Hạ Ấu Vi sẽ không trở về Hạ gia vào hôm nay.
Ngày mai cô còn phải đi ghi hình chương trình, không rảnh chơi với mấy người này.
Cô biết rằng đêm nay sẽ có người mất ngủ.
Đây chỉ mới là khởi đầu thôi.
Hạ Ấu Vi tắt điện thoại, đi tìm một khách sạn năm sao, tắm rửa, làm khô tóc rồi đi ngủ sớm.
Tiền trong thẻ có thể cầm cự trong một thời gian vậy nên cô cũng không bạc đãi chính mình.
Dù sao cô cũng có thể nhanh chóng kiếm lại được.
Hà Mạn Mạn cùng Hạ Uyển ôm một bụng tức về nhà, đem hết sự tình tối nay kể cho Hạ Nhậm Thanh nghe, tất nhiên không thể thiếu màn dặm mắm muối vào câu chuyện được.
Hạ Uyển nói: “Ba, cô ta thật quá đáng, sớm biết như thế thì đã không nên đưa cô ta về.
Đúng là đồ bạch nhãn lang!”
Hà Mạn Mạn gật đầu đồng tình: “Lần đầu tôi gặp cô ta đã cảm thấy không an tâm, thật không ngờ y như mẹ nó đều là hồ ly tinh.”
Mẹ Hạ quả thật là một mỹ nhân lại xuất thân danh môn, vậy nên chị em dâu khó tránh khỏi cảm giác áp lực.
Bà ấy là bóng ma tâm lý của Hà Mạn Mạn.
Hạ Nhậm Thanh vốn là muốn nhân cơ hội này để vợ cùng con gái trèo lên cành cao.
Ông ta cũng theo đó mà mở rộng mối làm ăn.
Không nghĩ tới cuối cùng người nổi bật lại là Hạ Ấu Vi lại còn làm trò để mọi người chửi bới mình.
Thật nực cười, nếu đúng như lời cô nói vậy bao nhiêu năm qua công sức kinh doanh của ông ta tính là gì.
Hạ Nhậm Thanh ném tách trà đi quyết định sẽ dạy cho Hạ Ấu Vi một bài học.
Đối phương không nghe điện thoại, Hạ Nhậm Thanh và Hà Mạn Mạn chỉ có thể ngồi chờ ở đại sảnh.
Chờ đến hai giờ sáng mới nghe được tiếng mở cửa.
Bước vào không phải là Hạ Ấu Vi mà là Hạ Nhiên.
Hạ Nhiên sửng sốt: “Ba mẹ, nửa đêm còn ngồi đây canh cửa à”
Hạ Nhậm Thanh đang nổi cơn thịnh nộ lại nghe giọng cợt nhả của con gái, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Ông ta lớn tiếng quát: “Cả ngày không làm gì nên hồn chỉ biết chạy theo đám ăn chơi, đồ phá gia chi tử!”
Hạ Nhiên không vui, lẩm bẩm nói: “Ba, người tức giận chuyện bên ngoài cũng không thể đem về trút lên con được.
Con chính là con gái của người đó.”
Hạ Nhậm Thanh trán nổi gân xanh: “Từ ngày mai về trước mười hai giờ, nếu không cắt thẻ.
Con tự xem đó mà làm.”
Thật không thể làm người khác bớt lo.
Nói xong ông ta đùng đùng bỏ lên tầng.
Hạ Nhiên nhíu mày: “Ba ăn phải thuốc súng à mẹ.
Con cùng đám phú nhị đại chơi với nhau là để học lỏm cách kiếm tiền.
Đó được gọi là xã giao!”
Hà Mạn Mạn nói: “Không liên quan đến con, là do tiện nhân Hạ Ấu Vi kia”
Bà ta đem sự tình hôm nay kể lại một lần.
Hạ Nhiên vẻ mặt ngoài ý muốn:”Con nhỏ nhà quê kia? Không thể nào, con nhỏ đó không biết gì, lớn lên chỉ có vài chút nhan sắc, quê mùa muốn chết.
"Mẹ, người đi ngủ đi, không cần chờ nó, con sẽ xử nó.”
Cô ta cũng không muốn nghe cằn nhằn nên ngáp một cái rồi đi lên tầng.
Nửa tháng trước cô ta không cẩn thận lái xe tông trúng Hạ Ấu Vi, ai bảo lúc đó đối phương bỏ chạy, cô ta ngoài ý muốn nên mới đâm phải.
Đương nhiên cô ta chỉ có thể tự trách mình.
Hạ Ấu Vi không nói ra, cô ta cũng hoàn toàn yên tâm.
Lại nói tiếp, việc này chỉ có thể trách đối phương không biết điều.
Ngày đó, Hạ Nhiên cùng một đám bạn đi chơi, liền đụng phải một người.
Có một vị đại thiếu gia được mọi người cung phụng, ngày thường không thèm phản ứng lại Hạ Nhiên vậy mà lúc đó lại chủ động hỏi cô ta:” Đó là ai?”
Hạ Nhiên nói rằng đó là em họ mình.
Ba ngày sau là tiệc sinh nhật của Lý thiếu gia kia, anh ta mời Hạ Nhiên với điều kiện đem cả vị em họ kia đến nữa.
Hạ Nhiên đương nhiên rất vui.
Hôm đó lôi kéo Hạ Ấu Vi đi, không nghĩ tới cô vậy mà nói muốn đến lớp còn bỏ chạy.
Có thể được Lý thiếu gia coi trọng là điều mà ai cũng muốn.
Hạ Ấu Vi vậy mà không biết điều, vì thế cô ta chân dẫm ga muốn chặn Hạ Ấu Vi lại.
Không nghĩ tới lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc đó Hạ Nhiên bị hoảng sợ vội vàng rời khỏi hiện trường, sau đó là người qua đường đưa Hạ Ấu Vi đi bệnh viện.
Hạ Uyển nói rằng Hạ Ấu Vi không nhìn thấy rõ người gây tai nạn, cô ta liền an tâm.
Cô ta sớm đoán được đối phương không có lá gan nói ra cô ta.
Thấy hai bố con đã lên tầng, Hà Mạn Mạn cũng trở về phòng ngủ.
Bà ta trằn trọc trên giường, không thể ngủ được.
Hà Mạn Mạn cảm thấy Hạ Ấu Vi như một người khác, điều đó khiến bà ta bất an.
———
Hạ Ấu Vi ngủ được một giấc ngon lành, hôm sau đến quầy lễ tân trả phòng.
Từ Dật Đình nhìn thấy người đó, có chút kinh ngạc.
Hôm qua vừa mới gặp qua nên hắn vẫn còn chút ấn tượng.
Cúi đầu nhìn đồng hồ, sáu giờ sáng, cô gái nhỏ một mình trả phòng khách sạn.
Hạ Ấu Vi không có chú ý tới hắn, đang ở cùng lễ tân nói chuyện.
Sau khi cô rời đi, hắn mới thu hồi tầm mắt.
Vị hôn thê của lão tam thật là một cô bé khác biệt.
Hạ Ấu Vi gọi một chiếc xe, ngồi sau nói với tài xế:” Phiền chú đưa tôi đến đài truyền hình.”
Vị khách này đi đến đài truyền hình, tài xế tò mò liền nhìn qua kính chiếu hậu.
Thật là một cô gái xinh đẹp, chẳng lẽ là minh tinh? Nghĩ kĩ chút hình như không phải, khuôn mặt này có chút lạ mắt, không giống với vị minh tinh nào.
Thật là một cô gái xinh đẹp.
40 phút sau, xe dừng trước đài truyền hình.
Hạ Ấu Vi bị bảo vệ chặn trước cửa:”Ở đây chúng tôi không tiếp người ngoài, cô không được vào.”
Hạ Ấu Vi chớp mắt: “Tôi tới để tham gia chương trình 《 Sing Aloud 》 ”
Bảo vệ nhìn cô, hiển nhiên là không tin.
Ca hát? Nói diễn kịch còn đáng tin hơn một chút.”
Hạ Ấu Vi lấy di động ra, gọi vào dãy số lần trước Triệu Trầm cho cô.
Năm phút sau liền có người tới đón nàng.
||||| Truyện đề cử: Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí |||||
Trợ lí chương trình tiểu Lý dẫn Hạ Ấu Vi tới phòng thu âm.
Tuy rằng còn ba tiếng nữa mới bắt đầu thế nhưng hiện trường đã rất bận rộn.
Các thí sinh hôm nay, ngoài một phần là do bên trên đề cử, nhóm thử giọng, từ lâu đã lọc ra những thí sinh “trọng tâm”
Vì vậy những người ở lại đều có thực lực đáng kể.
Có người đi hát quán bar, có người đã phát hành đĩa đơn.
Hôm nay có mười người tới thu âm và quay chương trình.
Mỗi người đều có đặc điểm riêng, một số hát những bản ballad tươi mới, cũng có người hát rock and roll.
Hạ Ấu Vi đi vào phòng hóa trang,tất cả mọi người đều chú ý.
Ca sĩ cũng có vòng quen biết riêng.
Đây là một gương mặt lạ.
Cô ấy biểu diễn gì? Có gì đặc biệt? Hay chỉ là vẻ ngoài xinh đẹp đây?
Nhiều người trong lòng đã bắt đầu tính toán
Lớn lên xinh đẹp quả thật là một lợi thế, nhưng có vẻ tại đây nó không có tác dụng.
Bởi thời điểm thí sinh biểu diễn, giám khảo sẽ quay lưng lại, thí sinh chỉ có thể sử dụng giọng hát để thuyết phục.
Chỉ nghe âm thanh, không nhìn vẻ bề ngoài sẽ làm cho âm nhạc trở nên thuần khiết hơn, không làm ảnh hưởng đến phán đoán.
Cứ như vậy, vẻ đẹp của cô gái này đã không còn là ưu thế nữa.Phó đạo diễn Vương Thụ đi qua, cười nói: “Cô chính là Hạ Ấu Vi phải không, tôi nhớ là cô được đạo diễn đề cử, đã chốt xong danh sách cuối cùng lại thêm một người.
Cô mau đi chỉnh trang đi, đừng chỉ đứng ở đây.”
Nghe những lời đó, mọi người tỉnh ngộ, ánh mắt nhìn Hạ Ấu Vi có chút vi diệu.
Chương trình kiểu này cũng có hậu đài nha.
Nói thật Vương Thụ cũng có chút ngạc nhiên, đây là Hạ Ấu Vi?
Một chút đều không giống ca sĩ, Hạ Uyển còn cố ý giải thích về cô, xem ra là lo lắng quá mức.
Có lẽ người này cũng chỉ hát một bài liền rời chương trình.
Hơn nữa đạo diễn cũng không quá coi trọng, đều nhét hết người vào chương trình.
Đừng để đến lúc lại thành trò cười của khán giả.
Nếu thật như vậy, nhà sản xuất liền không thể giải thích được.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Thụ có chút nhảy nhót.
Hắn cùng đạo diễn trước nay đều đối chọi, liền hi vọng đối phương mắc lỗi sai để chính mình có thể thay thế.
Phó đạo diễn đi rồi, những người khác lại bận rộn.
Ngành giải trí là nơi tàn khốc nhất, dẫm thấp nịnh cao là chuyện bình thường.
Bốn chuyên gia trang điểm không một ai bước đến giúp Hạ Ấu Vi.
Dù sao thì cô cũng sớm rời đi.
Hạ Ấu Vi biểu tình nhàn nhạt, cô tới trước gương trang, mở miệng hỏi: “Có thể sử dụng đồ trang điểm này không?”
Chuyên viên trang điểm gật đầu.
Hạ Ấu Vi nói “Cảm ơn” sau đó ngồi xuống và bắt đầu tự trang điểm cho bản thân.
Trong lúc đó thỉnh thoảng lại có ánh mắt nhìn sang.
Không ít người trong lòng cảm thán, trưởng thành như vậy có thể làm người mẫu, diễn viên hà cớ gì lại muốn làm ca sĩ.
Đây rõ ràng là bước đi sai lầm.
Tiết mục của Hạ Ấu Vi là thứ 5, vị trí không tệ - nếu người diễn trước cô không phải là Nguyên Bác.
Nguyên Bác là ca sĩ nhạc rock nổi tiếng với khả năng điều khiển sân khấu tốt nhất, nghe nói đội ngũ chương trình đặc biệt mời đối phương tham gia.
Là một trong ứng cử viên của vị trí quán quân.
Các thí sinh không ai muốn lên sân khấu sau tiết mục của Nguyên Bác, bởi đối phương quá xuất sắc, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cảm nhận của các vị giám khảo.
Vừa rồi lúc Nguyên Bác trình diễn hậu trường đều nghe được tiếng reo hò.
So về sự tương tác với khán giả và sự hấp dẫn của sân khấu, Nguyên Bác đã tạo cho mọi người không ít áp lực.
Lúc này, ánh mắt nhìn Hạ Ấu Vi càng phức tạp.
Hạ Ấu Vi rất bình tĩnh, cô uống một ngụm nước rồi đi đến đườnglên sân khấu.
Đây có phải là cái bình hỏng không vậy?
Vài người đang chờ đều nhìn nhau với ánh mắt đồng cảm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...