Giới Thần

1 viên tụ nguyên đan cũng có tác dụng không khác gì 1 lá tụ nguyên phù, nhưng tụ nguyên đan ở đây bán tới 20 điểm cống hiến, còn tụ nguyên phù Thiên lại chỉ bán được có 10 điểm, chênh lệch tới gấp đôi.

Tương tự với những món đan dược khác cũng đều y chang, giá cả không có bình nào là không gấp đôi gấp ba thậm chí gấp cả chục lần bình thường.

Thiên cầm lên 1 bình "hồi thiên đan" đang định mở nắp thì bị ngăn lại.

"Vị công tử này xin dừng tay...

Thiên đưa mắt nhìn sang vị cô nương ngăn cản hắn nhưng ngay lập tức hắn liền bắt gặp được một khuôn mặt sắc bén nhìn tới, trong đáy mắt còn lồ lộ rõ một chút xem thường, cánh tay nàng đưa ra chặn Thiên mở nắp bình còn vận đủ kình lực, bắt một cái là chặn ngang mặt rất là khiếm nhã.

Thiên tốt tính không chấp nhặt loại thái độ này của nàng, nhưng vừa đặt bình xuống lại nghe một câu kế tiếp khiến hắn lập tức phải nhíu mày.

"Quỷ nghèo, tiện nhân...ta nói ngươi đó, không có tiền thì mau cút đừng có học đòi theo con a đầu này luyện dược....muốn đổi đời hả...muốn thành luyện dược sư hả...nằm mơ đi.."

Ả ta vừa chua ngoa chửi vừa chỉ thẳng ngón tay vào mặt Sương Nhi sau đó lại chỉ vào mặt Thiên, hiển nhiên là ả xem Thiên cũng giống như Sương Nhi đều là bần dân tầng đáy xã hội muốn học luyện đan.

Giọng ả ta vừa vang lên liền dẫn phát 3 đạo ánh mắt khác nhìn tới, chính là 3 cô gái trẻ cũng là người thuộc dược thiên các chuyên bán hàng và tất cả họ đều có chung một loại thái độ, chung một sự khinh bỉ xa lánh, chung một loại tố chất đạo đức.

Thiên đi tới cùng với Sương Nhi bị họ hiểu nhầm là cùng một loại người, cùng là bần dân, cùng một thân phận thấp hèn.

Nhưng không hiểu sao Thiên lại cảm nhận được loại ánh mắt của họ khi nhìn Thiên lại càng thêm chán gét, càng thêm một loại cảm xúc ghê tởm xa lánh.


Hắn có gì khác ah, ngoại trừ 1 bộ quần áo xanh đại diện cho ngoại môn đệ tử cùng với một thân không có phục sức ra, hắn có cái gì đáng để cho ánh mắt người ta sinh ra sự ghê tởm tới như vậy.

Cố xua đuổi đi cảm giác kỳ lạ ra khỏi đầu, Thiên tiến về phía khác cầm lên cái bình khác, tinh thần lực dọc theo cánh tay chạm vào bình.

Ngay lập tức 2 đại đan điền liền vận động sau đó trong thời gian ngắn liền có thêm một loại phong ấn phù văn xuất hiện, tinh thần lực tràn vào bình liền phân tích ra thành phần thuốc bên trong.

Nhưng trong thời gian nháy mắt mà hắn cầm bình thuốc này lên, giọng khinh bỉ đó lại một lần nữa vang lên.

"Tiện nhân, còn không cút xéo....nơi này là chỗ hạ chủng như ngươi có thể tới hay sao....bình thuốc này mỗi bình đều đáng giá thiên kim ngươi thậm chí cả tư cách chạm vào cũng không có...làm bẩn thuốc của ta...."

Những lời của nàng Thiên đều nghe hết vào tai nhưng mà hắn làm ngơ, mục đích của hắn chưa đạt được tất sẽ không dừng tay.

Nếu nơi này đã là vũ lực làm đầu thì hắn còn chẳng sợ tí chuyện nhỏ sẽ sinh biến, với lại hắn thật sự cũng có chút khó chịu với loại thái độ đối xử của đại môn phái này.

Thiên Kiếm Các, Thực Kiếm Các và bây giờ là Dược Kiếm Các tất cả đều một duộc như nhau, ai nấy đều khinh khi hắn, gọi những bần dân như hắn là "tiện nhân", "tiện chủng"

Nếu như là kiếp trước những người này đã sớm bị hắn mạt sát tại chỗ, hắn tốt tính không sai nhưng không phải ai cũng có thể chỉ ngón tay đặc biệt là đối với hắn mà dùng 2 từ "tiện chủng" đây chính là vẩy ngược cấm kỵ của hắn.

Không sai, hắn quả thật chính là "tiện chủng", yêu tộc hắn đều bị phật giới, tiên giới thậm chí là phàm nhân đê hèn cũng đều gọi như vậy.

Họ chỉ muốn yêu tộc như hắn suốt đời làm súc sinh cho họ giết thịt, cho họ sai khiến, làm thực vật cho họ ăn, muốn nô dịch họ.


Yêu vật là súc vật là "tiện chủng" cho nên không có quyền sống không có quyền tìm về ánh sáng.

Vạn Mộc Yêu tôn hắn chính là leo từ cái hố ô nhục "gia súc", bò qua chông gai "tiện chủng", chịu ngàn vạn gian khổ, ngàn năm cô đơn trốn chui trốn nhủi bởi vì ngàn vạn mũi tên khi nhục đó nhắm tới sau đó chỉ vừa hạnh phúc chóng vánh không được trăm năm đã bị đại quân liên minh trăm phương ngàn kế vùi dập hủy diệt.

Tất cả đều là vì 2 chữ "tiện chủng" này.

Kiếp này hắn cẩn thận làm người, vẫn là tiếp tục nhịn nhục sống tiếp nhưng mà....hắn sẽ ghi nhớ.

Thiên nắm lấy tay Sương Nhi bước chân dạo bước qua các sạp đan dược, tinh thần lực hóa thành vô số tia nhỏ thẩm thấu vào các bình thuốc điều tra thực hư bên trong, đồng thời cũng làm chút động tác tay chân bên trong đó.

Bằng vào loại tốc độ này hắn chẳng mấy chốc liền thu lấy 3230 loại phong cấm trận văn và 4200 loại đan dược hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm đều có đủ.

Nhưng Thiên vẫn chưa dừng lại, bước chân hắn lại bước sâu vào trong hướng đến quầy dược cao cấp hơn bên trong.

Hắn biết, lần đầu đến mà bị chửi thế này thì sau này tuyệt đối hắn sẽ không đến nữa, lần này là lần đầu nhưng cũng là lần duy nhất cho nên hắn phải tranh thủ.

Đi bên cạnh hắn, Sương Nhi giống như cũng không có mấy e ngại những lời sủa bậy tựa như bị chửi như vậy, bị khi nhục như vậy đối với nàng đã là chuyện quen thuộc từ lâu vậy.

Thật khó mà tin nổi một người còn gái nhu nhược hay tự ti như nàng lại có thể chịu nổi loại khi nhục như này, cũng có thể thấy được đam mê khát vọng của nàng đối với luyện đan là to lớn cỡ nào.


Thiên tiến vào phạm vi bên trong, ở đây cũng không có nhiều lắm các quầy hàng và lại càng ít người xem hàng.

Chỉ có một người duy nhất chính là 1 vị công tử đẹp trai, trên mặt hiển hiện quý khí và trí tuệ, toàn thân là diện phục pháp bảo lóng lánh quý giá, toàn thân không chỗ nào không bất phàm chỉ duy có cặp mắt lại lấp lóe một loại kiêu ngạo ưu việt quá mức, làm người nhìn cảm thấy chán ghét.

Có thể đoán được kẻ này thân phận tuyệt không tầm thường nhưng mà Thiên không quan tâm, hắn vẫn chậm rãi lướt qua các bình đan dược kiểm tra, tên công tử kia ngước mặt lên nhìn liền bị hắn ngó lơ

Hành động này của Thiên ngay lập tức liền khiến vị công tử này nhíu mày tức giận.

Độc Mễ gia là một trong 5 đại gia tộc lớn tại Thiên Kiếm Môn, tiếng nói có thể át cả tông chủ, mạch kinh tế mạnh mẽ, quyền uy đã không khác gì một phương bá chủ tại nơi đây.

Bản thân hắn là đệ nhất thiên tài Độc Mễ gia, xếp thứ 7 Tiềm Long Bảng thân phận và danh tiếng đã không dưới tộc trưởng, dù là các vị phong chủ khi gặp hắn còn phải nể nhượng.

Nhưng ngày hôm nay thì sao, một tên bần dân lại trực tiếp xông vào không gian làm viêc yên tĩnh của hắn sau đó lại càng ngó lơ không có một chút lễ phép với hắn.

Bản tính cao ngạo xưa nay đã quen, Độc Mễ Kim Tiền có thói quen chúng tinh củng nguyệt người người xưng tung chào đón đã thành quen.

Hắn thường thể hiện quý phái khí chất văn ôn nho nhã nhưng trong lòng lại vô cùng nhỏ nhen, vô cùng thù dai.

Đưa ánh mắt nhìn tới chỗ Thiên, ngay lập tức hắn liền bị loại phục sức tầm thường trên người hắn làm cho sự tức giận lại càng thêm bốc hỏa, đặc biệt là mái tóc.

Mái tóc mầu đen....điều này cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác, tại vì nó chứng minh cho thân phận lại càng thêm thấp hèn, càng đáng ghê tởm.

Ánh mắt hắn dõi theo Thiên, càng nhìn hắn lại càng thêm tức giận, giọng không nhịn được muốn tiến lên giáo huấn nhưng cũng ngay lúc này hắn lại bị một câu của Thiên vang lên làm cho lửa giận bốc cao.

"Uhm...đan dược ở đây chất lượng thật tệ, đây là luyện dược sao....đây rõ ràng là hủy hoại ah, dược liệu này thà mang cho heo ăn còn giá trị hơn."


Không sai, mặc dù Thiên không biết họ luyện đan kiểu gì nhưng mà chỉ qua sự phân tích phù văn hình thành trong dược tính liền thấy được sự tệ hại trong tay nghề của họ.

Mỗi cái phù văn này đều không thuần, thậm chí có chút méo mó biến chất, hiệu quả thấp hơn nhiều so với bình thường.

Cùng là phù văn, nếu là dược tính hình thành sẽ là đan dược, mà nếu là phù lực hình thành sẽ là phù chú. Chỉ khác là phù thì luyện ngoại, đan lại luyện nội công dụng giống nhau nhưng hiệu quả lại khác biệt.

Do đó 1 viên đan dược dù chỉ hình thành sơ phẩm thậm chí đê phẩm phù văn dược tính thôi cũng đủ tiêu chuẩn là thượng phẩm đan dược, bất quá nếu phù văn hình thành mà bị biến chất thì hiệu quả lập tức sẽ kém nhiều thậm chí hóa thành độc tính.

Thiên chê đan dược này là không sai nhưng mà khi nó lọt vào tai ai đó thì lại khác.

"Hừ...ngu xuẩn, ngươi biết gì mà dám cả gan nhục mạ luyện dược sư Độc Mễ gia" giọng Độc Mễ Kim Tiền khắc nghiệt vang lên

Nhưng đổi lại, Thiên chỉ hờ hững lắc đầu cũng chẳng thèm đáp lại.

"Hừ....bổn thiếu hỏi ngươi, ngươi điếc..."

Thiên đặt cái bình xuống sau đó tay không dừng liền bốc cái bình khác lên coi miệng đạm mạc đáp.

"Ngươi là ai..."

Cách nói chuyện của Thiên vô cùng hờ hững, và nó lọt vào tai kẻ kiêu ngạo như Độc Mễ Kim Tiền lập tức liền như đại hỏa đổ lửa.

"Khốn kiếp...dám dùng giọng điệu này nói chuyện với bổn thiếu, lá gan thật lớn..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui