Editor: demcodon
Thu dọn đồ đạc xong Sở Chiêu mặc áo khoác, sau đó lấy quần áo của Mạnh Vi Nghiên treo trên giá và ba món giữ ấm của mình tặng đưa cho cậu. Mạnh Vi Nghiên trước mặc áo khoác, lại vòng qua hắn cười lấy xuống khăn quàng cổ nón có hình Sở Chiên trên giá mang vào, tiếp theo xoay người đón nhận ánh mắt vừa nghi ngờ vừa kích động của Sở Chiêu. Mạnh Vi Nghiên mang khăn quàng cổ có hình mình đeo lên trên cổ Sở Chiêu rồi sửa lại: "Nón tự mình mang đi."
Sở Chiêu ôm lấy một cái rõ ràng có chút xấu hổ tính đi sang một bên mang bao tay có hình Mạnh Vi Nghiên nâng đầu lên nhìn cậu, khẩn trương nhìn vào ánh mắt chăm chú của cậu: "Vi Nghiên, em nói cho anh biết, là ý anh đoán phải không?"
Mạnh Vi Nghiên giơ tay lên ôm lấy cổ của hắn: "Chính là ý anh nghĩ."
"Anh nghĩ?"
Mạnh Vi Nghiên nghe hắn vội vàng nói ra câu ngốc nghếch này trong lòng cũng rất vui vẻ: "Chính là ý đó."
Mạnh Vi Nghiên nói vừa xong thì cảm thấy một luồng mạnh mẽ ôm chặt mình vào trong lòng Sở Chiêu, bên tai quanh quẩn giọng hắn nhẹ nhàng nói nhỏ và tiếng cười.
"Vi Nghiên, anh yêu em, thật sự rất yêu. Vi Nghiên, hiện tại em là bạn trai của anh, về sau em chính là người của anh. Vi Nghiên."
Trong lòng Mạnh Vi Nghiên cũng lập tức nhẹ nhàng ngay, rối rắm lo lắng và không tin tưởng rất lâu toàn bộ đều đã tan thành mây khói, đi ra một bước này cũng không khó, không phải sao? Cậu hiện tại đã suy nghĩ hiểu rõ, cùng với nhiều lần lo lắng về sau có thể ở bên nhau hay không không bằng trước kinh doanh tốt mỗi một ngày hiện tại. Cậu không muốn bỏ qua Sở Chiêu, không muốn về sau phải hối hận.
Hai người xách vali ra trực tiếp đi xuống bãi đậu xe cùa khách sạn, vệ sĩ và trợ lý đã chờ ở đó. Nhà trợ lý Nhạc Nhạc cũng ở Bắc Kinh cho nên lần này cũng tiện đường đồng cùng đưa cô về. Sau khi đến sân bay xe chiếc trực tiếp dừng ở bên ngoài sân bay, máy bay tư nhân Gulfstream G550 của Sở Chiêu đã đậu ở phía trước.
Trợ lý Nhạc Nhạc nhìn quái vật khổng lồ trước mặt trong lòng vẫn là thật không dám tin tưởng hai ngày nay mình đã quen người thì ra là một thổ hào to. Mặc dù nhìn thấy thần khí xung quanh hắn cũng biết hắn không phải nhân vật đơn giản, nhưng tưởng tượng lần đầu tiên mình được ngồi lên máy bay tư nhân trong lòng còn có chút kích động, chỉ đáng tiếc là không thể chụp ảnh.
Hiện giờ người trong nước có được máy bay tư nhân vẫn là số ít, tất cả máy bay tư nhân ở Trung Quốc không vượt quá 10 cái. Mạnh Vi Nghiên cũng là lần đầu tiên thấy máy bay của Sở Chiêu, cậu vừa ngẩng đầu tỉ mỉ đánh giá thì thấy trên thân máy bay trắng tinh hình giọt nước có vẽ một chữ Sở to, đặc biệt bắt mắt.
Chờ đi vào cabin mới phát hiện bên trong trang hoàng đơn giản không có gì đặc biệt, tiếp viên hàng không lễ phép chào hỏi, đoàn người thoải mái bước lên thảm đi vào bên trong. Trong khoang máy bay được bố trí tông màu vàng nhạt ấm, ánh đèn nhu hòa từ đỉnh đầu chiếu xuống, gió nhẹ từ cửa máy điều hòa thổi ra làm cho người ta vô cùng thả lỏng và sung sướng, cảm giác giống như là đi vào một phòng khách riêng tư. Cửa khoang điều khiển nửa mở nửa khép có thể nhìn thấy nhân viên bảo dưỡng bên trong và đồng hồ đo; đi theo đường thông đi vào trong, 3 hàng trái phải là ghế sofa bằng da thật một người ngồi, ngồi lên rất mềm mại và thoải mái. Lại đi về phía trước không giống như khoang máy bay hành khách bình thường, 14 cửa sổ hình trứng ở mạn tàu làm cho tầm nhìn càng mở rộng, mà chiều cao bên trong hơn 2m lại làm cho khoang máy bay tràn ngập cảm giác sâu và cảm giác lập thể. Bên kia là quầy bar đơn giản, kế bên là khu ăn uống. Tận cùng phòng bên trong lại có bày một cái giường đôi trải khăn trải giường và chăn trắng tinh như ở khách sạn.
Sở Chiêu nắm tay Mạnh Vi Nghiên đi tới phía sau đặt đơn độc hai cái ghế một người ngồi, những người khác còn lại tự mình ngồi vào chỗ của mình.
Máy bay rất nhanh cất cánh, Mạnh Vi Nghiên tìm từ trong túi quyển sách bản thân gần đây đang xem ra bắt đầu đọc. Sở Chiêu cũng không có quấy rầy cậu mà nhận notebook trợ lý đưa qua bắt đầu xử lý công việc.
Gần một tiếng sau Sở Chiêu khép lại máy tính phát hiện cậu vẫn đang đắm chìm ở trong sách: "Cho đôi mắt nghỉ ngơi một lát đi."
Mạnh Vi Nghiên xem xong trang trên tay mới để sách qua một bên: "Mấy giờ rồi?"
"Đã sắp 6 giờ, chờ một chút thì đến nhà. Em uống nước đi."
Sở Chiêu kêu tiếp viên hàng không đến lấy ly trà nóng cho cậu, chờ cậu uống xong lại lấy tay vịn giữa ghế cất lại ôm cậu vào trong lòng. Mạnh Vi Nghiên dựa vào trên người hắn, điều chỉnh tư thế một chút ngồi càng thoải mái.
"Chúng ta mới vừa xác định quan hệ mà một lát nữa phải tách ra."
Trong lời nói của Sở Chiêu mang theo chút tiếc nuối, Mạnh Vi Nghiên nghe vậy kéo tay hắn nhẹ nhàng hôn một cái: "Em sẽ nhớ anh."
"Ừh, anh cũng vậy." Sở Chiêu ngửi mùi hương nhàn nhạt trên tóc cậu bay tới ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng nói nhỏ.
Bên kia Nhạc Nhạc đã bị khiếp sợ đến càng thêm khâm phục, giọng hai người mặc dù nhỏ nhưng trên máy bay cũng thật sự là yên tĩnh. Cho nên cô đã nghe toàn bộ lời hai người nói, nghĩ thầm: "trách không được mỗi buổi sáng đều có thể nhìn thấy Sở Chiêu ở phòng Mạnh Vi Nghiên, thì ra hai người từ đầu đã ở bên nhau." Lúc này Nhạc Nhạc đối với những người giới đồng tính luyến ái cũng không phải quá hiểu biết, cô cũng không đoán trước được mình ngày sau sẽ bởi vì hai người kia trở thành một thành viên hủ nữ* giới mới xuất hiện, mỗi ngày nhớ lại vẻ mặt hai người ở bên nhau.
(*Hủ nữ là các nhân vật nữ thích đồng tính nam, sống trong mơ tưởng tình yêu giữa nam với nam.)
--- ---
Sau khi máy bay đáp xuống một sân bay nhỏ ở Bắc Kinh thì Sở Chiêu đưa Mạnh Vi Nghiên đến dưới lầu nhà cậu. Hai người đứng ở công viên bên cạnh tòa nhà lưu luyến không rời.
"Về nhà đi, chú dì còn đang chờ đó."
"Ừhm, ngày mai là 30, trước tiên chúc anh năm mới vui vẻ."
"Em cũng vậy, thuận tiện thay anh chúc chú và dì luôn, anh cũng sẽ mang lời chúc mừng của em mang cho ba mẹ anh." Mạnh Vi Nghiên hơi ngoài ý muốn nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn. Sở Chiêu thần bí mỉm cười.
"Ba mẹ anh đều đã biết?"
"Đúng vậy, anh đã nói, ông nội của anh và những người khác cũng đã biết."
"Quan điểm của bọn họ là gì?" Mạnh Vi Nghiên đột nhiên có chút khẩn trương.
"Con dâu bọn họ ưu tú như vậy bọn họ có cái gì mà không đồng ý."
Mạnh Vi Nghiên cười một cái, Sở Chiêu đột nhiên cảm thấy có chút nguy hiểm.
"Ai là con dâu của anh?"
"Con rể, con rể." Sở Chiêu vội vàng xin khoan dung. Mạnh Vi Nghiên cũng không phải thật khó chịu nên bỏ qua cho hắn.
"Bọn họ thật sự đồng ý?"
"Ừhm, anh sẽ giải quyết tốt tất cả, quyết sẽ không làm cho người anh yêu phải nhọc lòng và chịu thiệt thòi."
Mạnh Vi Nghiên xấu hổ cúi đầu: "Em về nhà đây, em sẽ thay anh chúc mừng ba mẹ em, cũng sẽ, cũng sẽ nói cho bọn họ. Hẹn gặp lại." Cậu nói xong lập tức vẫy vẫy tay xoay người đi, đi được hai bước lại xoay người lại nói: "Sau khi về đến nhà gửi tin nhắn cho em nha."
"Đã biết, anh nhất định sẽ báo cáo hành tung cho con dâu. Tạm biệt."
Mạnh Vi Nghiên trừng hắn một cái cũng không để ý đến hắn xoay người rời đi. Sở Chiêu đứng tại chỗ nhìn theo cậu rời đi.
* * *
Mạnh Vi Nghiên về đến nhà ba mẹ đã chuẩn bị xong bữa tối phong phú đang đợi cậu. Khi thấy cậu vào nhà thì vội giúp cậu xách vali.
"Wow, tối hôm nay toàn là món con thích ăn nha."
"Mẹ con thương con mà. Mau rửa tay rồi qua ăn cơm."
Chờ ba người đều đã ngồi xuống mới chính thức ăn.
"Gần đây quay phim rất bận phải không, thức ăn ở đoàn phim thế nào?"
"Quả thật hơi bận, những cũng có thời gian ăn, thức ăn ở đoàn phim cũng không tệ. Đây là công ty Sở Chiêu đầu tư, ảnh có tiền như thế sao có thể cho con thiệt thòi về mặt ăn uống chứ. Lại nói ảnh còn thường xuyên kêu người đưa cho con chút đồ ăn hay điểm tâm gì đó." Mạnh Vi Nghiên thật cẩn thận dẫn đề tài đến trên người Sở Chiêu, thuận tiện nói vài câu hay cho hắn.
"Công ty cậu ấy đầu tư à, vừa rồi là cậu ấy đưa con về phải không, trách không được không cho ba mẹ đi đón con." Giọng điệu ba Mạnh lành lạnh.
"Con không phải là sợ ba mẹ mệt sao, ảnh theo đuổi con trai của ba tự nhiên phải chia sẻ giúp ba rồi; vừa rồi ở dưới còn kêu con nhớ hỏi thăm hai người đó."
"Hai đứa đã ở bên nhau hả?" Mẹ Mạnh càng mẫn cảm hơn, vừa thấy thái độ của con trai lần này hoàn toàn không giống với lần trước thì có cảm giác.
"Dạ, hôm nay con vừa mới đồng ý với ảnh." Mạnh Vi Nghiên đơn giản cũng thoải mái hào phóng thừa nhận.
"Chuyện của người trẻ tuổi hai đứa mẹ cũng không hiểu, nhưng nếu con cảm thấy có cơ hội thì dẫn cậu ấy về cho ba mẹ nhìn xem. Ba mẹ sẽ tin tưởng con."
"Hai đứa nếu như nghiêm túc vẫn là phải làm nhiều kế hoạch cho chuyện tương lai một chút, suy xét cân nhắc về sau nhiều hơn."
Ba mẹ vẫn là không thể tránh khỏi lo lắng. Mạnh Vi Nghiên có thể hiểu được, ngoan ngoãn đồng ý từng cái.
* * *
Ngày 30, từ sáng sớm Mạnh Vi Nghiên đã rời giường cùng ba ở trong thư phòng lấy ra giấy đỏ viết câu đối dán ngoài cửa. Sau khi dọn dẹp thư phòng, Mạnh Vi Nghiên ngoài ý muốn phát hiện mình đã một thời gian không có chạm qua tập vẽ, đột nhiên nhanh trí nhớ tới Sở Chiêu. Cậu sờ sờ sợi dây chuyền vỏ đạn buổi sáng hôm nay mới vừa đeo lên trên cổ nhớ tới Sở Chiêu đã tặng quà cho mình hai lần, bình thường cũng luôn cẩn thận chăm sóc mình; mà mình cũng không có chăm sóc hắn hoặc là tặng cho hắn món quà gì, không bằng lần này lấy ra một bức vẽ mới tặng.
Thật vất vả trước khi đi đến nhà ông cố thì hoàn thành ý nghĩ của mình, Mạnh Vi Nghiên cầm lấy điện thoại gọi cho Sở Chiêu: "Anh có bận gì không?"
"Không có bận gì, đang nói chuyện phiếm với người nhà. Anh nhớ em, em có nhớ anh không?"
Khi Sở Chiêu nhận được điện thoại thì cả nhà đang quây quần một chỗ, hắn cũng không có trốn ra ngoài hoặc là hạ thấp giọng, tùy tiện ngồi ở trên ghế sofa. Cả nhà đều ngừng nói chuyện, ánh mắt đều tụ tập qua phía hắn.
"Dạ, em cũng nhớ anh, ngày mai anh có thời gian không?"
"Đương nhiên là có."
"Ngày mai tới tìm em đi, em cho anh một bất ngờ."
"Được thôi, nhưng mà là bất ngờ gì vậy? Là tặng quà năm mới cho anh phải không?" Sở Chiêu nghe có được bất ngờ thì khoe khoang nhìn cả nhà mình một cái, đổi lấy ánh mắt khinh bỉ của cả nhà.
"Xem như vậy đi, ngay mai anh đến lúc 9 giờ nha."
"Ừh, đúng 9 giờ anh đến. Thời tiết lạnh, em không cần xuống sớm chờ anh, anh đến nơi sẽ điện thoại cho em."
"Dạ, em đã biết."
Sở Chiêu đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt thành công khoe ân ái kéo đến một đống oán giận có giá trị.
"Tiểu Chiêu, đây là Mạnh Vi Nghiên cháu nói hả?"
"Dạ, chúng cháu đã chính thức quen nhau."
"Rất tốt." Ông nội Sở ngược lại thông suốt ngoài ý muốn, từ lúc bắt đầu đã tiếp nhận. Ba Sở và mẹ Sở gần đây cũng càng thêm nghĩ thông suốt, cùng với phản đối không bằng gửi hy vọng ở đối phương là người không tệ. Cho nên cũng giữ chặt hắn tỉ mỉ hỏi tình hình của Mạnh Vi Nghiên.
"Sở Tình, con xem em trai con đã yêu đương, sao con lại không có bạn trai vậy?" Đây là bác gái cả sốt ruột lại bắt đầu dạy dỗ con gái ế lớn tuổi của mình.
"Chao ôi, mẹ, tự con sẽ nhìn rồi làm." Sở Tình nhìn đột nhiên kéo lên trên người mình trong lòng cũng rất buồn bực.
Tập tin gởi kèm:
Gulfstream-G550.jpg [ 89.66 KiB | Đã xem 157 lần ]