Khóa vẫn không mở, trên màn hình xuất hiện thêm một dòng chữ.
[Mật khẩu sai.
Hôm nay bạn đã hết lượt nhập mật khẩu, xin hãy thử lại vào ngày mai.]
Phương Tứ:???
Nhiễm Tùng thấy thế bèn giải thích: "Mỗi người một ngày chỉ có mười lượt nhập thử mật mã.
Trước khi cô đến chúng tôi đã thử rồi, không ai mở được."
"Mọi người đều thử hết rồi sao?"
Nhiễm Tùng gật đầu.
Đúng lúc này, tầng trên vang lên tiếng cãi vã ồn ào, tuy không nghe rõ là đang cãi cái gì, nhưng giọng hét the thé của Giang Tinh Hạ bị Phương Tứ nhận ra ngay.
"Chị gái à, đi tắm hát mấy câu mà chị cũng không cho sao? Chị có ngang ngược quá không vậy!"
Lúc Nhiễm Tùng và Phương Tứ lên tầng, Tôn Thịnh đang đứng trên hành lang gân cổ gào.
Gã ta mặc áo choàng tắm, trên người vẫn còn dính nước, trên làn da ngăm đen còn dính ít bọt xà phòng khá bắt mắt, hiển nhiên là đang tắm thì bị người ta gọi ra.
"Tôi mặc kệ anh tắm rửa hay gì, nhưng anh làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi thì không được!" Người đang cãi nhau với Tôn Thịnh chính là Giang Tinh Hạ.
Cô ta giận dữ đến mức run lên, hàm răng nghiến kèn kẹt, gương mặt sau khi tẩy trang tràn đầy vẻ mệt mỏi và tiều tụy.
Tầng hai bố trí giống khách sạn, hai bên hành lang dài có mười cánh cửa, bên trái năm bên phải năm, trên mỗi cánh cửa đều có ghi tên.
Phòng của Giang Tinh Hạ vừa hay sát phòng Phương Tứ, còn phòng Tôn Thịnh thì ở đối diện phòng Phương Tứ, phòng của Giang Tinh Hạ và Tôn Thịnh cách nhau không gần cũng không xa.
Theo lí thuyết thì đáng ra Giang Tinh Hạ không nghe được tiếng Tôn Thịnh hát mới đúng, có lẽ Tôn Thịnh là một kẻ to mồm.
Phương Tứ cũng không biết rốt cuộc ai mới sai nữa.
"Tiếng anh Tôn cũng không lớn lắm mà, em ở cách vách anh ấy còn không nghe thấy gì nữa." Nguyễn Y Y nhút nhát nói nhỏ.
Mà câu này lại vừa vặn chọc điên Giang Tinh Hạ.
Cô ta túm lấy cổ tay mảnh khảnh của Nguyễn Y Y giật mạnh: "Nguyễn Y Y, chuyện của mày à? Ở đây có chỗ cho mày mở mồm hay sao? Nếu không phải bị nhốt ở cái chỗ quái quỷ này thì mày còn không xứng đứng dưới cùng một mái nhà với tao đâu!"
Nguyễn Y Y sợ tới mức trắng mặt, không nhịn được khóc lên: "Chị Tinh Hạ, bỏ tay ra, chị làm gì thế, chị làm em đau..."
Tôn Thịnh gạt mạnh cái tay Giang Tinh Hạ đang túm lấy Nguyễn Y Y ra, kéo cô gái đang khóc thút thít ra đằng sau: "Giang Tinh Hạ, cô là cái thá gì mà coi thường người khác? Nếu không nhờ đàn ông thì không biết bây giờ cô đang lăn lộn ở chỗ quái nào đâu!"
Giang Tinh Hạ nghe nói thế thì tay chân cứng lại, sau đó cô ta gào lên một tiếng đầy bi phẫn, lao lên cấu xé Tôn Thịnh như bị điên.
Dù sao Giang Tinh Hạ cũng chỉ là một người phụ nữ gầy yếu, có đánh đấm thế nào đi nữa thì cũng chẳng khác gì gãi ngứa cho loại to cao da dày thịt béo như Tôn Thịnh.
Gã ta thấy danh dự của Giang Tinh Hạ dễ dàng bị hủy hoại như thế thì cực kì thoải mái.
Giang Tinh Hạ càng quá khích thì gã ta càng nói ác hơn: "Đúng lúc mọi người đều đang ở đây, hay là cô kể kĩ càng tỉ mỉ những chuyện giữa cô với đạo diễn Hoàng cho chúng tôi nghe đi? Cô nói xem đứa bé đó có phải là do cô sinh không? Ông chồng đại gia của cô bao giờ thì bỏ cô? Mẹ chồng cô ngày nào cũng chửi cô là con gà mái không biết đẻ trứng, cô có đi bệnh viện khám thử chưa?"
Mấy lời Tôn Thịnh nói ra đều chọc vào tim gan Giang Tinh Hạ.
Giang Tinh Hạ không phải là một ngôi sao nữ không có tai tiếng, thậm chí lùm xùm của cô ta hàng năm đều chiếm hết một nửa diễn đàn trong giới giải trí.
Giang Tinh Hạ hồi trước không nổi tiếng lắm, mặc dù cô ta có gương mặt xinh đẹp nhưng lại không có người chống lưng, chỉ có thể đóng mấy vai nữ phụ trong mấy bộ phim kinh phí thấp mà thôi.
Về sau cô ta gặp được Bá Nhạc của đời mình – Đạo diễn Hoàng Luân, nhờ đóng vai nữ chính trong phim "Kì tiên" của đạo diễn Hoàng, Giang Tinh Hạ nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Có điều nước lên thì thuyền lên, giá trị con người cô ta dâng lên, chuyện xấu của cô ta với đạo diễn Hoàng Luân cũng lan truyền khắp nơi.
Mãi đến mấy năm trước, Giang Tinh Hạ kết hôn với tổng giám đốc tập đoàn Đăng Vinh Dư Khánh Văn thì người ta mới không nhắc lại chuyện giữa cô ta với đạo diễn Hoàng Luân nữa.
Giang Tinh Hạ vào cửa nhà giàu, tài nguyên càng tốt hơn ngày xưa, nhận kịch bản mỏi cả tay, đóng rất nhiều vai diễn kinh điển, ngồi vững trên ngôi vị hoa đán lưu lượng.
Tiếc rằng sự nghiệp thành công nhưng hôn nhân lại không thành công cho lắm.
Chồng của Giang Tinh Hạ thường xuyên bị bắt gặp và chụp ảnh đi du lịch thân mật với mấy cô nàng trẻ tuổi, mà tài khoản Weibo của bà Dư cũng bị đám chó săn lùng ra, trên đó đăng toàn những bài tỏ thái độ không hài lòng với con dâu Giang Tinh Hạ, lên án Giang Tinh Hạ chạy chữa mấy năm rồi mà còn không mang thai được, là loại gà mái không biết đẻ trứng.
Rận nhiều thì không sợ ngứa nữa.
Ngày nào cũng hết chuyện nọ đến chuyện kia, quần chúng hóng drama dần dần chán chuyện gia đình máu chó của Giang Tinh Hạ, mãi đến tận hôm qua, phóng viên chó săn chụp được ảnh Giang Tinh Hạ cải trang đến nghĩa trang công cộng thăm mộ đứa con chết non của đạo diễn Hoàng Luân.
Mấy năm trước, đạo diễn Hoàng Luân lập một bia mộ ở nghĩa trang công cộng cho đứa con không biết ở đâu ra của anh ta.
Đến tận bây giờ anh ta vẫn chưa lập gia đình, đứa con đó là của Hoàng Luân với ai, vì sao mà chết, không ai biết được.
Chuyện bừa bãi trong ngành giải trí vốn rất nhiều, hơn nữa đứa bé cũng chết rồi, không ai muốn nói linh tinh về chuyện này nữa.
Nhưng Giang Tinh Hạ vừa đi thăm mộ một cái là thành tin tức lớn ngay, ngay ngày hôm đó đã truyền ra chuyện về Giang Tinh Hạ và Hoàng Luân như thật.
Tin đồn nói là hồi trước Giang Tinh Hạ với Hoàng Luân từng sống chung, còn có thai nữa.
Giang Tinh Hạ bắt chước mấy nữ chính tiểu thuyết ngôn tình thường thấy, ôm bụng bỏ trốn trong đêm, tám tháng sau mới lại xuất hiện trước mặt Hoàng Luân lần nữa.
Đứa bé bị sinh non, chẳng bao lâu sau thì mất.
Đúng lúc nhân vật nữ chính của "Kì tiên" là Kiều Diên qua đời do tai nạn xe cộ, Hoàng Luân muốn bù đắp cho Giang Tinh Hạ nên mới nâng cô ta lên làm nhân vật nữ chính.
Về sau Giang Tinh Hạ chán Hoàng Luân, bám được vào tổng giám đốc Dư, cuối cùng bước chân vào nhà giàu.
Nhưng tổng giám đốc Dư nhanh chóng phát hiện ra chuyện Giang Tinh Hạ từng sinh non, không thể sinh con nữa, vợ chồng bất hòa, có nguy cơ li hôn.
Chuyện này vừa tung ra, cả cộng đồng mạng đều xôn xao, Giang Tinh Hạ đăng liền ba tờ đơn kiện của luật sư, lên án kẻ tạo ra lời đồn này.
Nhưng mấy năm nay Giang Tinh Hạ đăng đơn kiện của luật sư lên vì chuyện chồng cô ta ngoại tình nhiều quá, đã thế lần nào cũng bị vả mặt nên càng khiến quần chúng hóng drama tin chắc rằng chuyện này là thật.
Tục ngữ cũng nói, chửi người không chửi thẳng mặt, mắng người không mắng chỗ đau.
Như Tôn Thịnh bây giờ thì không thể gọi là vạch trần chuyện xấu của Giang Tinh Hạ nữa, mà phải gọi là đem scandal của Giang Tinh Hạ thêu lên cờ hiệu, mắc lên sào tre phất như cờ khởi nghĩa luôn rồi.
Sắc mặt Giang Tinh Hạ trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy, tức giận đến mức không thốt nổi nửa lời.
"Theo tôi ấy mà, nếu biên chuyện đời của cô Giang đây thành phim truyền hình thì bảo đảm ăn khách luôn."
Một giọng nói quái gở lên tiếng phụ họa.
Người nói chuyện là một tên đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ bình thường, gương mặt bóng dầu vừa đi phẫu thuật tiêm mỡ làm đầy ở Hàn Quốc về xong.
Gã ta tên Phùng Hách, là một đạo diễn, cực kì giỏi trong mảng phim thương mại, danh tiếng trong giới cũng khá lớn.
Gã ta có thể thành công như ngày hôm nay là nhờ hai ưu điểm không ai bằng.
Thứ nhất, dù phim của gã có gom được một đám diễn viên danh tiếng thối tha đến đâu đi chăng nữa, gã ta cũng có thể lợi dụng được hết, quảng cáo bịp bợm, dỗ người xem ngoan ngoãn bỏ tiền ra.
Thứ hai, đạo diễn Phùng rất khiêm tốn, sở trường là tham khảo, chắp chỗ này vá chỗ kia đúng theo nghĩa đen, sau này dù có không kiếm ăn trong giới làm phim nữa cũng vẫn có thể gây dựng cơ đồ trong giới thợ may.
Tôn Thịnh nhếch miệng cười cười: "Hay là đạo diễn Phùng giúp đỡ tôi chút nhé, anh quay phim thì cho tôi một vai khách mời được không? Anh xem tôi diễn vai người tình nào của cô Giang thì hợp đây?"
"Tôn Thịnh, Phùng Hách."
Là giọng nói của một người phụ nữ, giọng cô ta không lớn nhưng lại có sức mạnh khiến người ta kính sợ.
Phương Tứ nhìn theo hướng phát ra giọng nói, thấy một người phụ nữ cao gầy đang đứng trong góc.
Bà ta có một vẻ đẹp trong trẻo, không tô son trát phấn quá nhiều, ăn mặc đơn giản nhẹ nhàng, gương mặt cũng không có nhiều biểu cảm.
Nếu bà ta vẫn không nói chuyện thì Phương Tứ suýt chút nữa đã không để ý thấy sự hiện diện của bà ta rồi.
Vương Thanh Tuyển, nữ hoàng nhạc Pop, cũng là người có vai vế cao nhất, tuổi nghề lớn nhất ở đây.
Vương Thanh Tuyển còn nhỏ hơn Lý Thất Vũ một tuổi, nhưng bà ta debut sớm, tư chất tốt, lúc bằng tuổi Nguyễn Y Y đã sáng tác ra những bài hát khiến người người kinh ngạc, giành được giải thưởng ở cả đại lục và Đài Loan.
Bà ta không kiêu căng ngạo mạn như Cao Kiến Huy, cũng không khéo đưa đẩy, xem mặt tỏ thái độ như Lý Thất Vũ.
Nghiêm túc, chín chắn, yêu thương lớp thế hệ sau, là ấn tượng của mọi người về Vương Thanh Tuyển.
Dù trong hoàn cảnh này, trong lòng lớp hậu bối bà ta cũng vẫn còn uy nghiêm.
"Nói chuyện đừng có quá đáng quá."
Đối diện với Vương Thanh Tuyển, Tôn Thịnh và Phùng Hách cũng chỉ có thể cúi đầu im lặng.
Vương Thanh Tuyển lại nhìn về phía Giang Tinh Hạ: "Náo loạn cả ngày rồi mà không thấy mệt hả? Sắp mười hai giờ đến nơi rồi, về phòng nghỉ ngơi đi."
Vương Thanh Tuyển đã lên tiếng, Giang Tinh Hạ cũng không la lối om sòm nữa, quay người về phòng đóng cửa.
Tỉnh Đình gõ cửa phòng Giang Tinh Hạ, nhẹ nhàng hỏi: "Chị Tinh Hạ? Có phải chị bị mất ngủ không? Em có mang thuốc ngủ đây, chị có cần không?"
"Không mượn cậu quan tâm, cút!"
Tỉnh Đình: "..."
Nguyễn Y Y lặng lẽ liếc mắt, lẩm bẩm một câu.
Phương Tứ nhìn khẩu hình miệng khi cô ta nói, hình như là...!Chảnh cái quái gì chứ.
Tỉnh Đình có hơi thất vọng, vừa định về phòng thì Nguyễn Y Y đã mỉm cười dịu dàng lại gần, chớp chớp đôi mắt to ngây thơ trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt: "Anh Tỉnh Đình, sao anh lại mang theo thuốc ngủ thế? Có phải gần đây anh hay mất ngủ không? Em có mang theo hương an thần đấy, anh có muốn đến phòng em lấy một ít hay không?"
Tỉnh Đình mím môi nở nụ cười ngại ngùng, khoe hàm răng trắng sứ đều đặn: "Anh đến phòng em liệu có bất tiện không?"
Phương Tứ coi như không biết mấy chuyện trẻ em không nên biết sắp tới, lặng lẽ về phòng mình, đóng cửa lại.
Vừa mới bước vào phòng, cô lại càng hoảng sợ hơn.
Căn phòng này bày biện giống y như phòng ngủ của cô, chiếc giường đơn, bàn máy tính, tủ sách nhỏ, ngay cả cây bút máy mà cô thích nhất cũng đang cắm trong ống đựng bút.
[Để ưu hóa trải nghiệm của người chơi, các phòng đều được trang bị đồ dùng mà bình thường người chơi quen sử dụng.]
Trên cửa sổ có một hàng chữ như vậy, sau đó nó lại tiếp tục thay đổi.
[Ngoại trừ nhà vệ sinh, tất cả mọi nơi đều nằm trong phạm vi live stream, nhớ bảo vệ sự riêng tư của bản thân cho tốt, nếu cần thiết, xin hãy thay quần áo trong nhà vệ sinh.]
Đều nằm trong phạm vi live stream?
Thế chẳng phải nhất cử nhất động của cô vừa rồi đã bị mọi người thấy hết ư?
Không biết bố mẹ cô có lo lắng cho cô hay không...
Cõi lòng Phương Tứ dấy lên chút chua xót, chua xót qua đi lại mang đến sự bối rối.
Cô ngã người lên giường ngủ, đồng hồ trên tường hiển thị vừa đúng 12 giờ.
- ----------------
Ánh sáng, khói đặc, lửa bừng bừng.
Phương Tứ bị sặc khói, ho khan liên tục.
Đây là đâu?
Cơn đau bỏng rát khó có thể chịu đựng nổi lan tràn trên từng tấc da thịt cô.
Mùi gì vậy?
Thơm quá...
Hình như là...!Mùi thịt nướng...
Phương Tứ giật mình, đó là mùi bốc ra từ da thịt cô khi bị lửa đốt.
Da đầu cô run lên.
Phương Tứ giãy dụa, nhưng không tài nào thoát ra khỏi ngọn lửa này được, cô cảm nhận được sự tuyệt vọng mà trước nay cô chưa bao giờ trải qua.
Cô muốn hét lên, muốn kêu cứu.
"Tôi chưa chết mà! Đừng hỏa táng tôi..."
Nhưng tiếng kêu thoát ra khỏi miệng cô lại hóa thành một tiếng khóc nỉ non lạ lẫm, thảm thiết, sắc nhọn, u ám, khiến người nghe không rét mà run.
Một ít dầu và bột phấn rải lên người cô, rơi vào mũi miệng khiến cô không thở được.
Trong cơn khó thở, Phương Tứ cảm thấy cái mùi đó hơi quen quen...
Không biết qua bao lâu, Phương Tứ lại mở mắt lần nữa.
Lửa đã biến mất, cô thở phào một hơi, nhưng mùi cháy khét lẹt vẫn bao phủ cả khoảng không gian chật hẹp.
Đúng thế, cô bị nhốt trong một khoảng không gian nhỏ xíu.
Một cái ngăn chứa nhỏ.
Phương Tứ muốn động đậy nhưng lại không thể nhúc nhích được.
Cô cúi đầu xuống, phát hiện cơ thể của mình đen kịt.
Hun khô.
Bỗng nhiên, cái nắp của ngăn chứa mở ra, một luồng ánh sáng chói mắt xông vào.
Phương Tứ ngẩng đầu nhìn lên, là một con mắt rất to.
Con mắt giăng đầy tơ máu, con ngươi nhìn cô chằm chằm, nó nở to ra vì phấn khích, tham lam như một cái miệng rộng có thể nuốt chửng tất cả mọi thứ bất cứ lúc nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...