Lúc ba vị hoàng tử còn lại cùng Tông chính Huyền Nhân Tư xuất hiện thì không cảm nhận được không khí vi diệu mới nãy.
Các hoàng tử bước đến hành đại lễ với Hoàng đế, với các đại thần chỉ khẽ cúi đầu, sau đó thì ngồi vào vị trí mà Tông chính sắp xếp cho mình.
Dù rất cố gắng kìm chế nhưng các hoàng tử khi nhìn thấy Hoàn Thịnh Thư trên bảo tọa cũng không thể bình tĩnh được.
Dương Ngự sử thấy cảnh này liền khẽ nhìn thoáng qua Thừa tướng, sắc mặt Thác Hàn Minh trông vẫn bình thường nhưng tách Trùng Diệp trà trên bàn vẫn chưa vơi đi miếng nào, với người yêu thích trà đạo như Thừa tướng đúng là chuyện hiếm gặp.
Đã đến thời gian cuộc thi bắt đầu, Tông chính Huyền Nhân Tư đọc án thư mở màng Hư Mệnh hội.
Tông chính Huyền Nhân Tư chỉ mới qua nhược quán được bốn năm, là hậu bối của Dương Ngự sử, được ông nâng đỡ ban đầu, nhưng đã nhanh chóng thể hiện được tài năng của mình trước mặt Thiên tử nên mới có thể đảm nhiệm chức vị Tông chính này.
Huyền Nhân Tư điểm tên hai hư mệnh tử của vòng đấu đầu tiên, mỗi người từ hai bên trái phải từ bên dưới tiến đến đại sảnh rộng lớn của Nhất Lãm lâu, phải quỳ xuống khấu tạ long ân, sau khi được ban áo giáp và mũ trụ thì mới chính thức bắt đầu trận đấu.
"Đích tử của Thứ sử Cầm châu và Mạn châu."
"Đô Vân Tri từ Mạn châu là người giành chiến thắng."
"Đích tử của Thứ sử Lại châu và Xích Hoàng châu."
"Kim Nhuận từ Lại châu là người giành chiến thắng."
"Đích tử của Thứ sử Ly châu và Giai châu."
"Điền Bắc Sơn từ Ly châu là người giành chiến thắng."
"Đích tử của Thứ sử Diên châu và Dương Nam châu."
Hoàn Tư Nghiêm từ khi tại vị đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần Hư mệnh hội diễn ra, nên ông chẳng có hứng thú nhìn xem mấy tiểu oa nhi* đó đánh đấm thế nào.
Hoàng đế chỉ cần tham dự ngày đầu tiên, những vòng sau thì không cần đích thân đến nữa.
(*Thực ra mấy hư mệnh tử đó cũng lớn chứ không đến nổi là tiểu oa nhi, nhưng trong con mắt của Hoàng đế thì mấy đứa tiểu tử mười hai mười ba kém ông ấy hơn hai mươi năm thì chẳng khác gì tiểu oa nhi cả.)
Đương lúc Huyền Nhân Tư điểm tên hai hư mệnh tử của vòng đấu thứ tư thì tiểu hoàng tử ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn bên cạnh Hoàn Tư Nghiêm nãy giờ chợt run lên một cái thật nhẹ.
Nếu không phải ông ta ngồi ngay kế bên thì cũng sẽ không nhận ra.
Nhướng mày nhìn qua, tiểu hài tử sáu tuổi đang nhìn chằm chằm khán đài bên dưới.
Những trận đấu vừa rồi Hoàn Thịnh Thư không lén lút nhìn bên trái thì cũng nhìn bên phải, lâu lâu mới giả vờ nhìn về phía khán đài một chút.
Bây giờ thì lại hoàn toàn chăm chú vào trận đấu bên dưới.
Cuối cùng Hoàng đế cũng chịu liếc mắt nhìn xuống khán đài, thứ gì khiến tiểu hoàng tử hứng thú như thế?
Túc Chi Viên, năm nay tròn mười ba, đích tử thứ hai của Thứ sử Diên châu, cũng có chút tài năng nhưng chưa lần nào đạt được hạng nhất ở Hư mệnh hội.
Không có gì đặc biệt cả.
Đối thủ của Túc Chi Viên, hư mệnh tử lần đầu tham dự Hư mệnh hội, vừa đến Thượng Cẩn được hai năm – Dương Cung Kỳ Tuân.
Hóa ra là đích trưởng tử của Dương Cung Đồ Cát.
Hoàng đế đã có chút hứng thú, lão già Dương Cung Đồ Cát đó đến tuổi này chỉ có một đích tử là Dương Cung Kỳ Tuân, nhưng lại vì cái đạo luật của thái tổ Đại La mà phải gửi hắn đến Kinh đô, chắc chắn là rất không cam tâm.
Nhớ lại những năm ở biên ải tên Dương Cung Đồ Cát không biết điều kia đã đánh ông ta bầm dập thế nào, bây giờ Hoàn Tư Nghiêm cuối cùng cũng có thể nhìn kẻ khác tẩn cho tên nhóc Dương Cung Kỳ Tuân một trận.
Ông ta sẽ quan sát trận đấu thật chăm chú, sau đó còn phải viết thư 'hỏi thăm' Dương Cung Đồ Cát nữa.
Sẽ báo cho lão ta biết tiểu tử của lão ta ở kinh đô Thượng Cẩn tỷ thí võ thua, 'không may' bị thương rất nghiêm trọng.
Chắc chắn lão sẽ tức chết.
Hoàng đế rất thong thả liếc mắt rồng nhìn xuống.
Hoàn Thịnh Thư từ trận đấu đầu tiên đã biết trước kết quả nên không hứng thú lắm, nhưng vì ngồi kế bên phụ hoàng, cậu phải thật nghiêm chỉnh.
Nhưng lâu lâu vẫn không nhịn được khẽ liếc sang hai bên.
Bên trái và bên phải của tòa Nhất Lãm lâu này là nơi chuẩn bị của các hư mệnh tử.
Kể từ lần đầu lén lút đến Trọng Kim cung, đã hai năm rồi cậu mới có cơ hội thấy Dương Cung Kỳ Tuân.
Ban nãy cậu đến sớm cũng là vì điều này.
Nhưng khi nãy nhìn về phía bên trái đã bị Ái Tân Lam Điệt phát hiện, cậu nhìn nữa sẽ khiến hắn chú ý, nên đành liếc mắt sang bên phải, vì chỗ ngồi đặc thù bây giờ nên không tiện quay mặt qua lại, cậu không thấy được toàn cảnh tả lâu và hữu lâu.
Mãi đến khi Tông chính đại nhân điểm tên hai hư mệnh tử của vòng thứ tư, thì Dương Cung Kỳ Tuân mới chậm rãi bước lên từ bên trái của tòa lâu, đối diện hắn là Túc Chi Viên.
Nam hài tử tám tuổi vận một bộ huyền y, là trang phục dành cho các hư mệnh tử khi tham dự Hư mệnh hội.
Vóc dáng đã cao lớn hơn so với lần trước, khuôn mặt mạnh mẽ cứng rắn mang đầy phí phách của một thiếu niên.
Đôi mày đậm khiến hắn trông có vẻ hung dữ nhưng Hoàn Thịnh Thư biết, đằng sau khuôn mặt nghiêm túc đó là một bậc chính nhân quân tử băng thanh ngọc khiết* hết lòng vì người hắn coi trọng.
(*Băng thanh ngọc khiết: Trong như băng, sạch như ngọc.)
Dung mạo xuất chúng của Dương Cung Kỳ Tuân đã thành công làm lu mờ Túc Chi Viên bên cạnh.
Cả hai cùng hành đại lễ với Hoàng đế.
"Miễn lễ."
Lúc Dương Cung Kỳ Tuân ngẩng đầu lên vừa vặn chạm mắt với tiểu hoàng tử đang ngồi bên cạnh Thiên tử.
Tứ hoàng tử có đôi mắt bồ câu hiền hòa cùng khuôn mặt khả ái di truyền từ mẫu thân, từ lâu Dương Cung Kỳ Tuân đã nghe mọi người xung quanh nói đến nhàm.
Hôm nay diện kiến quả thực không khác với lời đồn là bao.
Sau khi mắt đối mắt trong thoáng chốc hắn đã phải cúi đầu, hư mệnh tử không được phép nhìn chằm chằm vào hoàng tộc.
Sau khi cả hai nhận áo giáp và mũ trụ của mình thì bước xuống khán đài bắt đầu trận đấu.
Tuy Hoàn Thịnh Thư biết Dương Cung Kỳ Tuân sẽ thắng nhưng cậu vẫn muốn tận mắt chứng kiến hắn hạ gục đối thủ hơn mình tận năm tuổi, còn là một hư mệnh tử đã từng vào được vòng thứ ba của Hư mệnh hội như thế nào.
Không biết rằng sự chăm chú của bản thân đã khiến phụ hoàng chú ý đến Dương Cung Kỳ Tuân, Hoàn Thịnh Thư thấy hắn bị Túc Chi Viên vật ngã xuống đất thì tay không tự chủ được khẽ nắm lại.
Vòng thứ nhất là đối kháng tay đôi không sử dụng vũ khí nhưng có thể dùng tay vật đối phương ngã khỏi khán đài hoặc đánh đến khi người còn lại nhận thua.
Đương nhiên là Tông chính đại nhân sẽ không để những hư mệnh tử kia đánh nhau quá nặng tay, dù gì đám danh môn thế gia ngồi trên lầu cao thưởng thức kia cũng không muốn gánh cái danh ác nhân.
Nhưng cũng có trường hợp bị thương nặng phải tịnh dưỡng đến mấy tháng.
Thái úy Triệu Tương Doanh là một võ tướng, nhưng ông ta không mặn mà gì với mấy cuộc tỷ thí thế này.
Để mấy tiểu tử đánh đấm với nhau thì có gì hay ho mà xem, nhưng nhìn tiểu hài tử nhỏ tuổi kia bị vật xuống dưới sàn ngọc lạnh băng mấy lần mà vẫn quật cường đứng dậy, khiến chí khí tướng sĩ của ông ta bỗng trào dâng.
Ông ta thầm nghĩ dù trận này thằng nhóc đó có thắng hay không ông cũng phải kéo nó vào quân doanh của mình dạy dỗ mới được.
Thái úy đại nhân rất coi trọng những nam tử có khí phách như thế.
Không như mấy trận đấu trước, vừa đánh chưa được bao lâu đã vội vàng nhận thua.
Khi nam hài tử nhỏ tuổi hơn chớp thời cơ vật đối thủ của mình văng ra khỏi khán đài, cả Hư mệnh hội bỗng lặng ngắt như tờ.
Khuôn mặt Thái úy Triệu Tương Doanh lúc nãy khi thấy Hoàng đế ngạc nhiên thế nào thì bây giờ còn ngạc nhiên hơn lúc nãy.
Hôm nay ông ta đã chứng kiến quá nhiều sự việc bất khả tư nghị*.
(*Bất khả tư nghị: không thể tin nổi hoặc không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được.)
Ông ta phải uống một chút trà để đả thông tư tưởng đã.
Nên Dương Ngự sử vừa mới nhìn qua đã thấy Triệu Thái úy – kẻ quanh năm chỉ thích rượu, cực kỳ ghét uống trà vì chê đắng nay đang cầm ly trà lên uống cạn.
Dương Thức giật mình.
Đối với lão sự việc diễn ra dưới khán đài cũng không khó tin bằng những gì lão vừa thấy.
Nên lão cũng phải uống một chút Ô Long Tĩnh để đả thông tư tưởng.
"Dương Cung Kỳ Tuân từ Dương Nam châu là người giành chiến thắng."
Giọng nói dõng dạc của Tông chính Huyền Nhân Tư kéo mọi người trở về.
Có Triệu Thái úy mở đầu, tiếng vỗ tay như sấm từ ba tòa Nhất Lãm lâu còn lại cũng lũ lượt truyền đến, đã lâu lắm rồi đám danh môn thế gia bọn họ mới chứng kiến trận đấu hấp dẫn như vậy.
"Hài lòng à?"
Hoàn Thịnh Thư cụp mắt: "Vâng."
Sau một giây hoàn hồn, cậu vội vã nhìn sang bên cạnh, vẻ bối rối hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu hoàng tử bình thường vẫn được các cung nhân ở An Hòa điện nâng như châu như bảo.
"Ý hoàng nhi là..." cậu cố gắng trấn tĩnh, giọng vẫn nghiêm túc, "Trận đấu này hay hơn những trận trước."
Nhưng Hoàng đế có vẻ không hài lòng, khuôn mặt bình thường đã lạnh bây giờ còn lạnh hơn.
Hoàn Thịnh Thư nín thở, cảm thấy phụ hoàng hiện tại đáng lẽ phải thưởng thức Dương Cung Kỳ Tuân mới đúng, không lẽ lúc nãy đã xảy ra chuyện gì mà cậu không biết?
Đôi tay nhỏ nhắn trắng au nhẹ nắm lấy góc áo bào của Hoàng đế.
Hoàn Tư Nghiêm đang ngẫm nghĩ xem thế này thì lát nữa làm sao viết thư 'hỏi thăm' Dương Cung Đồ Cát được đây thì chợt cảm nhận được góc áo của mình hơi nặng.
Hoàng đế nhướng mày: "Cáp Nhi?"
Hoàn Thịnh Thư hơi run nhưng vẫn cố gắng nói tiếp: "Nhi thần có tội, mong phụ hoàng trách phạt."
"Tội gì?" – Ông còn không biết đấy.
Giọng Hoàng đế nghe không rõ vui buồn.
"Nhi thần lơ đãng, mong phụ hoàng trách phạt."
Nói rồi cậu lập tức đứng dậy khỏi bảo tọa to lớn cúi đầu thỉnh tội, nhưng đôi chân hơi ngắn nên đã suýt té.
Hoàn Tư Nghiêm không hiểu sao tiểu hoàng tử mọi ngày đều điềm tĩnh mà nay như bị trúng tà vậy.
Đôi mắt sắc bén lại liếc xuống phía dưới.
Nhất định là có liên quan đến tên tiểu tử Dương Cung Kỳ Tuân kia.
Tức chết ông.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Ban đầu tui định viết truyện nghiêm túc ấy chứ, tự dưng đến chương này nó biến thành truyện hài...
Vở kịch nhỏ:
Triệu thái úy: [đã bắt cóc Dương Cung Kỳ Tuân] Như vậy là không cần cãi nhau nữa.
Hoàn Thịnh Thư: [sầu ơi là rầu]...
Hoàng Tư Nghiêm: [mặt lạnh] Tất cả là tại tên tiểu tử Dương Cung Kỳ Tuân!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...