“Nếu cô không tới, tôi sẽ đến nhà cô.” Triệu Bảo Thương nói.
Ngôn Trăn còn chưa có tỉnh thần: “Tình, tình cổ sao?”
“Đúng vậy.”
“Cô vì sao lại bị trúng tình cổ?”
Triệu Bảo Thương nhíu mày: “Cái chai bị bể.”
“Tại sao cái chai lại bị bể?”
“Tôi không biết nữa, lúc nhìn lại thì bên trong đã trống rỗng.” Nàng bổ sung, “Chắc chắn đã chui vào cơ thể của tôi rồi, cô chịu trách nhiệm đi.”
Ngôn Trăn nơm nớp lo sợ nói: “Tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Triệu Bảo Thương rất vừa lòng: “Vậy cô hãy đến đây đi.”
Ngôn Trăn thảm hề hề đi rửa mặt, sửa soạn một chút lại chạy đến.
Vừa đến cửa, cô đã bị Triệu Bảo Thương kéo vào trong, ấn lên tường hôn xuống.
“Từ từ ——” Ngôn Trăn giãy giụa.
Triệu Bảo Thương hơi nâng người, khóe mắt nhiễm một mạt đỏ tươi, rất không vui hỏi: “Làm sao vậy?”
“Đau.” Ngôn Trăn mơ hồ không rõ nói.
Triệu Bảo Thương trán nổi gân xanh: “Cô đang muốn ám chỉ cái gì?”
“Không có gì.” Ngôn Trăn hơi đẩy Triệu Bảo Thương, nhắc nhở, “Tình cổ không phải giải như vậy.”
Triệu Bảo Thương hỏi: “Vậy muốn giải thế nào?”
Ngôn Trăn chui ra từ lòng ngực của Triệu Bảo Thương, chạy đến cạnh ghế sô pha rồi nói: “Cổ độc bình thường có thể lấy cổ trị cổ, nhưng tình cổ lại không giống, cần phải tìm được mẫu cổ mới có thể giải được.”
Cô nhìn về phía Triệu Bảo Thương.
Triệu Bảo Thương nói: “Tôi không có mẫu cổ.”
Ngôn Trăn gật đầu; “Quả nhiên là như thế, vậy thì càng khó.”
Triệu Bảo Thương đi qua đem người bắt được.
Ngôn Trăn lại hỏi: “Hiện tại cô có cảm giác gì? Có đau đầu không, có cảm thấy cả người không có sức lực hay không?”
Triệu Bảo Thương không trả lời.
Ngôn Trăn: “Có cảm thấy ngực phình lên hay không? Nếu như có, nhất định phải nói cho tôi.”
Cô hỏi với vẻ mặt chính trực.
Ban đầu Triệu Bảo Thương chỉ nghĩ muốn hôn Ngôn Trăn, nhưng lại bị sự khẩn trương của Ngôn Trăn làm cảm động.
Nàng biết tiểu fan có ý tốt, cảm thấy mình không nên cô phụ, lại kéo Ngôn Trăn ngồi vào ghế sô pha, trả lời: “Còn tốt.”
Ngôn Trăn nhẹ nhàng thở ra: “Vậy đó chỉ là giai đoạn đầu của cổ, thật may quá.”
Triệu Bảo Thương không có đáp lại.
Ngôn Trăn hỏi: “Tình cổ phát tác khi nào?”
Triệu Bảo Thương dựa vào sô pha nói: “ Khoảng nửa giờ trước.”
“Cô lúc ấy có nghĩ tới ai không?”
Lúc ấy……
Triệu Bảo Thương nhớ lại một lát, mặt chợt đỏ lên: “Không có!”
Ngôn Trăn nghi hoặc nhìn Triệu Bảo Thương.
“Có ăn phải cái gì không, hoặc là nhìn thấy thứ gì đó?”
Triệu Bảo Thương hừ lạnh: “Không có.”
“Thật đúng là kỳ quái.” Ngôn Trăn lẩm bẩm.
Triệu Bảo Thương sắc mặt đen thui: “Có gì mà kỳ quái, nếu không phải tại cô, tôi cũng sẽ không biến thành cái bộ dạng kỳ quái này!”
Ngôn Trăn vội vàng giải thích: “Tôi không có nói cô kỳ quái, tôi chỉ đang nói đến tình trạng của bệnh này.”
Cô tự hỏi nửa ngày, không nghĩ ra được cái cớ nào.
Triệu Bảo Thương hỏi: “Có cách nào để giải quyết không?”
Ngôn Trăn thẹn thùng lắc đầu: “Tôi không rành y thuật.”
Triệu Bảo Thương nói: “Vậy cô đến đây đi.”
Ngôn Trăn lập tức cảnh giác, giống như đã cảm nhận được nguy hiểm tới gần.
Cô ngầm dịch xa hơn một chút.
Triệu Bảo Thương nhìn thấy động tác nhỏ này, trắc trắc nói: “Cô đừng có mà quên, tình cổ trong người tôi là ai làm hại.”
Ngôn Trăn trầm mặc.
Triệu Bảo Thương tiếp tục bổ sung: “Tôi hiện tại khó chịu muốn chết, đầu sỏ gây tội vậy mà không muốn chịu trách nhiệm.”
Tim Ngôn Trăn thắt lại.
Không sai, hiện giờ trưởng công chúa bị như vậy đều do mình làm hại.
Mình sao lại có thể làm ra những hành vi này mà không quan tâm đến người khác nghĩ gì cơ chứ, thật không khác gì cầm thú.
Cô khắc sâu tỉnh lại.
Sau khi tỉnh, lại nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Triệu Bảo Thương không lạnh không nhạt ép hỏi: “Cô muốn chịu trách nhiệm như thế nào?”
Ngôn Trăn suy nghĩ một chút: “Tôi sẽ mau chóng tìm cách giải cổ, chỉ là thời gian luyện cổ hơi dài, sợ là sẽ từ ba tháng trở lên.”
“Trong ba tháng này tôi nên làm như thế nào?”
“Tình cổ là vật còn sống, tuy không có định kỳ phát tác, lúc phát tác chỉ cần quan hệ tình dục là được.”
Cô bổ sung một câu: “Tóm lại, tôi chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm.”
“Tốt lắm.” Tâm tình Triệu Bảo Thương tốt lên không ít: “Nếu cô đã nói vậy, —— vậy cô về sau phải nghe lời một chút.”
Ngôn Trăn gật đầu.
“Cần phải đem tôi đặt lên hàng đầu, nếu tôi có gọi cô, cô trước tiên phải đến, có biết không?”
Ngôn Trăn lại gật đầu.
Triệu Bảo Thương nói: “Nếu tôi muốn hôn cô, cô cũng không được phản kháng.”
Ngôn Trăn chần chờ một lát, cuối cùng đồng ý.
Triệu Bảo Thương cực kỳ vừa lòng.
Nàng cũng không biết mình đang vì cái gì mà vui vẻ, nhưng chỉ vài câu hứa hẹn của Ngôn Trăn, thì nàng đã biết cái gì gọi là tâm như hoa nở.
Nàng đi đến bên người Ngôn Trăn, lấy tay choàng qua, cẩn thận ôm lấy Ngôn Trăn, để Ngôn Trăn ngồi trên đùi mình, giống như đang đối đãi với bảo vật trân quý nhất.
Tay Ngôn Trăn để trên vai Triệu Bảo Thương, đẩy đẩy một chút, lại không dám dùng sức phản kháng.
“Ngoan, cô phải nghe lời.”
Triệu Bảo Thương lấy một tay đặt lên trước đùi Ngôn Trăn vuốt ve.
Trong lòng bàn tay, nơi nơi đều là xúc cảm mềm mại hấp dẫn chết người.
Ngày ấy, sau khi bị Ngôn Trăn nói kỹ thuật hôn không được tốt, nàng đã mượn không ít tài liệu để nghiên cứu.
Lúc này, vừa đúng lúc dùng tới.
Nàng sờ eo Ngôn Trăn, sau khi sờ đến xúc cảm lạnh lạnh của nút thắt kim loại, mới đem dây kéo quần của Ngôn Trăn cởi ra, bàn tay tiếp tục hướng xuống dưới, ở xung quanh vừa sờ vừa nhéo.
Sờ được hai ba phút.
Ngôn Trăn mê mang.
Cô cúi đầu nhìn Triệu Bảo Thương, ánh mắt thanh tỉnh: “Triệu Bảo Thương, cô vì sao lại không tiếp tục?”
Triệu Bảo Thương sửng sốt.
Tiếp tục cái gì?
Đây không phải đã kết thúc rồi sao……
Còn có sau đó nữa sao?!
……
…………???
Triệu Bảo Thương cắn răng, chẳng lẽ mình chỉ mới xem được nửa bộ?
Ngôn Trăn nắm lấy tay Triệu Bảo Thương, hỏi: “Có phải đã không còn khó chịu nữa hay không?”
Triệu Bảo Thương biểu tình mờ mịt.
Ngôn Trăn nhìn biểu tình của Triệu Bảo Thương, nói ra một suy đoán lớn mật.
“Cô không được sao?”
Ánh mắt Triệu Bảo Thương lập tức sinh ra ác độc: “Tôi sao có thể không được?”
“Vậy cô ——” tại sao lại không có tiếp tục.
Cô còn chưa dứt lời.
“Cạch” một tiếng, cửa bị mở ra.
Triệu Bảo Thương và Ngôn Trăn cùng quay đầu lại.
Lọt vào tai là tiếng "cột cột" của giày cao gót.
Sau đó, một người phụ nữ đi tới.
Thời điểm người phụ nữ đang chuẩn bị đổi giày ở cửa, tầm mắt đối thượng với hai người, tất nhiên đã nhìn thấy tư thế kịch liệt của cả hai trên sô pha.
Không khí chợt yên tĩnh.
“…… Tiểu Thương?” Người phụ nữ há hốc mồm.
Triệu Bảo Thương không tình nguyện mà xuống người Ngôn Trăn, kêu lên một tiếng: “Mẹ.”
Thế nhưng là mẹ của trưởng công chúa?!
Ngôn Trăn khiếp sợ, cô nhìn Triệu Bảo Thương, lại nhìn tướng mạo của người phụ nữ.
Đích xác là mẹ con.
Mẹ của trưởng công chúa là hoàng hậu, lúc ở Đại Phong quốc, hoàng hậu mất sớm, trưởng công chúa vẫn luôn hâm mộ những đứa trẻ có mẹ yêu thương.
Một đời này đã được như ước nguyện.
Ngôn Trăn cảm khái.
Triệu mẹ đi tới, hùng hổ hỏi: “Các con đang làm gì thế?”
“Không có làm gì hết, chỉ đối diễn mà thôi.” Triệu Bảo Thương giới thiệu nói, “Đây là bạn của con.”
Ngôn Trăn chào hỏi: “ Con chào bác gái.”
Triệu mẹ nhẹ nhàng thở ra.
“Thì ra là đối diễn.” Bà lộ ra tươi cười, “Làm ta sợ muốn chết.
Vậy các con tiếp tục đi, ta lên lầu thay quần áo.”
“Ân.”
Triệu mẹ lên lầu.
Ngôn Trăn xoay người hỏi Triệu Bảo Thương: “Thân thể của cô thế nào rồi?”
Triệu Bảo Thương nói: “Đã đỡ hơn nhiều.”
“Vậy là tốt rồi.” Ngôn Trăn nói, “Nếu lại tái phát, cô hãy gọi tôi, tôi đi về trước.”
“Ừ, để tôi đưa cô ra cửa.”
Triệu Bảo Thương đưa Ngôn Trăn đến cửa sân.
Ngôn Trăn rời đi, đi được vài bước, quay đầu nhìn lại.
Triệu Bảo Thương đứng dưới ánh nắng mặt trời, mặc áo thun bình thường cùng quần dài.
Được ánh mặt trời chiếu xuống, sạch sẽ giống tiên nhân.
Nhìn thật kỹ, lại cảm thấy dung nhan diễm lệ của nàng, tùy thời đều có thể câu hồn đoạt phách.
Ngôn Trăn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn nữa.
Sau khi cô về tới nhà, đã giúp Triệu Bảo Thương tính lại mệnh cách.
Không tính ra nguyên nhân và quá trình của tử kiếp, nhưng lại tính ra những cái khác ——
Hôm nay, Từ Phượng Mai tựa hồ đã đến nhà của Triệu Bảo Thương.
Khó trách vì sao tình cổ của trưởng công chúa lại phát tác.
Ngôn Trăn bừng tỉnh.
Một ngày sau, Đường An gian khổ vượt qua chợ rau, chen vào khu náo nhiệt, chạy đến dưới lầu của khu trọ gặp Ngôn Trăn.
“Hôm nay phải chụp quảng cáo của MMV, cô hãy chuẩn bị một chút.”
Ngôn Trăn nói: “Phải chuẩn bị cái gì?”
“Đương nhiên là chuẩn bị chiến đấu.” Đường An cười hiền từ, “Đừng tưởng rằng giành được quán quân thì ổn, làm việc trong vòng tranh đấu gay gắt mới gọi là khó lòng phòng bị.”
“…… Tôi đã hiểu.” Ngôn Trăn đi vào phòng, lấy theo mấy lá bùa.
Đường An đưa Ngôn Trăn tới nơi chụp ảnh của công ty, rồi chỉ đường, kêu Ngôn Trăn tự mình ứng phó.
Ngôn Trăn sau khi tìm được phòng thì đi vào.
Người phụ trách chụp ảnh quảng cáo lần này là một cô gái tri thức mang nón.
Cô ta mặc đồ hơi khoa trương, có son môi, khóe miệng hơi rủ xuống, thoạt nhìn không dễ nói chuyện.
Sau khi nhìn thấy Ngôn Trăn.
Cô ta trực tiếp hỏi: “Miệng của cô tại sao lại bị sưng? Cô không biết tất cả chi tiết trên khuôn mặt của mình đều sẽ bại lộ trên màn ảnh sao? Rõ ràng biết hôm nay phải chụp quảng cáo, ngày hôm qua cô rốt cuộc đã làm gì?!”
Ngôn Trăn xoa miệng.
Phát hiện môi dưới xác thực có hơi đau, tám phần là ngày hôm qua đã bị Triệu Bảo Thương cắn.
Người chụp ảnh nói: “Tôi mặc kệ sinh hoạt cá nhân của cô ra sao, nhưng hy vọng cô có thể tôn trọng công việc của chính mình.”
Ngôn Trăn nói: “Thật sự rất xin lỗi, là tôi sơ sẩy.”
“Đây không phải một lời xin lỗi là có thể giải quyết được.” Người chụp ảnh mở đèn lên, gọi điện thoại.
Một lát sau, có hai người đến đây.
Hai người này Ngôn Trăn đã gặp qua, là tuyển thủ cùng tham gia toàn cầu siêu tân tinh, —— Đại Kéo và A Lâm.
Trên mặt Đại kéo và A Lâm tươi cười rõ ràng.
A Lâm thậm chí còn làm mặc quỷ với Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn hỏi: “Xin hỏi quảng cáo này không phải chỉ nên là một mình tôi sao?”
Người chụp ảnh nói: “Vốn là như thế, nhưng ngoại hình của cô không có ưu điểm, hơn nữa thái độ làm việc chỉ cho có lệ, quảng cáo này yêu cầu trọng điểm, nên mới cần hai vị này tới ‘ hỗ trợ ’.”
Nói hỗ trợ thì thật là dễ nghe.
Nhưng mọi người ở đây, chỉ cần không phải bị mù, là có thể nhìn ra được người quay phim đang cố ý khó xử Ngôn Trăn.
Cho dù môi Ngôn Trăn không có sưng, cô ta cũng sẽ lấy lý do khác để công kích Ngôn Trăn, do đó mới gọi A Lâm và Đại Kéo đến tham dự buổi chụp ảnh này.
Huống chi A Lâm, Đại Kéo cùng Ngôn Trăn trong lúc thi đấu có xích mích, ở đây ai cũng biết chuyện này.
Hai người này có thể không đoạt màn ảnh thì đã cám ơn trời đất, chứ nói chi là hỗ trợ.
Người phụ trách ánh sáng một bên nhìn Ngôn Trăn, hắn biết Ngôn Trăn đã từng là một tuyển thủ không ngừng gặp dữ hóa lành.
Không biết công việc ở đây, vị quán quân này sẽ tạo ra kỳ tích thế nào.
Ngôn Trăn đã quen nhìn loại chuyện này.
Cô cũng không tức giận.
Mà là tùy ý nói với người chụp ảnh: “ Vậy thì hỗ trợ đi, tôi trước đi thay đồ, hợp tác vui vẻ.”
Trên mặt người chụp ảnh hiện lên nụ cười châm chọc: “Hợp tác vui vẻ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...