Giới Thần

"Khốn kiếp...tiểu tặc, ngươi dám.." Lang Thế Thiên hét lên 1 tiếng rần trời.

Lúc này, Thiên sớm đa trở về chỗ cũ nhưng mà hắn giống như người say rượu, tròng mắt hơi mờ mịt giống như có quá nhiều việc không làm kịp, giống như không muốn quan tâm tới 1 ai.

Lang Thế Thiên quá mức giận dữ, không những cướp đi đại cơ duyên của hắn mà còn có thái độ không xem hắn ra gì...đây quả thật là 1 điều sỉ nhục vô cùng lớn đối với hắn.

Bàn tay vừa nắm liền lấy ra 1 thanh ma kiếm, đó chính là cây kiếm bút mà phân thân công đức hắc sát ma quân của hắn lúc nãy đã sử dụng. Kiếm này vừa ra liền mang theo sát khí ngập trời như ma thần hàng thế, hung uy như sâm ngục từ thiên lang kiếm quyết ập tới.

Thiên lang kiếm quyết dưới tay hắn giống như nhận lấy ma thần phụ thể, không những hung tợn dữ dằn mà còn mạnh mẽ tới không tưởng.

"R..í....tttttttt....rít....." âm thanh như quỷ khốc sói tru vang lên, kiếm bút này vẽ ra 1 đường huyết sắc trong không trung rồi trảm xuống đầu Thiên.

Mang theo lực lượng 13 vạn tinh, 1 kiếm trảm xuống hệt như khai sơn phá thạch.

Trong lúc Thiên đang mất tập trung, 1 đạo hộ tráo đã hiện ra bọc cả thân thể hắn lại, kiếm quang chém tới.

"Rắc..." 1 tiếng liền sinh ra 1 vết nứt nhỏ trên mặt hộ tráo sau đó lại cấp tốc liền lại.

Lang Thế Thiên lập tức như phát điên bắt đầu điên cuồng vung kiếm trảm liên tục vào 1 chỗ.

Hung uy ngập trời bộc phát, sát khí khủng bố tụ tập thành 1 điểm.

"Rắc...rắc....rắc...ầm..ầm..rắc...ầm..rắc...." âm thanh phá vỡ và tiếng rít không ngừng vang lên.

Sau cùng 1 tiếng "keng....rốp.." vang lên, rốt cuộc tầng hộ tráo này bị vỡ ra, Lang Thế Thiên lập tức phun ra 2 tia rét lạnh và máu tanh trong mắt, kiếm thế càng hung mãnh hơn liền chuyển thế đâm tới.

Kiếm này đâm tới là trực tiếp đâm vào tim, kiếm khí khủng bố 1 đường không gì cản nổi liền đâm tới.

Dưới khán đài, Ale, Axe không chút chần chờ liền xông tới như thiêu thân.

Trình Tú Anh chỉ kịp la lên 1 tiếng "kh..ô...n....g "

Trương Đại Không và Lam Y Nhược chỉ kịp hét lên 1 tiếng, cả người xông lên trước.

Phía bàn khách mời, Long Hoa 2 mắt bốc lên kim quang, cả người hóa thành kim quang đang bộc phát xông tới.


Lang Thông Thiên, cùng Lang Thế Thành lại hiện lên 1 tia mong chờ lẫn vui vẻ.

Nhưng thời gian xảy ra quá nhanh, tất cả họ còn chưa kịp làm gì thì.

"Phập..." kiếm bút như tử thần đòi mạng đã phập 1 cái đâm lút cán vào ngực phải của Thiên.

Khoảnh khắc này, thời gian tựa như tất cả đều dừng lại.

1 âm thanh khóc thét vang lên "Thiên ca....không..."

Sau đó là 1 âm thanh "Lang Thế Thiên...ta liều mạng với ngươi".

2 âm thanh vang vọng này vừa vang lên, trong mắt Thiên.

1 tia thanh minh liền hiện ra, tay trái hắn chậm rãi sờ lên chuôi kiếm, mắt hắn nhìn thẳng vào đôi song đồng đỏ ngầu điên cuồng của Lang Thế Thiên, tay phải đưa lên trời tựa như báo hiệu bình an cho mọi người.

Lang Thế Thiên gằn giọng "Hoàng Thanh Thiên....cảm giác tử vong...thế nào hả...sảng khoái không....thế nào, trước khi chết có muốn sám hối gì không...."

Còn chưa nói xong thì Thiên đã cắt lời.

"Chết....ngươi xem thường ta quá vậy"

"Hừ...còn già mồm giảo miệng..."

Nói xong Lang Thế Thiên xoáy mạnh chuôi kiếm.

Nhưng mà "khực" 1 tiếng, dưới cự đại lực lượng trên thân hắn, chuôi kiếm này vẫn không cách nào xê xích 1 chút.

Chuôi kiếm này, đã bị tay trái Thiên đã giữ chặt.

"Kiếm không tệ....dùng vô tận sát lục, hắc công đức và linh hồn vô số người mà luyện ra...tà kiếm như vầy mà lại nằm trong tay ngươi....quả thật là vật ác nằm trong tay ác nhân,...hừ"

"Đúng vậy...kiếm này sinh ra là để giết người, và ngươi...chính là 1 tế phẩm tuyệt vời cho nó....phệ hồn...hấp hắn....hahahahahaha."


Thiên cảm nhận thấy 1 đạo thần thông mầu đỏ máu hiển hiện trên chuôi kiếm liền hiểu ra, thì ra kiếm này có tên là "phệ hồn"

Đạo thần thông này muốn tiến vào cơ thể Thiên, phong tỏa toàn bộ linh hồn hắn nhưng mà ngay lúc này.

Quy nguyên đan điền và Thất Diệu Đan Điền đã vận chuyển, phệ hồn phù văn này vừa phát ra liền tức thì bị 2 đạo đan điền này bộc phát ra lực hút còn đáng sợ hơn kéo ngược trở lại.

Quy nguyên đan điền hấp lấy đạo phù văn phệ hồn, còn Thất Diệu Đan Điền lại hấp về cả thanh ma kiếm.

Ngước mắt lên nhìn Lang Thế Thiên 1 cái Thiên chậm rãi nói

"Cám ơn vì món quà nhỏ...bây giờ thì....cút đi" nói xong, trước ánh mắt khủng hoảng của Lang Thế Thiên, tay phải Thiên đã chụp vào cổ hắn nhấc hắn lên như 1 con gà.

Ma kiếm lại dần dần mất đi liên hệ sau đó biến mất ngay lại vị trí ngực của Thiên, sự biến mất của ma kiếm này còn kèm theo sự biến mất của vết thương trước ngực hắn.

Cảm giác bóp nghẹn ở cổ không hề đáng sợ với Lang Thế Thiên hơn cảm giác này.

1 tay Thiên nhấc bổng Lang Thế Thiên lên, lực tay của hắn không nhiều không ít, chỉ vừa đủ để 13 vạn tinh lực lượng trên thân hắn không cách kháng cự.

Thiên vung nhẹ tay 1 cái, cái vẩy này giống hệt như xua đuổi 1 con côn trùng đang bám trên tay.

Nhưng mà 1 cái vẩy nhẹ này, Lang Thế Thiên đã bị bắn ra hàng trăm mét rồi nện mạnh lên mặt đất, hắn rớt xuống nhanh và mạnh đến nỗi tu vi kinh khủng nhân cấp 13 vạn tinh lực lượng lại không có lấy bất kỳ lực phản kháng.

"Trọng tài...ta thắng chưa" Thiên hỏi ra 1 câu hờ hững

"Thắng....thắng rồi..." vị sư huynh Phong Tiến giật nảy mình nói.

Thiên nghe xong lời hắn liền bước về chỗ.

Lôi đài ban đầu sạch sẽ thì bây giờ đã bị đào thành 1 cái hố lớn, nguyên khu quảng trường cũng đã là 1 mớ loạn xì ngầu.

Nhưng buổi tỉ đấu thành công trong rung động cỡ này, cũng chẳng có ai quan tâm gì đến mấy chuyện đó.


Vị sư huynh Phong Tiến chỉ lên đài đọc sơ qua về thứ tự giải sau đó thông báo những tuyển thủ này khẩn trương thu xếp hành lý xuất phát về Thiên Kiếm môn ngay trong đêm hôm nay.

Sự việc gấp gáp đến khiến người bất ngờ.

Từ lúc bế mạc cho đến lúc xuất phát cũng chỉ còn có 2 tiếng đồng hồ.

Thời gian này các thí sinh đều có rất nhiều việc phải làm, ai nấy đều trở về nhà gấp để chuẩn bị tư trang.

Riêng cô nàng Lam Y Nhược thì còn được đặc cử thêm 1 vị cường giả địa cấp để hộ vệ.

Còn đặc biệt là giải nhất như Thiên lại không được lấy 1 sự xem trọng nào của tổ trọng tài.

Thậm chí cả lực lượng thần bí trên thân hắn cũng không có ai thèm nói đi nói lại lấy 1 tiếng.

Thiên trở về, thời gian của hắn cũng không nhiều cho nên ngay trong chiều hôm đó hắn đã gặp mặt Long Hoa.

Lần này hợp mặt, không chỉ có Long Hoa mà còn có 2 vị địa cấp cường giả Trình gia Trình Quan Nguyên và tiêu gia Tiêu Hạo, cùng 2 vị nhân cấp đỉnh cường giả đều là 2 vị trung tướng của Việt Thiên.

"Các vị, thời điểm quan trọng của Việt Thiên ta đã tới, đây là thời điểm đất nước cần các ngươi nhất...không biết, các ngươi có thể làm được hay không"

"Thần....nguyện sống chết vì Việt Thiên"

Tiêu Hạo vội đưa tay lên thề.

"Ta cũng nguyện..."

4 vị trung tướng đều nhất loạt hô lên.

Thiên nhậy cảm phát hiện ra tín ngưỡng mà họ phát ra đều vô cùng kiên định chứng tỏ tấm lòng này đều đáng để tin tưởng.

"Tốt....vậy ta cũng có 1 vài món quà nhỏ cho các ngươi trước khi đi"

"Trình Quan Nguyên nghe lệnh"

"Có mạt tướng"

"Ngươi là trung tướng anh dũng thiện chiến,....trẫm ban cho ngươi quyền khống chế Hổ quân" lời vừa nói ra xong, 1 đạo vương uy hung mãnh liền bộc phát

"Gầm..." 1 tiếng hổ gầm vang vọng lên sau đó là kim quang lóng lánh bện lại thành 1 cái vương miện đặt trên đầu Trình Quan Nguyên, trên trán ông ta cũng tự động xuất hiện thêm 1 ấn ký đầu hổ.


Trong 2 đan điền cũng có thêm 3 đạo hư ảnh hung hổ mầu trắng, vàng, tro. Đó chính là 3 con dị hổ mà Thiên thuần phục được từ trận chiến với lang vương.

3 đạo hư ảnh này chính là do chúng tu luyện "vạn thú quyết" mà có, mỗi đạo hư ảnh đều không khác gì bản thể, có thể nuôi dưỡng như sủng vật giúp chủ nhân tu luyện và cùng tiến bộ.

Từ lần trước Thiên đã nhờ Long Hoa thu thập hổ loại hung thú, mặc dù chỉ được 600 con. Nhưng khi vào trong Thất Diệu Phù Giới thì chúng đều đã thoát xác, chỉ cần 600 đầu hổ đã luyện vạn thú quyết tới tầng 8 này là đã thừa sức cho vị tướng quân này bất bại xa trường.

"Thần..tạ ân đế hoàng"

"Tiêu Hạo....lĩnh chỉ"

"Có thần.."

"Tiêu gia ngươi có lòng trung nghĩa, công pháp lại thiên về thổ trọng, nay ta ban cho ngươi quyền chưởng khống Thạch Khuyết quân"

Tương tự, 1 cái hoàng miện và ấn ký thạch khuyết được khắc lên trán Tiêu Hạo, trong đan điền cũng có thêm 1 đạo hư ảnh Thạch Khuyết.

Thạch Khuyết quân, tuy chỉ có hơn 60 con nhưng lại sở hữu năng lực khổng lồ hóa, là 1 chi quân đoàn tuyệt đối đáng sợ.

"Trung Thanh Thư, tiếp chỉ"

" có Thần...

"Ta ban cho ngươi quyền khống ngự 10 vạn Lang Quân, bảo vệ hoàng thành, tiêu diệt lang gia"

...

"Trần Khanh, ta ban cho ngươi quyền chưởng khống 200 giao quân"

"Quan Khanh, ta ban cho ngươi quyền chưởng khống 100 ngạc quân"

"Long Hoa....ta, ban cho ngươi quyền chưởng khống 10 vạn bất tử lang quân, trận chiến tối nay....diệt sạch lang gia cho ta"

"Uhm,....huynh đệ, ngươi yên tâm"

.........

Thiên ban cho họ quyền chưởng khống cũng đồng thời giúp gia tộc họ có được mãnh thú hộ tộc, có thể giúp toàn gia đều có sủng thú bổn tộc giống hệt như lang gia, như vậy gia tộc này mạnh thì quân đoàn đó cũng sẽ mạnh, Thiên không cần phải đi quản tới lũ hung thú này nữa.

1 kế lưỡng toàn kỳ bỉ, có thể giúp Việt Thiên lại vừa có thể giúp hắn nhàn thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui