Gió Xuân Rực Lửa FULL


Ngày hôm đó Quý Bắc Chu không xuất hiện, nhưng đến ngày thứ hai khi Lư Tư Nam phẫu thuật xong, anh đi đến bệnh viện, còn dẫn theo hai người đàn ông, một người hơn 50 tuổi, một người khác thì tầm 30 tuổi, hai người đi rất vội vã.

Lư Tư Nam vốn đang cãi nhau với Vu Bôn, khi nhìn thấy hai người đi vào, mặt mũi cô ấy trắng bệch, vành mắt đỏ lên, khẽ nói: “Bố, anh –”
“Ông Lư anh Lư, mọi người nói chuyện trước đi.


Quý Bắc Chu ra hiệu Vu Bôn, Lâm Sơ Thịnh đi ra ngoài chung với anh.

Ba người đến nhà ăn ở bệnh viện mua đồ ăn, sau khi ngồi xuống Quý Bắc Chu mới mở lời, “Ăn cơm xong chúng ta sẽ quay về.


Lâm Sơ Thịnh sửng sốt, Vu Bôn cười gượng, “Cũng được, gần đây khu bảo hộ không được yên ổn, nhất định đang cần người, người nhà cô ấy cũng đến đây rồi, không cần chúng ta chăm sóc nữa, chắc chừng khi chúng ta gặp lại, cô ấy đã quay lại là nhỏ da đen tung tăng nhảy nhót kia rồi…”
“Cô ấy không quay lại nữa.

” Quý Bắc Chu nói.

Vu Bôn nhíu mày, “Đội trưởng, lời này của anh có ý gì?”
“Cô ấy đăng ký làm tình nguyện viên trong thời gian một năm, cũng sắp đến khoảng thời gian đấy rồi, người nhà cô ấy đến là muốn đợi vết thương của cô ấy lành lại rồi đón về nhà.


Giọng điệu của Quý Bắc Chu rất nhẹ nhàng, giống như đang nói chuyện tán gẫu.

“Ăn cơm xong rồi đi nói lời tạm biệt với cô ấy, sau đó chúng ta xuất phát.


Bữa cơm này ăn mà không có mùi vị gì.


Đợi đến khi bọn cô quay lại phòng bệnh, đôi mắt Lư Tư Nam đỏ lên, có vẻ như đã nói chuyện với người nhà cô ấy, cũng có quyết định rồi.


“Đội trưởng, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi trong thời gian qua, trong thời gian gần một năm này, tôi cũng đem lại không ít phiền phức cho anh…” Lư Tư Nam cố nén tiếng nức nở để cười với anh.

Quý Bắc Chu chỉ gật đầu.

Vu Bôn đứng ở trước giường, ậm ừ nửa ngày, mới cười với cô ấy, “Phải tự chăm sóc bản thân, tôi còn muốn ở lại đây hai năm nữa, đợi đến khi tôi về nước sẽ đến tìm cô.


“Số điện thoại tôi không thay đổi, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, sau khi trở về rồi, nhớ gửi lời từ biệt của tôi đến mọi người…”
“Được.

” Vu Bôn cười.

“Anh cũng đừng quên cái mạng mà anh đang nợ tôi, đợi đến khi anh về nước tôi muốn tìm anh để đòi lại.

” Lư Tư Nam cắn môi, vành mắt bỗng chốc lại đỏ lên, cô ấy kìm tiếng run rẩy nói: “Bảo trọng –”
Lư Tư Nam và Lâm Sơ Thịnh cũng thêm cách liên lạc lẫn nhau, cũng hẹn có thời gian sẽ gặp mặt ở trong nước.

**
Xe quay về khu bảo hộ, dọc đường không ai nói lời nào.

Đồng nghiệp rời đi, mọi người còn chưa kịp nén nỗi buồn từ biệt, nhưng công tác tuần tra vẫn phải tiến hành nghiêm túc tuần tự.

Nhóm trộm săn ngang nhiên ngông cuồng dám ra tay công kích nhân viên công tác, bây giờ càng phải tăng cường đề phòng, công việc ghi hình của đài truyền hình phải tạm ngừng một khoảng thời gian, hành trình của người nhà nhân viên công tác cũng phải kết thúc sớm hơn 3 ngày so với thời gian đã định ra.

Quý Bắc Chu lại bận rộn với công việc, hầu như không có thời gian để ý đến Lâm Sơ Thịnh.

Thời gian mỗi lần ra ngoài tuần tra cũng ngày càng dài, có khi đi tuần tra, lần gặp mặt tiếp theo đã là hai, ba ngày sau.

Trong khoảng thời gian này, khu bảo hộ đã thả hai chú hổ đã qua huấn luyện trở về tự nhiên.


Ôn Văn rất xúc động, vẻ phấn khởi tràn ngập trên khuôn mặt nhỏ của cô bé, nhưng rồi lại khóc đỏ mắt khi biết được hai ngày sau phải trở về nhà.

Lâm Sơ Thịnh nghĩ sẽ không được gặp Quý Bắc Chu trước khi cô rời đi, nhưng cô lại chạm mặt anh vào lúc chạng vạng ở nhà ăn trong hai ngày còn sót lại.

Quý Bắc Chu vừa mới đi tuần tra về, mấy tiếng nữa anh lại phải ra ngoài tiếp, thời gian không nhiều lắm.

Ăn cơm tối với nhau xong, hai người đi ra ngoài dạo một lát.

Vẫn đi con đường mà Quý Bắc Chu đưa cô đi vào cái hôm cô mới đến đây.

Xuyên qua một đoạn rừng mưa đã đến một mảnh đồng hoang vu, chỉ tiếc bầu trời đêm nay có sương mù âm u, ánh trăng yếu ớt, sao trời ảm đạm.

Quý Bắc Chu bỗng nhiên dừng lại, Lâm Sơ Thịnh cũng dừng bước chân lại theo, ngẩng đầu nhìn anh.

Anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ánh sao ảm đạm dừng lại trong đáy mắt anh lại sáng đến kinh ngạc, “Trời sắp mưa rồi.


“Phải quay về à?”
Lâm Sơ Thịnh vừa mới quay đầu nhìn lại con đường đã đi qua, bỗng nhiên tay cô bị anh nắm lấy, giữ chặt ở trong lòng bàn tay.

Anh cúi đầu tới gần, ánh mắt sâu lắng dịu dàng, “Ngày em đi, chắc anh không đi tiễn em được.


“Không sao cả, anh có việc bận mà, không cần để ý đến em.


“Bảo em đến đây nhưng anh lại không ở bên cạnh em được.


” Quý Bắc Chu nói với vẻ bất đắc dĩ.

Ngay tại lúc Lâm Sơ Thịnh muốn mở lời nói chuyện, có hạt mưa rơi trên mặt cô.

Quý Bắc Chu cũng cảm nhận được, lúc này quay về thì cũng bị mưa dội ướt, anh kéo Lâm Sơ Thịnh tìm đến một gốc cây gần nhất để lánh tạm.

Mưa nhiệt đới, đến thì gấp nhưng đi cũng nhanh.

Tới dưới tán cây rồi, tuy rằng cành lá có thể chắn được phần lớn nước mưa, nhưng vẫn có hạt mưa tí tách nhỏ xuống, Lâm Sơ Thịnh nhíu mày muốn tìm một chỗ không bị mưa xối ướt như vậy, Quý Bắc Chu lại bắt đầu cởi áo…
Khi cô còn chưa phản ứng lại, hai tay Quý Bắc Chu nâng lên, che lớp áo của anh lên đỉnh đầu cô, che mưa giúp cô.

Có lớp quần áo che chắn, trong một lúc không có hạt mưa nào rơi xuống người cô, hai người dựa sát gần nhau, nhưng trên người Quý Bắc Chu đã sớm dính đầy nước mưa…
“Anh biết trời sắp mưa, đáng lẽ không nên đưa em ra ngoài.

” Quý Bắc Chu cúi đầu nhìn cô gái bị anh vây ở trong ngực.

“Nhưng anh lại sắp phải đi rồi, thời gian không nhiều, muốn ở cạnh em chỉ có lúc này thôi.


“Người bạn trai này đúng là thất trách.


“Khi em đến anh không đi đón, khi em đi anh lại không đi tiễn được…”
Giọng điệu của Quý Bắc Chu ẩn chứa cả sự bất lực, Lâm Sơ Thịnh lại chưa từng thấy dáng vẻ anh như vậy, trong lồng ngực cô tựa như có hơi nóng bắt đầu lưu động, cùng lúc đó trái tim đập nhanh mạnh, giống như đang thôi thúc cô làm một điều gì đó.

Cô bước lên phía trước một bước, mũi giày của hai người sát nhau, cô duỗi tay giữ lấy lớp quần áo của anh, sau đó nhón chân —
Chạm nhẹ vào môi anh.

Nước mưa, lạnh lẽo.

Môi anh, nóng bỏng.

Cô cảm nhận được cơ thể Quý Bắc Chu hơi cứng lại, người hơi lui ra, hơi thở của hai người dây dưa, Quý Bắc Chu nhìn cô chăm chú, anh chỉ cảm nhận được độ nóng ở trên môi, tựa như có một cơn gió nóng thổi qua khiến cả máu nóng cả người anh chảy cuồn cuộn.


“Anh không đến đón là vì em không nói cho anh biết, thế nên không trách anh được, anh không đi tiễn em cũng không sao cả, vì anh cũng có việc bận mà.


Tiếng mưa rơi hòa với giọng nói của cô, tiếng của cô rất nhỏ nhưng lại đập mạnh vào trái tim anh.

Bởi vì cô nói:
“Em thế nào cũng được, nhưng mà Quý Bắc Chu…”
“Đến khi anh quay về, nhất định phải nói cho em.


“Em đi đón anh.


Lời âu yếm trên thế gian này nhiều vô số kể, nhưng Quý Bắc Chu lại cảm thấy câu này khiến người khác xúc động nhất.

Vào lúc gót chân Lâm Sơ Thịnh hạ xuống đất, bàn tay đang giữ lấy lớp quần áo của khẽ buông ra, tay của Quý Bắc Chu cũng buông lỏng.

Áo khoác rơi xuống, nước mưa rơi xuyên qua cành lá, cả người Lâm Sơ Thịnh bị anh ôm lên, hai chân cách khỏi mặt đất, trong nháy mắt, cả người cô bị anh áp trên thân cây thô to.

Một tay anh giữ lấy eo cô, một tay khác đỡ lấy gáy, anh nghiêng đầu hôn lên môi cô.

Nhiệt tình, nóng bỏng, dùng sức –
Lâm Sơ Thịnh dần dần không đứng được, cả người mềm nhũn ở giữa anh và thân cây.

Mưa đánh vào cành lá rồi rơi xuống, cô lại có thể nghe rõ hơi thở gấp gáp của hai người, và cả câu nói nóng bỏng như đốt lửa bên tai cô:
“Phải làm sao đây? Anh càng ngày càng thích em…”
Hết chương 64.

Lời của tác giả:
Anh Bắc: Vợ chủ động hôn tôi, vui quá!
Vu Bôn : Nhỏ da đen đi rồi, buồn quá!
Lư Tư Nam: Người lầu trên, anh nên độc thân cả đời đi, anh cút cho tôi–.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui