Giới Hạn Của Tình Yêu


Gật mạnh đầu, vị quản gia già dứt khoát chạy đi cùng hai cô người hầu cầm chìa khóa trong kho theo cùng, đừng hỏi vì sao nhóm máu quý hiếm như vậy mà Hoắc Dĩ Phong lại có thể không ngần ngại cho đi, đừng bao giờ đặt câu hỏi gì đó với bọn họ.

Bởi vì ngươi sẽ không bao giờ muốn được nghe sự thật.
" Jun, chẳng lẽ anh định vừa truyền máu vừa tiến hành lấy đạn sao? Điên rồi, nếu làm như vậy chẳng phải cuống tim sẽ bị vỡ và cô ấy sẽ chết ư?" Một cô gái mặc áo blue trắng bên cạnh đang ấn lách cách nhìn thẳng vào trong máy điện đồ gào lên.

Jun không có ngay lập tức trả lời, dùng khăn bông ủ dày lên phần ngực trái vẫn đang tứa máu của Khương Đường , dùng miệng kéo rách lớp bao tay bên cạnh, mặc kệ cái thứ chất lỏng đặc đỏ ấy dính đầy tay cậu vẫn không ngần ngại mà đi vào.

" Nếu như tiến hành lấy đạn thông thường, xác suất sống của cô ấy sẽ không còn phần trăm nào " Jun vừa nói vừa dùng kéo cắt đi lớp áo bị máu nhuộm đỏ của Khương Đường , ngay tức khắc lộ ra làn da sưng tấy đang hoại tử nơi chỗ bị đạn chọc thủng, cậu không hề kiêng kị gì mà chính tay cắt đi chút ít da chết, kinh khủng đến nỗi cô hầu bên cạnh phải chạy đi chỗ khác khóc nấc lên vì quá sợ hãi.

Không còn thời gian để bận tâm, Jun lôi từ trong ngăn tủ dưới giường một chiếc máy đo sóng não loại nhỏ ném cho cô gái phía đối diện " Mang nó vào cho cô ấy đi Lyn "
Cậu vừa nói vừa chỉ tay vào đầu Khương Đường , Lyn kinh sợ nhanh nhẹn mà làm theo nhưng cũng rất nhanh lại giật mình hoảng hốt tháo ra tức khắc, lia mắt nhìn xung quanh cô bàng hoàng nhận ra trên người Khương Đường chẳng mấy chốc đã được Jun gắn đầy dây dợ.

Trông thấy cô y tá của mình phát ngốc đứng như trời trồng đối diện, Jun tức giận giật ngay chiếc máy đo sóng não trên tay cô gắn vào đầu Khương Đường , Lyn không dám tin mà nhìn toàn bộ hành động của Jun, khóe mắt đột ngột đỏ lên như sắp khóc.

" Điên rồi, xung điện sẽ gϊếŧ chết cô ấy "
" Tôi sẽ không để điều đó xảy ra " Jun gắn vào ngón tay Khương Đường cọng dây cuối cùng nói chắc như đinh đóng cột, đồng thời lúc này quản gia Authour cũng vừa đẩy cửa bước vào trông thấy một màn như vậy thì cũng thoáng lặng người đi vài giây, bất giác ông nhớ đến hình ảnh vị giám đốc trẻ tuổi nào đó gạt bỏ hết lòng tự tôn quỳ xuống cầu xin bọn họ cứu người, sự mệt mỏi bất lực có lẽ đã hành hạ cậu ta từ lúc cô gái này bị như vậy cho đến giờ, nếu như không thể cứu sống, nếu như cô gái bé nhỏ này cứ vậy mà chết đi thì có lẽ cậu ấy sẽ phải hối hận cả đời.

Vậy mới bảo rằng, quản gia Authour không hề mong muốn hai vị thiếu gia của ông cũng như thế này, sẽ có một ngày trải qua cảnh tượng giống vậy.Không bao giờ muốn.

Mưa tuyết bập bùng nhảy múa, thiên nhiên hết đông rồi lại hè, ngày rồi đến đêm, nhưng còn con người thì không thể ngày hôm nay tiếc nuối liền quay trở về ngày hôm qua được.


Chỉ toàn là vô vọng.
Chuyện không hề dừng lại ở đó, ở một nơi xa thật xa khác sâu tận trong khu rừng ngoại ô phía Tây, Thiên Sinh với biểu cảm chẳng khác gì lệ quỷ bò lên từ địa ngục, hung tợn và đáng sợ đang chuyển động từng bước chân nặng nề tiến vào bên trong khu nhà kho ẩm thấp, mỗi bước đi là mỗi cơn đau như cào nát trái tim đang gỉ sét của hắn.

Chẳng phải hắn đã từng thề rằng, sau ngày hôm nay sẽ có kẻ phải dùng máu để đền tội sao.

Hắn sẽ phá hủy kẻ đó, lăng trì hắn, phanh thây hắn.


Bắt buộc hắn phải dùng chính mạng sống của mình để trả giá.

Không những vậy, Thiên Sinh còn muốn đóng đinh thể xác của kẻ đó khiến cho hắn đời đời không thể siêu thoát.
Gió tuyết ban trưa mãnh liệt xáo tung toàn bộ khu rừng già cỗi hệt như bị quỷ ám, bên này Thiên Sinh đang sắp sửa ra tay hành hình kẻ đã khiến hắn thống khổ như lúc này thì ở một nơi khác, Hoắc Kiến Trương cũng đang sắp sửa được nhìn thấy kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện, sau khi lái xe vào trong gara của một tòa khách sạn cao cấp ngay giữa thành phố, hắn tao nhã đẩy cửa bước ra bên ngoài.

Khuôn mặt yêu mị ngả ngớn vô giác nghiêm lại một cách khác thường, khóe mắt hắn bất chợt trầm xuống lộ ra biểu tình vô cùng khiếp người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận