Nam sinh trong hội học sinh vươn cổ nhìn xung quanh, thấy được mỹ nữ thì không nỡ bước.
Cố Chiến hành động không thể không rõ ràng hơn.
Hắn trực tiếp đứng trước mặt Ôn Tình chặn tầm mắt như lang tựa hổ.
Đám nam sinh tức khắc cảm thấy mất hứng, ồn ào nói Cố Chiến như vậy thật không thú vị.
“Các cậu không hiểu, cô gái này xác định chắc chắn là bạn gái mới của lão Cố, đương nhiên không thể cho các cậu nhìn rồi!”
“Lão Cố đây là đổi khẩu vị, từ khi nào lại đi thích loại mềm mại ngoan ngoãn thế này?”
“Là đàn em sao, lớn lên trắng trẻo thế này, làm bạn gái lão Cố thật là đáng tiếc……”
Tiếng trêu chọc nghị luận hết đợt này đến đợt khác, Ôn Tình đứng ở Cố Chiến phía sau hoàn toàn không để ý, cô đang đắm chìm trong cảm xúc mừng rỡ khi được Cố Chiến bảo vệ ở sau lưng.
Tô Nghi Nam và Cố Chiến hồi lâu vẫn bàng quan trong đám người, lát sau không nhịn được, Tô Nghi Nam ghé tai Tạ Chinh: “Tớ bảo, tối hôm qua Cố Chiến không qua đêm ở chỗ cậu đâu, có thể là mang em gái đi mở phòng* rồi.”
*Ý nói đi nhà nghỉ.
“Em gái này rất lanh lợi, xem tư thế này thì đúng là tân sinh viên tới báo danh.”
Tầm mắt Tạ Chinh xuyên qua bóng người, xẹt qua bóng dáng Ôn Tình xúng xính trong làn váy trắng trơn lay động sau lưng Cố Chiến.
Ấn tượng của anh đối với Ôn Tình chỉ dừng lại ở tối hôm qua, cô mỗi khi có thể công phá phòng tuyến của anh để ném bóng vào rổ đều sẽ cười sang sảng đắc ý.
Nhưng Ôn Tình đi theo phía sau Cố Chiến hôm nay lại có vẻ ngây thơ đáng yêu, điềm tĩnh ngoan ngoãn, phong cách đột biến, dường như thành một con người khác.
Tạ Chinh suy nghĩ, rốt cuộc đâu mới thực sự là Ôn Tình.
Bỗng dưng nghe thấy Tô Nghi Nam nói, đôi lông mày cau lại, ghé mắt nhìn chằm chằm nam sinh một lúc.
Tô Nghi Nam tức khắc cảm thấy một cơn lạnh lẽo, trong lòng hoảng sợ, “Làm, làm gì? Tớ nói sai sao?”
Tạ Chinh lười động môi mỏng, âm sắc thực trầm, “Mở miệng tung tin đồn, bác bỏ tin đồn chạy gãy chân.
Chưa từng nghe qua sao?”
Tô Nghi Nam: “???”
Anh đương nhiên đã nghe qua điều này, nhưng mà nó có liên quan gì đến anh đâu?
Sau một lúc lâu Tô Nghi Nam mới hiểu ra, tầm mắt hạ xuống người Cố Chiến, hắn nửa tin nửa ngờ: “Ý của cậu là, lão Cố và đàn em kia không phải loại quan hệ này?”
Tạ Chinh không nhiều lời, bởi vì Cố Chiến ở bên kia cũng đã mở miệng giải thích, có lẽ sợ là ngày khai giảng đầu tiên đã làm hỏng thanh danh của Ôn Tình.
“Các cậu đừng có tư tưởng xấu xa như vậy, đây là em gái hàng xóm nhà tôi.” Cố Chiến dứt lời, các nam sinh càng hăng hái, thò đầu gần hỏi tên, trạng thái tình cảm.
Ôn Tình bị dọa sợ tới mức lùi về sau nửa bước, nở nụ cười gượng ép, theo bản năng duỗi tay kéo ống tay áo Cố Chiến.
Nhưng mà Cố Chiến hoàn toàn không nhận thấy được nàng không thoải mái, chỉ đùa cợt ứng phó mấy nam sinh: “Được rồi được rồi, tâm tư mấy cậu tớ hiểu hết mà.”
“Tuy nhiên muốn theo đuổi Mạt Mạt nhà tớ, trước hết phải bước qua anh trai này mới được, không thì các cậu gọi tiếng ‘anh trai’ một chút, để tớ cảm thụ?”
Từ khi Cố Chiến bắt đầu phủ nhận quan hệ ái muội giữa họ, sắc mặt Ôn Tình liền không tốt lắm.
Nam sinh theo sau đó lại một câu “Em gái hàng xóm”, “Anh trai”, huyết sắc trên mặt Ôn Tình gần như tan biến.
Cô rút bàn tay đang kéo ông tay áo của Cố Chiến lại, rũ xuống nắm chặt.
Cảm giác lạnh lẽo xông lên từ lòng bàn chân, cứa mạnh vào trái tim.
Ngay khi Ôn Tình đang choáng váng, Cố Chiến cùng Tô Nghi Nam đi về phía bọn họ chào hỏi.
Trong cả kì nghỉ hè hắn đều ở nhờ một ngôi nhà bên ngoài trường của Tạ Chinh, cũng nên chính thức nói tiếng cảm ơn.
Khi bọn họ đứng nói chuyện phiếm, Ôn Tình đứng ở bên cạnh Cố Chiến, nam sinh chung quanh đã tản ra, đi dẫn đường cho các tân sinh viên.
Ôn Tình hạ hàng lông mi, tầm mắt dừng trên làn váy đang đung đưa theo gió, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mũi giày.
Cô cảm thấy trái tim như bị một cục sắt nặng nề đâm vào, đau nhói, cơ thể không còn nhiệt độ, chân tay, khuôn mặt đều lạnh ngắt.
Đến nỗi tay Tạ Chinh vô tình chạm vào cô, cô liền co rúm lại một chút như thể bị bỏng, phản ứng cực lớn.
Đáng tiếc Cố Chiến cùng Tô Nghi Nam đang nói chuyện đến hăng say, hoàn toàn không chú ý tới không biết từ khi nào Tạ Chinh đã tới gần Ôn Tình, càng không có chú ý tới Tạ Chinh nhét kẹo vào trong tay Ôn Tình.
Ôn Tình giật mình, kinh ngạc ngước mắt, tầm mắt bắt gặp ánh mắt nặng trĩu của Tạ Chinh.
Sắc mặt nam sinh vẫn như bình thường, làm như không để trong lòng sự đụng chạm da thịt trong phút chốc lúc vừa rồi, ngữ điệu trầm thấp, “Người khác đưa, hơn nữa mấy anh em ở đây đều không thích ăn ngọt.”
Ôn Tình chớp chớp mắt, mở ra tay nhìn chằm chằm hai viên kẹo sữa trong tay, trố mắt vài giây.
Chờ tới khi cô nhớ phải nói lời cảm ơn với Tạ Chinh, nam sinh đã đi đến chỗ khác, chỉ đạo công tác đón người mới đến.
Cố Chiến cũng đã nói chuyện xong với Tô Nghi Nam, người sau tung ta tung tăng đuổi kịp Tạ Chinh, không quên chào hỏi Ôn Tình, kêu một tiếng “Tiểu học muội”.
Lúc chào hỏi, Tô Nghi Nam vừa lúc thoáng nhìn hai viên kẹo trong tay Ôn Tình, hơi kinh ngạc.
Sau khi Cố Chiến đưa Ôn Tình đi xa, anh ta mới vỗ vỗ bả vai Tạ Chinh, đặt cùi chỏ lên đó: “Cậu đưa kẹo cho đàn em à?”
Tạ Chinh không đáp lời, chỉ đẩy củi chỏ Tô Nghi Nam đang đặt trên vai anh, rất chi là ghét bỏ.
Tô Nghi Nam mếu máo, “Cậu làm sao mà biết đàn em Ôn Tình không phải là cái loại quan hệ kia với lão Cố hả, cậu biết đàn em à?”
“Mà cũng không đúng, cậu biết đàn em không có lý nào tớ lại không biết, tốt xấu gì chúng ta cũng là anh em tốt lớn lên cùng nhau từ nhỏ không phải………”
Tô Nghi Nam lải nhải luôn miệng không dứt, tốc độ đổi đề tài cũng không ai bì kịp.
Thấy Tạ Chinh phớt lờ anh ta, anh liền hỏi chuyện buổi chiều.
“Tớ nhưng nhận được điện thoại của dì, dì muốn tớ giám sát cậu phải ăn mặc đẹp.”
“Nghe dì nói đối phương là thiên kim của viện trưởng bệnh viện nhà ai đó phải không? Cũng thi đỗ trường chúng ta hả?”
Tạ Chinh bị hỏi đến phát phiền, sờ soạng trong túi một viên kẹo sữa bóc vỏ ra.
Vị ngọt ngào trong miệng anh bắt đầu lan toả, miễn cưỡng đem cảm giác bực bội kia đè xuống.
Tạ Chinh nhìn về phía Tô Nghi Nam: “Chuyện này cậu đừng nhúng tay.
Tớ sẽ không hẹn hò mù quáng, liên hôn thì càng không thể.”
Tô Nghi Nam nghẹn lại, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, “Tớ không hiểu nổi, từ hai năm trước sau khi thi đại học xong cậu dường như thay đổi thành một con người khác, không tiếc đi ngược lại ý nguyện của bố mà chạy đi học ở đại học Y Tây Thành……”
“Rốt cuộc là cái gì đã khiến cậu quyết tâm chống lại ý nguyện của bố cậu vậy?”
Trước kia Tạ Chinh là điển hình của con nhà người ta, đối với lời của cha mẹ luôn ngoan ngoãn làm theo, chưa từng có thời kì phản nghịch.
Tạ Chinh nhíu mày, không trả lời vấn đề của Tô Nghi Nam.
Anh liếc mắt một cái đã nhìn không thấy bóng dáng Ôn Tình ở đâu.
Nhưng cô gái tuỳ ý trên sàn bungee ở công viên giải trí vẫn còn rõ ràng trong trí nhớ anh.
Anh vẫn còn nhớ rõ cô gái nhỏ khi ấy đã hô: “Sống vì chính mình.”
Anh cũng nhớ rõ cô khi từ trên đài nhảy xuống, thân ảnh dũng cảm không sợ trời không sợ đất.
Sống vì chính mình.
Những lời này có lẽ chỉ là lời cô gái nhỏ thuận miệng nói, lại là hi vọng xa vời của Tạ Chinh năm 18 tuổi.
Anh là con thứ hai của nhà họ Tạ, cha mẹ có con lúc tuổi già.
Bọn họ dưỡng dục anh căn bản là để gánh vác gia nghiệp, mang trọng trách gánh vác tập đoàn Tạ thị.
Cho nên từ nhỏ đến lớn, Tạ Chinh đều đi theo con đường học tập để trở thành người nối nghiệp tập đoàn Tạ thị trong tương lai, cuộc sống sinh hoạt cũng được sắp xếp cho tương lai, càng ngày càng tăng lên ép anh không thở nổi.
Cho đến kì nghỉ hè hai năm trước sau khi thi xong đại học, anh ở Đông Thành cùng Ôn Tình bèo nước gặp nhau…
Ôn Tình báo danh xong, Cố Chiến đưa cô đến dưới tầng khu kí túc xá của nữ sinh.
Cô tự mình kéo một chiếc vali đi vào, đứng ở đại sảnh tầng một chờ thang máy.
Trong lúc nhận điện thoại, là Lộ Huyên gọi tới, hỏi cô thủ tục nhập học đã xong xuôi chưa, thuận tiện dò hỏi số phòng ký túc xá.
Ôn Tình mang theo hành lý đến phòng 505, cửa phòng rộng mở, bên trong mơ hồ có thể nghe thấy tiếng người.
“An An à, nếu con có thiếu cái gì nhất định phải gọi điện thoại cho bố, bố mang đến cho.”
“Nếu ở trường học không quen thì về nhà sống.”
Ôn Tình xuất hiện ở cửa ký túc xá, vài người bên trong lần lượt dừng việc, đồng loạt nhìn về phía cô.
Cô cũng đánh giá bọn họ.
Tổng cộng có năm người, ngoại trừ hai nữ sinh cùng tuổi cô thì còn có một đôi vợ chồng trung niên cùng một nam sinh.
Hai nữ sinh phong cách khác biệt, một người nhỏ xinh trắng nõn phong cách kawaii loli, một người vũ mị phong tình ngự tỷ.
Đánh mạnh vào thị giác Ôn Tình.
Cô đứng ở cửa sửng sốt một lúc lâu, tới khi nữ sinh loli thanh âm ngọt ngào tươi cười phục hồi lại tinh thần: “Xin chào.”
Ôn Tình chất phác gật đầu, có hơi ngốc nghếch: “Xin chào……”
Chào hỏi xong, Ôn Tình đi đến vị trí hai cái giường ngủ còn dư lại ở bên tay phải.
So sánh với hai người bạn cùng phòng có người hỗ trợ quét tước vệ sinh, sửa sang vật dụng, Ôn Tình có vẻ vừa nhỏ bé đáng thương lại bất lực.
Cũng may nửa giờ sau thì Lộ Huyên tới, cô kịp chiếm chiếc giường ngủ cuối cùng của phòng 505.
Khi Lộ Huyên bước vào cửa phòng, Ôn Tình đã lau khô giường và bàn học, đang chuẩn bị xuống dưới lấy đồ chuyển phát nhanh.
Những cái đó đều là đồ dùng sinh hoạt, được trực tiếp gửi qua đường bưu điện đến trường học, thời gian gửi đến không được chính xác nhưng cũng coi là vừa vặn.
Chờ đến khi Ôn Tình cùng Lộ Huyên lấy đồ chuyển phát nhanh lên tầng, hai bạn cùng phòng đã rời đi.
Phòng kí túc xá tĩnh lặng, hai cái giường ngủ gần ban công đã được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, cực kì cá tính.
Nữ sinh kia chào hỏi Ôn Tình rồi tự giới thiệu bản thân trước: “Chào các cậu, tớ tên là Thẩm An An, là người ở Tây Thành, các cậu sau này gọi tớ là An An cũng được.”
“Lộ Huyên, Ôn Tình.” Lộ Huyên chỉ mình rồi lại chỉ về Ôn Tình, “Hai chúng tớ đều là người ở Đông Thành, bạn thân.”
Dứt lời, cô nhìn về phía đại mỹ nhân đang lấy đồ chuẩn bị đi tắm rửa, ngập ngừng mở miệng: “Cậu có phải là Tần Thục Nguyệt không?”
Bóng lưng Tần Thục Nguyệt hơi ngưng trệ, sau đó xoay người liếc nhìn Lộ Huyên và Ôn Tình một cái, kéo khoé môi cười đến diễm lệ: “Đúng vậy, chào các cậu.”
Nữ sinh chào hỏi xong liền đi vào phòng tắm.
Để lại ba người với ba biểu cảm khác nhau.
Ôn Tình khó hiểu, Lộ Huyên sao lại biết Tần Thục Nguyệt?
Thẩm An An bày ra vẻ mặt tỉnh ngộ: “Thật không ngờ tới đó, chúng ta lại có thể ở cùng phòng kí túc xá với đệ nhất mỹ nhân……”
“Đệ nhất mỹ nhân?” Ôn Tình bày ra biểu tình ngồi chờ ăn dưa.
Lộ Huyên vừa thu dọn đồ đàng vừa giải thích giúp Ôn Tình, tóm gọn đơn giản về chuyện của Tần Thục Nguyệt.
“Ở Tây Thành có bệnh viện tư nhân của Tần thị rất có tiếng tăm cậu nghe qua chưa? Đấy chính là nhà của cô ấy.”
“Ở Tây Thành, vị này cũng coi như là người nổi tiếng rồi.
Đợt nghỉ hè có người mang ảnh chụp của cô ấy đăng trên diễn đàn trường học, lúc ấy 80% nam sinh trên diễn đần đều bị mỹ mạo của cậu ấy thu phục, liền gắn danh hiệu là ‘tân sinh đệ nhất mỹ nhân’.”
“Không ngờ tới bên ngoài cậu ấy còn đẹp hơn cả……” Câu nói kế tiếp, Lộ Huyên đè thấp thanh âm, “Nhưng mà Mạt Mạt cậu yên tâm, chỉ cần cậu trang điểm đẹp đẽ, nhất định không kém cạnh.”
Ôn Tình dở khóc dở cười.
Cô ngày thường không mấy khi trang điểm, chỉ khi đi cùng Cố Chiến sẽ bớt ra chút tâm tư.
Theo quan điểm của cô, phụ nữ nếu vì người mình thích mà điểm trang chẳng cần phải đi so sánh ngang bằng với người khác.
–
Ôn Tình cùng Lộ Huyên lần lượt dọn dẹp giường ngủ của mình.
Sau đó bốn người trong kí túc xá cùng quét tước sạch sẽ ban công và những khu vực công cộng khác.
Trong không khí bận rộn ấy, một buổi sáng trôi qua trong chớp mắt, thiếu chút nữa thì bỏ lỡ giờ cơm.
Quét tước kí túc xá xong, Tần Thục Nguyệt từ chối lời đề nghị cùng nhau ra ngoài ăn.
Cô ấy thay quần áo, ngồi trước bàn trang điểm: “Chiều nay tớ có buổi hẹn hò, không đi ăn cơm với các cậu được.
Buổi tối tớ mời, chúng ta tụ tập làm quen một chút.”
Lộ Huyên cắt quả táo thành từng miếng đặt lên đỉa, lấy tăm xỉa răng cắm một miếng nhét vào miệng Ôn Tình, cũng không quên chia sẻ với Thẩm An An và Tần Thục Nguyệt.”
Khi miếng táo đưa tới trước mắt Tần Thục Nguyệt, Lộ Huyên hỏi luyên huyên vài câu, “Hẹn hò gì vậy? Cùng bạn trai sao?”
Ôn Tình há miệng thở dốc, Lộ Huyên hỏi như vậy hình như có hơi đường đột.
Kết quả Tần Thục Nguyệt một chút cũng chẳng để ý, “Gặp gỡ đối tượng hẹn hò.”
Cô vừa nói xong, cả phòng kí túc xá lặng ngắt như tờ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...