhanh dần nhưng nấu trình này lại chỉ diễn ra không nấu 10 phút liền bắt đầu chậm nhịp đi.
10 phút bộc phát ra lực lượng tối cường như vậy cũng đã là hạn định của bí pháp này, huyết mạch cộng hưởng cũng sẽ vì thế mà tiêu hao không còn.
"Hừ...hừ..." 30 vị trưởng lão Cổ gia cũng thoát khỏi trạng thái cường bạo, hư ảnh Bỉ Mông biến mất, ai nấy sắc mặt có chút trắng thân thể mệt mỏi hạ thân rơi xuống không đủ sức ngự không.
Cổ gia giờ phút này thể hiện ra thực lực khiếp nhân tâm nhưng cũng chỉ rõ tệ đoan của cực hạn lực lượng.
Trên cao lầu, Tuyết Đế và mấy người Tuyết gia đều nở ra nụ cười diễu cợt lẫn tự tin
Bên dưới, tốc độ và lực lượng gia trì không còn Cổ Võng cũng dần hạ bớt uy thế.
Lôi hỏa dần tiêu tán đi, âm bạo tiếng rít không còn, phong bạo ngang ngược dần lui tán, kể cả lực lượng cấm kỵ cũng không còn.
Dưới ánh mắt trông đợi của mọi người, thân hình 2 người họ hiện ra, lập tức..
Ai nấy đều trợn lớn mắt to nhìn tới.
"Thật không thể tin được..." Dược Thiên Thu thốt ra
"Không thể nào...." Âu Chánh Nam và Độc Mễ Kim Tiền đều lẩm bẩm
Lang Thế Thiên híp mắt đầy nghiêm túc.
Tuyết Thiên Nhai sững sờ.
Tuyết Đế cười nhạt
Ở đó, Cổ Võng như một con hung thú tắm máu sắp chết, mặt trắng bệch, thân thể suy yếu, toàn thân khắp người là vết thương, một thân gân mạch đứt đoạn gần như triệt để đã hoàn toàn không còn chút nào sự cùng hung cực ác và mạnh mẽ như lúc ban đầu.
Còn đối diện đó, Thiên lại nhàn nhã như vừa dạo chơi công viên, tay trái để sau lưng, tay phải bốc lên một ngọn lửa nhỏ trên đó là nung một giọt máu tươi đặc sánh linh động đến kỳ dị, điểm đặc biệt khiến người ta nhìn mà không dám tin đó là
Quần áo của hắn. Không nhiễm bụi trần, không chút nào rách nát thậm chí cả một vết nếp gấp cũng không có, mái tóc cũng bình thường không mất một sợi.
Trận chiến vừa rồi, người mạnh là Cổ Võng, kẻ yếu là Hoàng Thanh Thiên.
Nhưng khi nó kết thúc, kẻ vê sự lại là Hoàng Thanh Thiên còn người tàn tạ lại là Cổ Võng.
Một sự trái ngược kỳ dị này vô cùng đánh vào thị giác người xem.
Một giọt hồng hoang tinh huyết bị hắn dấu đi, tất nhiên việc dấu đi này cũng chỉ che được mắt người bình thường, còn với cao thủ thánh nhân thì vẫn ung dung bắt được đoạn hình ảnh ngọn lửa trên tay hắn tinh lọc tinh huyết này diễn ra trong chớp mắt.
Cổ Võng sắc mặt trắng bệch trong tình trạng mất máu quá độ, một thân kinh mạch bị Thiên khéo léo tùng xẻo cắt gọt lấy máu cho đến khi triệt để mới thôi, cuối cùng là để lại một đệ nhất thiên tài Cổ gia trong tình trạng bán tàn phế như thế này.
Huyết tinh bị lấy đi dù hắn có thể lại tái tạo thì cũng là một quá trình rất lâu sau đó và thời gian như vậy đã làm hắn mất đi thời kỳ hoàng kim tu luyện, hơn nữa ngã xuống từ thiên tài trên cao xuống phế vật...tâm lý của hắn thôi có chịu nổi hay không cũng là vấn đề rồi
"Đa tạ rồi, quên nữa..có lời không nói không được ah, Cổ Võng...ngươi thật là một người tốt"
Cho hắn công pháp huyết mạch hồng hoang hơn nữa còn tự nguyện dâng ra mộtthân tinh huyết, đối với Thiên thì quả thật là lợi ích không tệ, Cổ Võng tự thân kiếm tới hắn sau đó mang hết bảo vật dâng lên. Không tốt thì còn gì
Nói xong Thiên nở một nụ cười ấm áp, tay phải hóa kiếm chỉ nhẹ bổ xuống.
Cổ gia không có thù hận với hắn, nhưng mà hắn lại không có thói quen tha mạng cho kẻ thù muốn dồn mình vào chỗ chết, một đạo kiếm chỉ hời hợt này tuy không thể hiện ra cái gì uy thế, nhưng đến bây giờ lại tuyệt đối không có ai nghi ngờ tính sát thương của nó.
Tại vì trước đó, cũng chỉ là 1 đạo kiếm chỉ này lại dễ dàng đánh tan cả quyền kình ẩn chứa bàng bạc 40 vạn tinh lực lượng của Cổ Võng.
Bây giờ cũng là 1 kiếm như vậy, sẽ không có ai nghi ngờ khả năng giết người từ vật bé nhỏ dễ bỏ qua này.
Kiếm chỉ này không phải rất nhanh, nó xẹt qua một đường vòng cung khuyết, không thừa không thiếu vừa vặn liền muốn bổ ngang giữa đầu Cổ Võng.
Nhưng mà ngay lúc này.
"Gầm.....oành...." từ cao không một đạo hư ảnh cự viên khổng lồ chớp hiện sau đó từ trên trời đánh xuống một nắm đấm lông lá đen xì to lớn bằng non nửa cái quảng trường, uy lực khủng bố lập tức hàng lâm
"Cuồng đồ to gan, ngay cả người Cổ gia cũng dám giết"
Một câu này tựa như gầm thét phẫn nộ, sóng âm ba cường đại đánh vào màng tai ong ong.
Cự quyền tựa như ngọn núi lớn trực tiếp phá vỡ lực lượng 40 vạn tinh như che trời phủ đất ầm ầm nện xuống
Một quyền này vừa ra, không thể nghi ngờ là có thể giết người như ngóe, giết thánh nhân như giết gà.
Nhưng cũng lúc này, Thiên lại ngẩng đầu xem thường
"Chó nhỏ bị thua, chó già liền ra sân ah" giọng hắn chứa đầy chế diễu khinh bỉ, tay lại không chút nào chậm trễ lại chuyển từ thế vung xuống thành ngược hướng lên trên.
Khi mà đạo kiếm khí đó va chạm cùng cự quyền.
Ngay lúc này, một loại hiện tượng càng không thể tin nổi lại diễn ra, rõ ràng ngay trước mắt mọi người
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...