Giới Hạn Của Tình Yêu


Khi tất cả mọi thứ dần bắt đầu trở nên xáo trộn , cũng là lúc con mồi biến thành kẻ đi săn.
Máu
Sự hận thù
Nước mắt
Súng giảm thanh ư, là ai?Mộc Lam ngay lập tức xoay người ngước đầu nhìn lên phía sân thượng của tòa nhà chung cư sau lưng mình, đúng thật là có người.

Chính kẻ đó đã bắn Khương Đường.

Khốn nạn, mắng thầm một tiếng,Mộc Lam không một chút do dự chạy thẳng vào trong tòa nhà.
Mà đằng xa,Hoắc Viên Mộ lại đặc biệt chú mục tới bọn họ.


Ánh mắt cậu cũng tối lại đi không ít, bởi vì vừa mới nãy cậu cảm nhận được sát khí nồng đậm tỏa ra từ chiếc xe đầu tiên kia là nhắm thẳng vào bản thân mình.

Nhìn mãi nhìn mãi cho tới khi bóng dáng đoàn xe Hoàng Gia ấy mất hút, Hoắc Viên Mộ mới ngước đầu nhìn lên tầng thượng của tòa nhà chung cư phía đối diện, cười nhạt.Trò chơi ngày càng thú vị a.
Thì ra, muốn kết liễu một ai đó lại có thể dễ dàng đến vậy.

Chỉ cần tìm đúng địa điểm, chọn đúng độ ngắm, khởi động khớp tay và liền có thể nhìn thấy dòng máu đỏ tươi tuôn trào từ trái tim của kẻ thù.

Nhìn thấy kẻ đó chết một cách đau đớn chính là thứ cảm giác mà bất kỳ người nào cũng muốn thưởng thức.

Thế nhưng...
Gϊếŧ chết chính bản thân hắn lại không bằng phá hủy đi thứ mà hắn trân trọng nhất, yêu thương nhất.

Đó mới chính là sự trả thù chân chính, nhìn biểu tình vừa mới nãy của Thiên Sinh mà xem, anh ta....
Sợ hãi đến phát điên rồi, bởi vì kẻ đó đã vô tình bắn trúng thứ quan trọng nhất của anh ấy.

Điều đó giống như là cố tình cạy mở lồng ngực và moi trái tim của hắn ra.
Dẫm nát
Nó không chỉ đau mà còn vô cùng thống khổ.
Nghiêng đầu nhìn qua vũng máu nhầy nhụa thấm đẫm vào bên dưới lớp tuyết dày lạnh, Hoắc Viên Mộ bất giác nghĩ ngợi.


Không biết, thứ quý giá nhất của Hoắc Dĩ Phong là gì nhỉ?
Không biết, nếu như chính tay cậu hủy diệt đi cái thứ trọng yếu đó thì sẽ ra sao nhỉ?
Ha ha, buồn cười làm sao, loại người như y lấy đâu ra thứ quan trọng nhất chứ.
Bàn chân vô thức bước thật nhanh về phía trước, trong tiềm thức của cậu lúc này hoàn toàn trống rỗng.
" Này " Bàn tay đột ngột bị người nắm lấy, Hoắc Viên Mộ nhíu mày quay đầu ra sau.Ngôn Thần Hạo biểu tình không vui liếc nhìn đám cảnh sát cùng phóng viên đang lộn xộn quanh tòa nhà một lúc rồi mới quay mặt về phía thằng bạn thân mà khó chịu " Cậu đang tính đi đâu vậy "
Hoắc Viên Mộ rụt mạnh tay mình ra, trước con mắt khó hiểu của Ngôn Thần Hạo mà giơ lên ngón trỏ chỉ thẳng vào ngực trái của hắn.

" Cô gái đó bị bắn ngay giữa tim, kiểu gì cũng chết.

Tôi chỉ muốn giúp anh chàng Thiên Sinh đó một tay thôi "
Sau đó, cậu quay lưng đi thẳng về phía tòa nhà chung cư ,Ngôn Thần Hạo thở dài khó hiểu, tuy hắn và Hoắc Viên Mộ là bạn thân của nhau nhưng đôi khi hắn nghĩ chính mình cũng chẳng thể hiểu nổi cậu ta.

Sa mình vào những chuyện không đâu, có gì tốt? Chẳng lẽ cậu ta định mượn những lúc như vậy để chôn vùi cái thứ tình cảm ích kỷ của bản thân sao.

Điên cuồng lao vào bên trong khu nhà chung cư cao cấp ngay giữa thành phố, tay chân Mộc Lam sớm đã run đến lẩy bẩy, làm sao để tìm ra tên bắn tỉa đó giữa đoàn người ra ra vào vào này đây, hoảng loạn ngó nghiêng xung quanh, đâu đâu cũng là người, béo có, gầy có , già trẻ, gái trai.

Tên đã giương súng ngắm bắn Khương Đường ấy, cô thậm chí còn không biết hắn là ai, nam hay nữ thì làm sao mà tìm ra.

Mộc Lam quá nóng vội, quá bốc đồng.

Một mình cô thì có thể làm nổi cái gì.
Cô đã mất bao nhiêu công sức để đến được tận đây, vốn nghĩ muốn gặp Khương Đường giải thích một chút, cũng đã chờ thật lâu.

Sẽ không nghĩ rằng chuyện như vậy xảy ra.Khương Đường ngay trước mắt cô bị người ta bắn đến hấp hối, một cô gái đơn thuần trong sáng như cô ấy, chỉ mới vài ngày ngắn ngủi trôi qua liền đã gây thù chuốc oán với người ta sao? chuyện này không có khả năng.Chỉ khi có kẻ ngấm ngầm hãm hại để thực hiện kế hoạch của hắn .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận