Giới Giải Trí Thân Ái Là Cố Chấp Cuồng


Editor: Chanh
Beta: Đường Đường
Giải Yến đến khách sạn muộn hơn Tang Noãn rất nhiều, vì thế sau khi biên đạo khớp kịch bản với cô xong mới qua tìm Giải Yến.

"Bên Lục Mạn không có vấn đề gì chứ?" Lúc Tang Noãn tiễn biên đạo rời đi có hỏi một câu.

"Cô ấy đến đây sớm hơn các cô một chút, nên chúng tôi đã liên hệ trước với cô ấy rồi." Biên đạo cất tư liệu vào ba lô, nói với cô.

Đợi đến khi phòng khách sạn yên tĩnh lại, Thư Thư mới lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Không phải nói chỉ có Noãn Noãn nhà chúng ta với Giải Yến thôi sao? Bây giờ Lục Mạn chen chân vào là có ý gì?" Cô bé nhìn chị Du rồi lại nhìn Tang Noãn.

Một người biểu cảm ngưng trọng, một người vẻ mặt bình tĩnh.

Giống như cô bé là người cuối cùng biết tin tức này.

Chị Du cầm điện thoại đứng lên, miễn cưỡng làm ra vẻ mặt khiến các cô yên tâm: "Để chị đi hỏi lại."
"Không cần đâu." Tang Noãn ngẩng đầu, khóe mắt thậm chí còn hơi cong: "Ngày mai bắt đầu ghi hình rồi, sẽ không thay đổi được gì đâu."
Cái cảm giác cả đời bị cường quyền chèn ép này của Tang Noãn, hết thảy đều đến từ giới giải trí.

Nơi đây đầy rẫy những thứ như tiền, sắc và quyền giao dịch.

Vai diễn được chốt hôm nay, ngày mai vẫn có thể bị đổi, giây trước vai diễn của bạn còn vô cùng quan trọng, thì giây sau đã nhẹ tựa lông hồng.

Cô hẳn là phải cảm ơn chị Du đã cố gắng xoay chuyển tình hình, nếu không thì hôm qua chỉ sợ là các cô đã phải quay xe từ lúc ở sân bay rồi.

Mà bây giờ, chỉ là thêm đất diễn cho một khách mời nữa mà thôi.

Chỉ là, Tang Noãn vẫn cảm thấy có chút không cam lòng.

Cô muốn đi tìm Giải Yến, mặc dù không thể nói thẳng hết những chuyện bất công mà cô phải trải qua, nhưng cô vẫn muốn được trò chuyện cùng anh.

Bởi vì những lúc ở cạnh anh, cho dù có là ngày mưa rả rích cũng khiến cô cảm thấy ấm áp như được ánh mặt trời sưởi ấm.

Nhưng bây giờ chưa phải là lúc thích hợp, chắc hẳn là biên đạo đang ở trong phòng anh.

Cô đội mũ, lại đeo chiếc khẩu trang vừa tháo xuống chưa được bao lâu lên.

"Chị đi ra ngoài một chút." Tang Noãn nói.


Thư Thư muốn đi cùng cô, Tang Noãn cười nói: "Không phải chị nghĩ quẩn mà định làm gì đâu.

Chỉ là muốn ra ngoài tản bộ chút thôi, hẳn là tâm trạng sẽ khá lên."
Thư Thư chỉ có thể dừng bước, nhìn cô bước ra khỏi phòng.

Ở Nhật Bản có rất nhiều cửa hàng tiện lợi, Tang Noãn rời khỏi khách sạn, mới đi một đoạn ngắn đã thấy một tiệm.

Ỷ vào kinh nghiệm từng quay phim ở Nhật hai tháng của mình, cô tự tin bước vào bên trong, mua một lon bia và một ổ bánh mì được làm thủ công, nhìn trông có vẻ tinh xảo.

Đáng tiếc không có món bánh cá hầm.

Tạm thời không thể tìm Giải Yến, nên Tang Noãn lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Mạt Mạt, nhưng đầu dây bên kia không có ai bắt máy.

Cô lại gọi cho một người bạn thân khác của mình, Thích Tống.

Thích Tống nhận điện thoại, dùng giọng điệu hờn dỗi mà trêu chọc Tang Noãn: "Nhân vật bận rộn của chúng ta cuối cùng cũng nhớ đến kẻ nhàn rỗi này rồi."
Tang Noãn nhịn không được mà bật cười, thật sự cũng đã lâu rồi cô không liên lạc với Thích Tống.

Sau khi trêu đùa nhau vài câu, Thích Tống mới hỏi lý do cô gọi điện thoại tới.

"Tìm anh tâm sự mà thôi."
"Được rồi." Tang Noãn nghe được giọng điệu này của Thích Tống, trong đầu đã tưởng tượng ra vẻ mặt trợn mắt há mồm của anh ấy ở đầu dây bên kia: "Vừa nghe giọng của em là anh biết em đang không vui rồi.

Sao nè, bị người ta ăn hiếp hay phải chịu ủy khuất thế."
Tang Noãn khui nắp lon bia ra, uống vài hớp.

Cô cảm thấy bây giờ bản thân nói chuyện toàn mang theo mùi cồn.

"Cả hai." Xung quanh đều là người lạ, cô cũng không cần mang gương mặt tươi cười nữa.

Tang Noãn ngồi ở một chỗ ngồi nhỏ hẹp trong cửa hàng tiện lợi.

Bây giờ đã là đêm khuya, xuyên thấu qua cửa kính không thể thấy rõ được quang cảnh bên ngoài, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính cô từ trên ô cửa kính.

Tang Noãn kể sơ lược lại câu chuyện một lần, không kể quá chi tiết, thậm chí không nói ra tên của Lục Mạn, nhưng vẫn có thể khiến Thích Tống tức giận như cũ.

"Hay là thôi đi, em đừng làm ở đó nữa, tới công ty của bọn anh đi." Dù đang ở hai nơi cách nhau cả vài tiếng đồng hồ đi máy bay, nhưng Tang Noãn vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận đang sôi trào của Thích Tống: "Tuy công ty bọn anh chỉ là công ty nhỏ, nhưng chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện thất đức như vậy."
Tang Noãn nở nụ cười, cô lấy giấy lau đi bọt nước vương trên miệng lon bia, nửa đùa nửa thật nói: "Hợp đồng của em cũng sắp hết hạn rồi, đến lúc đó nhất định sẽ suy xét đến công ty của anh đầu tiên."
Công ty của Thích Tống chuyên về mảng đóng phim truyền hình, một năm cũng chỉ nhận được mấy bộ điện ảnh, tất cả đều đưa cho Thích Tống.

Đương nhiên Tang Noãn sẽ không thật sự qua bên đó.


Một bộ phim điện ảnh thì công ty cũng chỉ có thể có quyền quyết định một hoặc hai vai diễn, nếu cô thật sự chuyển sang công ty của Thích Tống, thì vai diễn khó khăn lắm mới lấy được đó nên đưa cho cô hay cho Thích Tống đây.

Tang Noãn không làm ra được chuyện cướp tài nguyên của người khác, thế nhưng cô thật sự bị sự nhiệt tình của Thích Tống làm cảm động.

Sau khi trò chuyện với Thích Tống xong, Tang Noãn cũng đã ăn gần xong bánh mì.

Chiếc bánh mì này rất xứng đáng với vẻ ngoài tinh xảo của nó, hương vị khá ngon.

Chỉ có điều lon bia cô mua để giải sầu mới uống được một nửa, đã cảm thấy uống không nổi nữa.

Di động để trên bàn lại sáng lên, tên hiển thị trên màn hình là Chu Toàn của công ty Tinh Huy.

Tang Noãn nhìn một hồi, nhân lúc men say còn chưa tan hết, cô nhấn nút tắt điện thoại.

Đến khi cô trở lại khách sạn thì đã không còn sớm nữa, thế nhưng chị Du và Thư Thư vẫn chưa đi ngủ.

"Đang chờ em à?" Tang Noãn cởi mũ xuống, giơ túi đồ ăn vặt mua ở cửa hàng tiện lợi ra: "Cho hai người này." Nét mặt và giọng điệu nhẹ nhàng, như thể cô đã quên hết những chuyện không vui vừa mới xảy ra.

Cứ nghĩ đến những chuyện đó cũng chỉ khiến tâm trạng tụt dốc không phanh mà thôi.

Thư Thư làm bộ cảm thấy hứng thú mà lục túi đồ ăn vặt, còn nhân tiện cảnh cáo một câu rằng bây giờ cô không thể ăn, cũng không thể uống nước, để tránh ngày mai mặt bị sưng lên.

Thời gian bắt đầu ghi hình vào ngày hôm sau cũng không tính là quá sớm, nhưng Tang Noãn vẫn phải dậy sớm, bởi vì lớp trang điểm hôm nay của cô cần tốn rất nhiều thời gian.

Để phù hợp với không khí của chương trình tạp kỹ, đội ngũ tạo hình và phối đồ cho cô đều là trang phục thường ngày.

Nhưng nếu muốn trang điểm theo phong cách tự nhiên như không trang điểm, thì so với việc trang điểm lộng lẫy còn tốn thời gian hơn nhiều.

Thậm chí Tang Noãn còn không muốn họ phải tốn sức trang điểm cho cô làm gì, không chừng chút nữa còn phải lăn lộn trong bùn lầy, bụi bặm dính tùm lum, lại mất công trang điểm lại.

Mới trang điểm được một nửa thì nhân viên của tổ tiết mục tới gõ cửa, hỏi Tang Noãn hiện giờ có thể bắt đầu quay chụp ngay được không.

Lúc trước biên đạo đã nói qua, tổ tiết mục có thể sẽ dời thời gian quay lên sớm hơn một chút, nhưng cô không nghĩ là sẽ sớm thế này.

Tang Noãn nhìn quanh một vòng, thấy trong phòng không có đồ vật không thể ghi hình, liền gật đầu đồng ý.

Đến khi mọi thứ đều được chuẩn bị xong xuôi, Tang Noãn đi thang máy đến đại sảnh lầu sáu.


Cô vốn cho rằng mình là người đầu tiên tới, không ngờ Giải Yến đã đứng đợi ở đại sảnh trước rồi.

Hôm nay anh trang điểm nhìn rất trẻ trung, cũng không thể nói như vậy, dù sao anh vốn dĩ vẫn đang còn rất trẻ.

Chỉ là một chàng trai mới tốt nghiệp không bao lâu, nhiệt huyết bừng bừng, càng giống như là một khóm trúc xanh um, tràn đầy sức sống.

Giải Yến mặc một bộ đồng phục bóng chày màu đen, phối với mũ lưỡi trai màu trắng.

Lúc thấy Tang Noãn đi đến, đôi mắt lạnh lùng của anh cong lên, nở nụ cười ôn hòa.

Dưới rất nhiều ống kính máy quay, cô nói với Giải Yến: "Đã lâu không gặp." Dùng ngữ khí quen thuộc khi nói chuyện với bạn bè thân thiết.

Mặc dù hôm qua hai người còn mới nói chúc ngủ ngon với nhau.

"Đã lâu không gặp." Giải Yến cũng nói.

Sau đó anh đi đến, nhẹ nhàng ôm Tang Noãn một cái, chỉ là chạm nhẹ rồi lại tách ra.

Thậm chí Tang Noãn còn chưa ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh, mùi hương bạc hà thanh khiết.

Có thể thoái mái ôm nhau trước nhiều ống kính máy quay như vậy, mọi người cũng chỉ cảm thấy bọn họ như là đôi bạn thân thiết lâu ngày không gặp.

Nhưng sau khi ôm xong rồi, tiếp theo nên nói gì với nhau thì lại có chút khó khăn.

Bọn họ đã quá quen thuộc đối phương.

Tang Noãn thậm chí còn biết cả lịch trình hàng ngày của Giải Yến, ngay cả việc anh lên máy bay lúc nào, hay bữa tối ăn sushi cô đều biết.

Muốn hỏi thăm cũng không biết nên hỏi gì.

Cũng may Giải Yến đã lên tiếng trước, mới hóa giải được bầu không khí có chút gượng gạo này.

"Chúng tacòn phải chờ ai nữa sao?"
Tang Noãn tiếp lời anh: "À đúng rồi, còn một người nữa."
Vừa dứt lời đã có bóng người vội vàng đi tới.

Cô gái tết tóc chân rết hôm nay trang điểm đến tràn đầy sức sống tươi trẻ, liếc mắt nhìn một cái cũng có thể cảm nhận được đầy đủ hàm nghĩa của hai chữ "thanh niên".

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi tới trễ." Cô ta vô cùng chân thành mà cúi người, đầu tiên là với Tang Noãn, sau là với Giải Yến.

Lúc đứng thẳng người lên liền thuận lý thành chương mà đối mặt với Giải Yến.

Giải Yến nói không sao cả, bước sang bên cạnh một bước, vờ như vô ý kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Sau khi khách mời đến đông đủ, liền bắt đầu lên xe đến địa điểm ghi hình.


Bọn họ ngồi cùng một chiếc xe, đi theo còn có một nhân viên quay phim, một biên đạo và một tài xế.

Lúc này biên đạo ra hiệu cho bọn họ khuấy động bầu không khí.

Lục Mạn thoải mái nói với camera, cô ta làm bộ lo lắng nói: "Ngoại trừ em ra thì các khách mời khác đều là diễn viên tài giỏi, em ngồi cùng các tiền bối cảm thấy quá áp lực rồi."
Tuy là nói như vậy, nhưng giọng nói của cô ta để lộ ra cảm giác ngây thơ của một cô gái trẻ, rất dễ chiếm được cảm tình của người khác.

"Chỉ có điều em với thầy Giải cũng có chút liên quan đến nhau." Lục Mạn vô cùng tự nhiên chuyển chủ đề sang mối quan hệ giữa cô và Giải Yến: "Em là sinh viên của Học viện Hí kịch, vừa hay là "đối thủ" với trường cũ của thầy Tạ."
Cô ta nhẹ nhàng che miệng rồi cười rộ lên, đôi mắt trang điểm đến vô cùng tinh xảo nhìn về phía Giải Yến, khóe mắt cong cong như lưỡi câu, như thể muốn câu mất lòng người.

Thế nhưng Giải Yến chỉ hờ hững trả lời lại một câu: "Vậy sao?", sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Biên đạo gấp đến đổ mồ hôi, rõ ràng bọn họ đã khớp kịch bản rồi, không biết tại sao bây giờ Giải Yến lại không chịu phối hợp.

Anh ta cũng từng hợp tác với Giải Yến, tính cách của Giải Yến thật sự tốt như lời đồn, không biết hôm nay có chỗ nào khiến Giải Yến không vui nữa.

Vì vậy biên đạo đành gửi gắm hy vọng lên Tang Noãn.

Nhận được ánh mắt ám chỉ của biên đạo, Tang Noãn suy nghĩ một chút, vẻ mặt buồn rầu nói: "Hai người đều có xuất thân chính quy, chỉ mình tôi là không phải.

Tôi ngồi bên cạnh mọi người, áp lực cũng rất lớn đó."
Giải Yến ngước mắt nhìn về phía Tang Noãn, vẻ mặt vẫn ôn hòa dịu dàng như cũ, tựa như câu nói lạnh nhạt ban nãy không phải do anh nói ra.

Anh cười cười, nói: "Tôi được cùng thần tượng tham gia chương trình tạp kỹ, áp lực cũng rất rất lớn."
Biên đạo cảm kích liếc mắt nhìn Tang Noãn.

Cuối cùng cũng cứu vãn được bầu không khí.

Lục Mạn dẫu sao cũng chỉ là cô gái trẻ tuổi, đối mặt với sự phân biệt đối xử như vậy, biểu cảm suýt chút nữa không kiềm chế được.

Thế nhưng trước ống kính máy quay, vẻ mặt Lục Mạn chỉ là hơi chút thay đổi, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ ngây thơ, chưa hiểu sự đời.

Lúc đến địa điểm ghi hình, từng thành viên cố định lần lượt bước vào khu chơi trò chơi đã được bố trí sẵn, sau đó mới bắt đầu giới thiệu khách mời.

Lục Mạn là người đầu tiên bước vào.

Lúc này chỉ còn cô và Giải Yến ở cùng nhau.

Tang Noãn che microphone thu âm lại, lặng lẽ nói với Giải Yến: "Anh và Lục Mạn từng có mẫu thuẫn gì với nhau sao?"
"Không có." Giải Yến cũng thấp giọng trả lời.

"Vậy lúc nãy ở trên xe, sao anh lại để cô ấy rơi vào tình huống khó xử như vậy?"
Khóe môi Giải Yến cong lên, khẽ nở nụ cười, tựa như bông tuyết rơi vào lòng bàn tay ấm áp, tức khắc liền tan chảy.

"Bởi vì cô ta làm bạn gái anh không vui, thế nên anh không thích cô ta, muốn nhằm vào cô ta."
HẾT CHƯƠNG 51..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui