Giới Fan Có Độc


Editor: Cẩm Hi
Khi cả đoàn tới sân bay thì bắt đầu tản ra, phần lớn mọi đến từ thành phố A, về cơ bản bọn họ bay cùng một chuyến, số còn lại sẽ bay mấy chuyến sau.
Vừa đúng Tết Âm Lịch, sân bay vô cùng nhốn nháo, dòng người dày đặc, chỉ cần hơi di chuyển một chút là có thể lạc đoàn ngay.
Tô Điềm thuận lợi lách được ra khỏi đoàn người về thành phố A, giao chuyện còn lại cho Tử Dữu, dặn cô ấy nếu bọn họ có hỏi thì cứ nói là cô đi vệ sinh rồi, mà trên thực tế lúc này cô đang chạy tới bãi đỗ xe để tìm xe của NInh Trạch Ngôn.
Kéo ra cửa xe ra, phủi phủi bông tuyết trên vai, rồi ngồi vào ghế phụ.
Ninh Trạch Ngôn đưa khăn tay cho cô: “Mau lau tóc đi.”
Tô Điềm ngoan ngoãn cầm lấy, xe của Ninh Trạch Ngôn rất quý giá, nếu như làm bẩn hay làm hỏng hóc gì thì có bán cô đi cũng không đền nổi đâu.
“Ninh tổng tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Mặc dù cô cũng có chuyện cần trao đổi với Ninh Trạch Ngôn, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ninh Trạch Ngôn lúc này thì có lẽ để anh mở miệng trước sẽ thích hợp hơn.
“Cài dây an toàn.”
Tô Điềm nghe vậy thì chuông báo động trong lòng vang lên, không biết Ninh Trạch Ngôn lại phát điên cái gì nữa đây.
“Nếu bây giờ anh không báo trước đã phóng đi, tôi sẽ nhảy khỏi xe đấy.”
“Vậy em có thể thử xem, để xem là em nhảy nhanh, hay là tôi phóng đi nhanh hơn.”
Vẻ mặt Ninh Trạch Ngôn thong dong, không giống nói giỡn một chút nào.
“Giờ không phải lúc để em lý luận với tôi đâu, Tô Điềm, hôm nay em đã làm gì không phải em là người rõ ràng nhất à?”
Tô Điềm ngẩn ra, hôm nay cô mắc sai lầm không phải chỉ một lần, nếu giờ mà đáp lại nói không chừng Ninh Trạch Ngôn còn đang chờ cô nhảy vào hố đấy.
Cô chỉ có thể giả ngu, im lặng thắt dây an toàn.
“Ninh tổng, hôm nay tôi tới đây làm support sinh nhật, cho nên tôi không biết ngài đang nói về phương diện nào.”

Ninh Trạch Ngôn khởi động xe, dư quang lướt qua Tô Điềm, thấy cô bình tĩnh mặt không đổi sắc, đành phải nói: “Nhắn tin báo cho Tử Dữu đi.”
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Chừng nào em hết giả ngu thì tôi sẽ nói cho em biết chúng ta đang đi đâu.”
Tô Điềm bị Ninh Trạch Ngôn chặn miệng, đành gửi tin nhắn giải thích ngắn gọn tình hình với Tử Dữu.
“Còn chưa nhớ ra?”
“Ninh tổng cho tôi gợi ý đi, có lẽ tôi sẽ biết được tôi có vấn đề nằm ở đâu.” Tô Điềm tránh đi câu hỏi của Ninh Trạch Ngôn, hai tay nắm chặt đai an toàn, tốc độ xe vẫn không giảm, khiến người ta cảm thấy bất an.
Ninh Trạch Ngôn thấy Tô Điềm như kiểu sắp anh dũng hy sinh, chính là cái dáng vẻ có chết cũng không chịu nói, anh lại nhấn chân ga, tăng tốc phóng vút đi.
Mặt mày Tô Điềm trắng bệch, sau khi hoàn hồn mới thấy cột mốc trên đường chỉ về thành phố A.
Thành phố A cách phim trường cũng không xa lắm, chỉ cách một tỉnh, hai thành phố mà thôi, hiện tại đã 3 giờ sáng, trên đường cao tốc không một bóng người, nhưng đợi đến khi Ninh Trạch Ngôn rêu rao về tới nơi thì mặt trời cũng đã mọc rồi, dưới ánh mặt trời chói chang như thế, nhỡ xe anh sẽ bị người qua đường chụp lại thì sao.
Mà cô ngồi ở ghế phụ cũng sẽ…… Tô Điềm không dám nghĩ tiếp.
“Ninh tổng, thế này rêu rao quá, làm vậy đối với anh không tốt đâu.”
“Ồ, là đối với tôi không tốt, hay là đối với em không tốt?” Ninh Trạch Ngôn nói một cách ẩn ý.
Tô Điềm biết thừa cái kiểu miệng nam mô bụng bồ dao găm của Ninh Trạch Ngôn rồi, cho nên cô không tiếp tục tranh cãi với anh nữa, chỉ muốn nhanh chóng đến nơi để xem rốt cuộc Ninh Trạch Ngôn muốn hỏi cái gì, mục đích cuối cùng là gì.
Nhưng vì cô bôn ba mấy hôm liền, cả ngày nay lại lo lắng đề phòng, nên thể lực bị kiệt quệ, còn chưa đầy năm phút đã chìm vào giấc ngủ, đợi tới lúc cô tỉnh lại thì xe đã dừng rồi.
Bên trong xe tối om, chỉ có điện thoại của Ninh Trạch Ngôn là phát ra ánh sáng nhè nhẹ, thấy Tô Điềm đã tỉnh, lúc này mới chỉnh lại độ sáng điện thoại với bật đèn trong xe lên.
Dây an toàn của Tô Điềm đã được cởi ra, nhưng vì bị tay cô đè lên nên dây an toàn vẫn còn vắt ngang người cô, trên người cô đắp một chiếc chăn lông màu trắng, nếu ngửi kỹ sẽ cảm nhận được mùi gỗ thông trong đó.
“Ngủ ngon không?” Ninh Trạch Ngôn biết cô ngủ không sâu, sợ cô ngủ không ngon nên đã chỉnh lại lưng ghế một chút cho thoải mái, rồi tìm một khu dịch vụ dừng lại để cô ngủ.
Lúc này ánh trăng ảm đạm treo ở phía tây, tính toán đâu ra đấy, Tô Điềm đã ngủ được 3 tiếng đồng hồ.

Cô tỉnh lại nhìn xung quanh, rồi mở điện thoại ra xem định vị.

Chỉ còn 2% pin, cô mò vào trong túi xách lấy sạc ra, sau khi nắm bắt được tình hình hiện tại, mới ý thức được mình thất thố quá, vội xin lỗi: “Ngại quá, tôi ngủ quên mất”
Ninh Trạch Ngôn không nói chuyện, mở cửa xe, xuống xe, sau đó tỳ tay lên cửa sổ xe.
“Xuống xe đã rồi nói.” Anh không thêm “nhé” vào cuối câu.

Đây không phải là một thỉnh cầu, mà nghe giọng điệu cũng không phải là ra lệnh.
Tiết xuân se lạnh, tuyết lại vừa rơi, chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta rùng mình.
Tô Điềm nghĩ nghĩ, rồi kéo khóa áo khoác lông lên đến tận cằm, lại đội mũ lên, bọc cả người kín mít, xong xuôi đâu đấy mới chậm rì rì bước xuống xe.
“Lại đây.” Ninh Trạch Ngôn có chút không vui, anh dựa vào xe sườn, còn Tô Điềm thì dựa vào bên kia, “Còn chưa nghĩ ra phải nói gì với tôi à?”
Tô Điềm vô tội lắc đầu, bước hai bước về phía Ninh Trạch Ngôn, nhưng vẫn cách anh một khoảng.
“Hôm nay em nhất quyết không chịu nói à? Thật ra là em cũng muốn nói, nếu không em cũng sẽ không tới đây tìm tôi.” Ninh Trạch Ngôn dường như nhìn thấu suy nghĩ của Tô Điềm, “Tô Điềm, chuyện em muốn nói với tôi, và chuyện tôi muốn nói với em là một.”
“Em đột nhiên không biết phải nói thế nào sau khi gặp tôi à?”
Tô Điềm như bị mắc kẹt trong cổ họng, cô không chắc liệu điều mà Ninh Trạch Ngôn và cô muốn nói, đến tột cùng có phải là cùng một chuyện không.
“Lục Tử Lâm là một tài nguyên tốt, nhưng tôi cũng không phải cậu ta thì không thể.”
Ninh Trạch Ngôn vừa nói xong, Tô Điềm thoáng chốc đã sáng tỏ, khẳng định là Ninh Trạch Ngôn đã biết hết rồi.
“Anh ta vẫn còn trẻ nên bồng bột, hơn nữa cũng không có làm chuyện gì khác người.


Anh ta chỉ là cảm thấy tôi đối tốt với anh ta, cái cảm xúc này là ỷ lại, không phải là thích.”
“Không có làm chuyện gì khác người?” Ninh Trạch Ngôn nhíu mày, “Tô Điềm, em cũng là fan, em cảm thấy những lời này có bao nhiêu thuyết phục?”
Gió lạnh thổi qua, Tô Điềm bị lạnh khiến khuôn mặt đỏ bừng, tất nhiên là cô biết lời nói của mình không có sức thuyết phục, đúng là cô có thể lường trước mọi việc, chỉ là không ngờ Lục Tử Lâm lại có tâm tư khác với cô.
“Cho nên tôi mới tới tìm anh để thương lượng này, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện như vậy.” Không biết là do lạnh, hay là bị Ninh Trạch Ngôn trách móc nên ấm ức, lúc cô nói chuyện còn hơi nức nở, “Tôi cũng muốn nói với anh, nhưng anh luôn khiến tôi không đoán được, tôi lại sợ, tôi sợ nếu tôi nói ra, anh sẽ bỏ rơi Lục Tử Lâm.

Anh lợi hại như vậy, có chuyện gì mà không làm được chứ, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm người khác thay thế anh ta, nếu anh ta đã bị thay thế rồi thì anh đâu còn nâng đỡ anh ta nữa chứ? Trẻ con làm sai có thể mắng, có thể quát, cũng có thể dạy bảo, sao anh cứ nhất định phải……”
Tô Điềm nói không được nữa.
Những oán giận và uất ức trong khoảng thời gian này dường như đã phá tan xiềng xích để xông ra ngoài, Tô Điềm cảm thấy không thở nổi, phải kéo khóa xuống để gió lạnh lùa vào trong cổ áo, làm mình tỉnh táo lại một chút.
“Sao anh cứ nhất định phải vậy chứ?”
Ninh Trạch Ngôn thấy Tô Điềm thở hổn hển, thấy cô sắp khóc tới nơi, liền đưa tay kéo khóa lại khóa áo cho cô.
“Tôi thế nào hử?” Anh nhỏ nhẹ an ủi, rồi vào trong xe lấy khăn tay cho cô lau nước mắt.
“Âm trầm bất định.”
“Còn gì nữa?”
“Ý chí sắt đá.”
“Còn gì nữa?”
“Đầu óc có bệnh.”
“Còn gì nữa?”
“Ninh Trạch Ngôn, anh bị làm sao thế hả? Bị tôi nói vậy mà anh còn vui được à?”
Ninh Trạch Ngôn xoay người lại thì thấy Tô Điềm thật sự đang khóc giữa trời đông rét buốt, trong lòng khẽ động, ngón cái lồng vào khăn tay rồi lau nước mắt giúp cô.
“Em thấy thế nào thì là thế đó.”
“Tôi không ngờ hình tượng của tôi ở trong lòng em lại như vậy đấy, tôi còn tưởng tôi đối với em đã đủ tốt rồi cơ, nhưng giờ xem ra tôi làm vẫn chưa đủ tốt rồi.”

“Anh rất tốt với tôi á?” Tô Điềm ấm ức không chịu nổi, lập tức hét lên, “Anh nói thứ đáng giá nhất của anh chính là một tấm chân tình, nhưng anh nào có trái tim, tôi ngày nào cũng lo sợ để hòa giảivới anh, đáng nhẽ chung ta phải đồng nhất, nhưng kết quả lại thành đấu trí đấu dũng.”
Lông mày của Ninh Trạch Ngôn nhíu lại, anh thực sự không biết Tô Điềm lại nghĩ về anh như vậy, song nhân tiện hôm nay có thể nói cho rõ ràng cũng tốt.
“Đây là thói quen và cách làm của tôi bất lâu này.

Tôi là một thương nhân, tôi phải cân nhắc tới lợi ích khi làm việc nữa.” Ninh Trạch Ngôn dừng lại một chút, “Em cảm thấy ấm ức, nhưng nếu vứt bỏ các yếu tố cá nhân mà nói, một khi trở thành fan chuyên nghiệp, thì bảo vệ tốt nghệ sĩ là một trong những nhiệm vụ hằng ngày của em, nhưng em lại vô tình làm ảnh hưởng tới chính nghệ sĩ đó.

Đây là thất trách của em, cho nên giờ em không có quyền bắt bẻ tôi về điểm này, không cần biết việc này có sai hay không, nhưng cần phải sửa chữa kịp thời ngay khi nó xảy ra, đưa mọi thứ trở lại đúng quỹ đạo, như vậy mới là hợp lý.”
“Lục Tử Lâm còn trẻ nên bồng bột? Tôi nhìn không ra đó.

Cậu ta dùng Weibo clone để viết ‘ đêm nay ánh trăng thật đẹp ‘, cậu ta gọi tên em ở ngay chỗ công cộng, cậu ta cầm tay em, mỗi một chi tiết này, chỉ cần ngẫu nhiên tung ra một cái cũng đủ để thành bom rồi.

Cậu ta biết rõ hậu quả sẽ như thế nào, nhưng vẫn muốn thử, thì đây không phải là sự bồng bột của tuổi trẻ nữa.”
Ninh Trạch Ngôn lời ít ý nhiều đưa ra kết luận: “Mà là không có đầu óc.”
“Cho nên tôi mới muốn để cho anh ta thay đổi, anh cũng có thể để anh ta thay đổi mà, vì anh ta còn trẻ nên mới không có chừng mực, cộng với quay phim áp lực không có chỗ để xả stress, cho nên mới vậy……  Thật sự không phải anh ta thích tôi đâu, số lần chúng tôi gặp nhau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi, Ninh Trạch Ngôn tôi thề đấy.” Tô Điềm đưa tay lên thề thì bị Ninh Trạch Ngôn ngăn lại, “Chỉ cần anh đừng khiến cho người ta hoảng loạn, đừng hở tí là nói sẽ vứt bỏ anh ta, tôi sẽ dốc hết sức để phối hợp với anh mà, không phải ý định ban đầu của chúng ta như nhau ư? Còn không phải là hy vọng anh ta nổi tiếng à? Cũng đã đi tới bước này rồi, chúng ta hãy tiếp tục leo lên có được không?”
Ninh Trạch Ngôn mở cửa xe ra, không mặn không nhạt nói hai chữ: “Muộn rồi.”
“Cái gì muộn cơ?”
Tô Điềm có linh cảm khác thường, vội vàng leo lên xe, Ninh Trạch Ngôn ném chiếc điện thoại đang sáng màn hình cho cô.
Cô đang định nhìn thì nghe thấy Ninh Trạch Ngôn ở bên cạnh nói: “Tôi cũng không phải Lục Tử Lâm thì không thể, nhưng tôi không phải em thì không thể.”
……
# Nghi vấn Lục Tử Lâm yêu đương với fan #.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui