Giới Hạn Của Tình Yêu


" ĐỦ RỒI " Hét lớn,Thiên Sinh nghĩ mình có lẽ sắp phải tẩu hỏa nhập ma đến nơi rồi.

Đúng lúc này cửa đột ngột bị mở Sầm một cái, tên trợ lý hoảng hốt lia mắt dò xét xung quanh.Thiên Sinh bị giật mình tức giận liền nổi điên tung một cước vào mặt tên kỳ đà cản mũi người khác kia tống ra ngoài.
" Nghe này, bất kể là ai.

Dù trai hay gái, cũng tuyệt đối không được.

Không được hiểu chưa ?"Thiên Sinh đặt chéo tay thành hình chữ X lên trước ngực, nếu lần này không hiểu thì hắn sẽ không nói nữa.

Hắn sẽ hành động ngay cho cô hiểu, đến lúc đó thì đừng có mà kêu giám đốc bắt nạt thư ký.

Nhưng may thay,Khương Đường trì độn cuối cùng đã hiểu.

cô cười gật gật đầu,Thiên Sinh liền thở dài một cái kéo cô đứng lên " Đi thôi, cùng tôi đến Valentino một chuyến ."
Lại nhớ đến chuyện tối hôm qua , Khương Đường liền ngây ngốc quay mặt sang hỏi Thiên Sinh.
“Cái chân thứ ba của anh hết đau chưa , có cần tôi xoa không.”
Vừa nói vừa liếc mắt xuống đủng quần của Thiên Sinh nhìn chằm chằm, khiến hắn không nhịn được bất giác ***** ****.

Không dám tin hắn lại cứng lên vì cô.

Bật cười , khẽ kéo Khương Đường áp sát người mình , giọng Thiên Sinh đã trở nên khàn khàn.

“Cái này để đến tối em tha hồ xoa.”
Thiên Sinh hắn chính là muốn ăn cô lắm rồi.

Nhưng bây giờ hắn phải nhịn , phải nhịn a .
Valentino, là nhãn hàng thời trang đôi nổi tiếng dành cho các quý cô công tử của giới thượng lưu phải không? Hình như Khương Đường đã nghe ai đó nói về chỗ này rồi.Mộc Lam nhỉ, là cậu ấy đã nói như vậy.

Tại sao cậu lại lừa tớ thế?Khương Đường chợt hướng mắt về phía những hạt tuyết phất phơ ngoài cửa sổ, bất giác cúi đầu chui vào cổ áo len rộng của mình.Khương Đường hấp hấp cánh mũi.
Không biết cậu như thế nào nhưng tớ...!
Rất nhớ cậu đó!!!

Đứng trước cổng chính của tòa nhà, Khương Đường với biểu cảm ngây ngẩn đầu ngửa lên vuông góc với trời , mục đích chỉ để ngắm cho thật kĩ dòng chữ to bự chảng Valentino.

Mặc kệ cho tuyết cứ nhỏ giọt lên mặt lạnh tới buốt cóng thì cô cũng không hề có dấu hiệu sẽ hạ xuống.

Mấy tên vệ sĩ mặc vest đen đang đứng cạnh một bên cổng cũng bị phát ngốc theo, không biết rốt cuộc trên kia có mỹ nam hay tiên nữ gì mà cô nhóc đáng yêu như con nít mới lớn kia cứ nhìn mãi không thôi, thậm chí có tên còn đần độn nhịn không được mà ngước đầu nhìn theo, thật sự muốn tìm ra rốt cuộc trên kia có cái gì đặc biệt.
Dần dần, từ một Khương Đường ngây thơ liền kéo theo một đàn áo đen cùng nhau ngây thơ ngửa mặt lên trời Hứng tuyết.
Qủa thật vô cùng dở hơi.

Sau khi từ gara đi lên nhìn thấy một màn như vậy không khỏi làm cho Thiên Sinh phải đen mặt, thế nhưng cũng có chút buồn cười, tiểu bạch thỏ ngốc nghếch của hắn.

Phát ngốc chỉ vì hàng chữ nhấp nhánh trên đỉnh tòa nhà ấy thôi sao, đáng yêu cũng không cần phải chọc người ta yêu thương như vậy chứ.Nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh cô, Khương Đường hứng thú cũng ngửa đầu lên nheo mắt nhìn, khóe môi vô thức muốn nở nụ cười nhưng mà tuyết rơi lả tả như vậy thật đúng là làm cho người ta cười không nổi, có phải hắn cũng bị dở hơi luôn rồi không.

Khương Đường ngơ ngẩn như vậy mất một lúc lâu, chỉ là thứ mà cô ngắm nhìn lại chẳng phải là dòng chữ to tướng Valentino nào đó mà chính là cái người ở tít trên đỉnh ấy kìa.

Khuôn mặt đăm chiêu nhìn chằm chằm vào đỉnh toà nhà , dư Quang nhạy bén bất chợt phát hiện ra thứ gì đó .
Tại sao lại có người ở tận trên đấy? có gì vui sao? Khương Đường ngây ngô nghĩ, thật sự thì đầu óc đơn thuần như cô chỉ có thể nghĩ xa đến chừng đó.

" Ế, biến mất rồi "
Khương Đường đột nhiên kêu lên khiến cho Thiên Sinh nhíu mày không hiểu, một đám người mặc vest đen lúc này mới phát hiện sự có mặt của hắn, hoảng hốt xấu hổ xô đẩy nhau đi về vị trí của mình thầm mắng chửi cô nhóc ngốc nghếch nào đó trong lòng.

Không để ý nhiều đến bọn họ, Thiên Sinh hiện thời chỉ chăm chút vào biểu tình thất vọng của Khương Đường bên cạnh, chờ cho đến khi cô hạ đầu mình xuống nhìn thẳng vào hắn thì Thiên Sinh mới lười nhác lên tiếng.

Cánh tay hắn ôm lấy eo Khương Đường siết chặt .
" Cái gì biến mất? "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận