"Rắc...rốp"
Kiếm nhị vốn dĩ giống hệt 1 con cá mắc cạn, 2 mắt trợn lồi đầy sợ hãi, tay chân quơ nắm lung tung thì trước cự lực này bóp tới, cổ hắn lập tức gãy nát, xương cốt bên trong hoàn toàn nát bấy.
Cả người hắn chỉ kịp giãy lạch đạch lên mấy cái sau đó buông thõng xuống như chó chết.
Thiên nhếch miệng lên nở 1 nụ cười đầy tanh máu, tay phải vẩy mạnh 1 cái, xác chết còn đang giật giật của Kiếm Nhị liền như 1 viên đạn pháo bay vút tới nhắm ngay Kiếm Thập Tam mà phóng.
Nhìn thấy xác chết em trai đang bay tới, lúc này Kiếm Thập Tam mới kịp hoàn hồn lại, 1 cơn đau đớn bi thiết khôn cùng liền bộc phát
"Pặp...." chỉ kịp đỡ xác em trai nằm xuống, nhìn thấy thảm trạng của hắn cơn nộ giận cuồng bạo trong thân hắn liền như bồn xăng bị châm lửa lập tức bạo phát.
"Súc...sinh..." giọng hắn gào thét muốn điếc tai mọi người.
"Ngươi...muốn...chết..."
Ngay tức thì, hắn rút ra thanh kiếm đen thui to lớn từ sau lưng, cả người giống như nhập ma, sát khí, kiếm khí kinh người bốc lên cao.
Đám "khán giả" bên ngoài lập tức bị loại hung uy này làm khiếp sợ lùi về sau liên tiếp 5 bước để lại một khu đất trống thoáng đãng.
Kiếm này của Kiếm Thập tam ẩn chứa vô cùng sát khí và áo nghĩa "trọng" kiếm, nhất kiếm như khai sơn phá núi, trời sập đất nứt.
Kiếm lấy thế bổ là chính, không có kỹ xảo, chỉ có cự đại lực lượng...trên thanh kiếm đen thui bản rộng mà hắn cầm, 1 đạo phù văn "trọng lực" liền bộc phát, kiếm còn chưa bổ tới đầu Thiên,trọng áp khủng khiếp đã ập tới.
"Rắc...rắc...cách..." mặt đất đá dưới chân tức thì bị trọng áp xé ra nát bấy như tương.
Thiên ở dưới 1 kiếm này, trông hắn thật nhỏ bé đến tội nghiệp, thậm chí sắc mặt hắn còn không có lấy một chút biến đổi.
Trên tấm lưng thẳng tấp chính là một loại khí chất yên nhiên đỉnh lập, kiếm bào mầu xanh phất phơ, ánh mắt thâm tỏa, tay hắn giống như đưa lên, 2 ngón tay tựa như muốn bứt nhẹ 1 cái lá.
Nhưng mà đối diện với 1 kiếm khủng bố sắp ập tới kia, 2 ngón tay này giống như không chút đáng kể.
Mọi người bên ngoài nhìn thấy lập tức sinh ra cảm giác sợ hãi trong lòng thầm than một tiếng "đáng sợ" khi nhận xét về kiếm của Kiếm Thập Tam.
Chỉ có mình cô bé Sương Nhi là đặt tay ở ngực giống như cầu nguyện, 2 mắt sợ hãi nhắm lại không dám nhìn.
Đáng tiếc, hoàn cảnh máu tanh phún đỏ, xương cốt trắng đất lại không diễn ra như họ tưởng.
Chỉ nghe "tinh " 1 tiếng, sau đó trước vô số cặp mắt khó tin nhìn vào.
Thanh trọng kiếm hàng chục ngàn cân của Kiếm Thập Tam dễ dàng bị 2 ngón tay nhỏ của Thiên giữ lại giữa không trung giống như con bướm đậu trên cành cây.
"Ngươi...quá...yếu...chỉ có 3500 tinh lực lượng...vận hết cả tiềm lực mới được 4600 tinh....ngươi yếu đến thảm thương" giọng Thiên gióng như chế diễu, giống như thương cảm mà lại như xem thường đến tột cùng
Vừa giận vừa nộ, Kiếm Thập Tam vốn dĩ vì mỗi đau mất người thân mà đánh nhưng trước lời nói khinh bỉ của Thiên này...cảm giác bi thương lập tức biến mất hoàn toàn mà thay vào đó là tuyệt đối cuồng nộ....vô tận vô biên lửa giận.
Hắn giận vì bị sỉ nhục.
Hắn giận là vì có người dám mở miệng xem thường hắn.
Vung kiếm lên, Kiếm Thập Tam giống như đã mất đi nhân tính và trí khôn, trọng kiếm trong tay liền điên cuồng vung lên.
Trong khoảnh khắc này, "trọng lãng sát kiếm" vốn chỉ đạt đến tiểu thành nhưng không ngờ lại bứt phá uy lực tới tình trạng đại thành.
Một môn huyền phẩm sơ cấp kiếm pháp cứ như thế bị hắn điên cuồng vẫn động, uy lực như khai sơn phá thạch, mặt đất cứng rắn không ngừng bị kiếm khí tản mạn này lật tung lên.
Cũng trong lúc này.
Khi mà 1 tiếng hét vang trời lúc nộ giận của Kiếm Thập Tam vang lên.
Loại âm ba cỡ này liền dễ dàng khiến các vị đại năng trong Thiên Kiếm môn nghe thấy.
Tại một tòa kiếm các cao chót vót trên không.
Nam tử áo trắng hỏi một ông già râu dài.
"Thiên cơ lão...lại có biến động sao"
"Uhm...tinh tú thay đổi, dị sổ xuất hiện...không biết sẽ là phúc hay họa"
"Thiên cơ lão...vậy với Thiên Kiếm môn ta thì sao..."
"Thiên cơ đã bị xáo trộn, thiên đạo còn đang sắp xếp lại...tông chủ, ta chỉ có 1 câu cho ngài thôi.."
"Mời ngài nói.."
Thiên cơ lão vuốt chòm râu nói
"Ngũ đại tân tinh vừa lên...hãy tận lực tương trợ...nạn kiếp sắp tới, chỉ có họ mới cứu được kiếm môn ta"
......
Tại Đan Kiếm phong.
"Uhm...sát khí thật nồng" 1 vị trung niên nam tử mày rậm mắt sáng bất chợt nói.
"Sư phụ...hơi thở này, hẳn là từ ngoại môn Kiếm Thập Tam" lời nói nhỏ nhẹ này chính là thốt ra từ miệng 1 cô nương xinh đẹp như hoa, dung nhan như họa.
"Nhan nhi...ta cảm nhận được cơ duyên từ hơi thở này...con mau đi xem"
"Dạ..."
......
Phù Kiếm Các
"Uhm...sát khí thật không tồi..." người nói là 1 vị lão giả có cặp mắt xếch trông thật có ý vị tiểu nhân.
"Tuấn nhi....ngươi mau đi xem"
.....
Nội điện.
"Uhm..." một vị lão giả mở mắt ra, bên cạnh lão chính là 3 người rất quen thuộc, Lang Thế Thành, Lang Thế Thiên, Lang Tiếu Thiên.
Cả 3 người này đều là đệ tử của vị lão giả kia.
"Sư phụ, sát khí tuy nồng nhưng tu vi thấp kém...không đáng chú ý"
Lang Thế Thành nói
"Không...ta là cảm nhận được 1 tia thiên cơ từ loại sát khí này...ba con hãy xuống ngoại môn xem đi"
"Dạ...sư phụ"
.........
Quảng trường ngoại môn.
Trận chiến vẫn tiếp tục diễn ra, nhưng mà trong đám đông đã nhanh chóng xuất hiện thêm mấy vị khách lạ.
Khởi đầu là 1 cô nương được huyễn thuật che dấu dung nhan, nhưng trên chân thật chi nhãn vẫn loáng thoáng thấy được làn da trắng như tuyết cùng đôi môi trái tim xinh đẹp.
Cô nương này chính là Nhan Nhi, khi nàng vừa tới, hương thơm tự nhiên trên thân thể liền khiến đám nam nhân xung quanh mê đắm.
Đối diện với nàng là 1 thanh niên phong vận như ngọc, thân hình thon dài, gương mặt xinh đẹp, giữa trán khó dấu 1 tia kiêu ngạo giống như bẩm sinh.
"Nhan muội...không ngờ đệ nhất thiên tài Dược Kiếm phong lại quang lâm tới nơi nghèo nàn này"
Nhan Nhi cũng cất giọng mềm mại nhỏ nhẹ nói.
"Uhm...không phải đệ nhất thiên tài Phù Kiếm phong Hiên Viên Tuấn cũng tới đây đó sao"
Trong giọng nói của nàng tuy nhỏ nhẹ dịu êm nhưng lại ẩn ẩn chút không ưa thích.
Sau đó, lại xuất hiện 1 vị đại hán trên thân là cơ bắp giống như 1 cỗ xe tăng, trên mắt ẩn chứa hung tính
"Cổ Võng sư huynh..." Nhan Nhi khẽ chào.
3 người này xuất hiện ở đây, cũng may mắn là không có ai nhận ra nếu không nhất định là sẽ oanh động một mảnh ngoại môn long trời lở đất.
Tại vì họ, chính là 1 trong những thiên tài đệ nhất toàn môn phái, tu vi tất cả đều không dưới địa cảnh.
Chào hỏi nhau đơn giản sau đó họ bắt đầu hướng mắt tới trận chiến bên trong.
Ở đó, kiếm của Kiếm Thập Tam đã bổ tới chiêu thứ 4, kiếm nào kiếm nấy giống như thái sơn áp đỉnh...kiếm kiếm là trời long đất lở, chiêu chiêu là quỷ khốc thần sầu.
Trong hoàn cảnh như nhập ma này không ngờ lực lượng của Kiếm Thập Tam lại lên tới mức độ gần 6000 tinh, đó là do cả kiếm pháp đạt tới đại thành lẫn cả tiềm lực trong thân bị đốt cháy.
1 trận chiến này đối với hắn là vô cùng quan trọng, nếu như hắn thắng, kiếm tâm sẽ vững như bàn thạch tu vi sẽ tiến bước, kiếm đạo được minh chứng.
Nhưng nếu hắn thua, kiếm tâm sẽ tan vỡ, tiềm lực trong thân bị đốt cháy sẽ vĩnh cửu mất đi, tâm ma sẽ xâm lấn đan điền, tương lai hắn sẽ tụt dốc không phanh, vĩnh cửu không thể tiến thêm.
Đáng tiếc, đã 3 chiêu hắn trảm ra nhưng không hề thu lại một chút kết quả, ngược lại còn càng khiến hắn thêm tuyệt vọng.
"Trọng lãng sát kiếm" chính là lấy sát khí toàn thân ngưng thành từng đợt kiếm khí, kiếm ý là lấy chữ trọng từ vô số đợt sóng sát khí điệp gia điên cuồng lên nhau không ngừng nghỉ.
Yếu quyết chữ "trọng" ở đây là dựa vào 3 phần chữ "lãng", 3 phần chữ "điệp" và 4 phần chữ "cực"
Nhưng Kiếm Thập Tam lại mới chỉ hiểu được 3 phần chữ "cực" từ sát ý mà thôi, kiếm đạo hắn luyện ra đã sinh ra 1 lối mòn cực đoan không có đường về....sai hoàn toàn.
Kiếm thứ 4 này trảm xuống, hệt như khai thiên tích địa nhưng thực tế sơ hở lại chồng chất.
Thiên chỉ đơn giản dùng 2 ngón tay búng nhẹ lên 1 điểm trên thân kiếm là đã phá 1 chiêu này đơn giản như trò chơi.
"Hoàng Thanh Thiên....nhận lấy cơn cuồng nộ của ta...trọng trọng phá sơn kiếm"
Kiếm thứ 5 này cũng là chiêu kiếm cuối cùng trong bộ "trọng lãng sát kiếm", là chiêu mạnh nhất mà cũng là chiêu tinh túy nhất.
Trọng kiếm của Kiếm Thập Tam xoay 1 vòng trong không trung sinh ra vô số những đạo kiếm sát khí tung tóe khắp nơi phá nát bấy 1 mảnh đất đá xung quanh sau đó kéo theo số lượng lớn đất đá này thành 1 thanh cự đại thổ kiếm tương ứng với trọng kiếm trên tay hóa thành kình phong khủng khiếp đập vào mặt.
Kiếm vừa ra, khí thế liền muốn giết người.
Nhưng mà Thiên ở đó, hắn nhìn thấy tất cả nhưng mà ngược lại không những không sợ hãi mà còn không nhịn được khinh bỉ.
"Đệ nhất thiên tài ngoại môn....thì ra là dạng người luyện kiếm tệ hại tới mức này sao....yếu quyết chữ "điệp" lại bị ngươi biến thành thế này....thật là ngu xuẩn, phế vật"
Thiên lắc lắc đầu chán nản, sau đó hời hợt đưa tay lên cao.
Trước kiếm thế kinh người này ập xuống, tay Thiên giống như 1 con bướm vàng xòe ra đôi cánh đạp nhẹ sau đó thu lại.
Ngay lập tức....thời gian giống như ngừng lại, 1 sự việc kỳ dị mà không thể tin nổi liền diễn ra.
Ở trong đám đông, cô nương Nhan Nhi khẽ che miệng nhỏ ngạc nhiên.
Hiên Viên Tuấn nháy mắt 1 cái bất ngờ.
Cổ Vọng há há miệng khó tin.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...