Ngắm nghía điệu bộ ăn cơm của Ngô Duệ gợi Quan Ninh nhớ đến một câu.
Thiếu niên không có muộn phiền.
Bất chợt cô cảm thấy, thế này thực ra khá tốt.
Ngô Duệ chán nản hậu chia tay, cô xơ múi người ta, cậu trẹo chân vì cô, rõ ràng lúc này Ngô Duệ chỉ nhất thời nảy sinh hứng thú với mình, thế thì cô cứ ở bên cậu một khoảng thời gian, chờ cậu chán chê thì cô rời đi.
“Cậu thích ăn mì hả?” Quan Ninh hỏi cậu.
Ngô Duệ lắc đầu, cười nói, “Chỉ cần là chị làm, em thích tất.”
Quan Ninh cố ý ghẹo cậu, “Cà rốt, cà tím cũng thích hử?”
Ngô Duệ khó xử nhăn mày, “Có thể cố thích một xíu.”
Quan Ninh nở nụ cười, cảm thấy em nhỏ quả là có sự đáng yêu của em nhỏ, đổi thành Khương Vịnh, phỏng chừng sẽ không trả lời vấn đề của cô.
Ngô Duệ mỗi món ăn hai miếng là no, cậu ngắm Quan Ninh thu dọn, chợt hỏi, “Hàng ngày chị sớm đi tối về như vậy, ngủ đủ giấc không?”
“Không đủ cũng hết cách, cậu thì sao?”
“Gần đây em thức khuya dậy sớm, hồi trước thì ngủ tới khi tự tỉnh.”
Quan Ninh cài khoá hộp cơm, lấy khăn giấy tỉ mỉ lau một vòng, sau đó ném khăn giấy vào thùng rác, quay đầu hỏi, “Vì thất tình nên mất ngủ hả?”
Ngô Duệ chạm phải ánh mắt bình tĩnh của Quan Ninh, thiệt tình cái hay không nói nói cái dở, cậu vuốt mũi, “Nào có, dù sao em cũng đâu phải đứa luẩn quẩn trong lòng.”Quan Ninh nhớ tới mật khẩu wifi nhà cậu, thuận miệng hỏi, “Tại sao lại chia tay?”
Ngô Duệ cau mày nhìn chị ấy, tay vô thức nắm thành đấm, “Bởi vì……”
Quan Ninh nhìn sắc mặt cậu lập tức ý thức được cái gì, lập tức nói, “Tôi chỉ tò mò thôi, không tiện kể thì thôi bỏ đi.” Đơn giản chắc chỉ là câu chuyện anh thích em, em lại đi thích người khác chứ gì, Quan Ninh không có hứng nghe.
“Ừm,” Ngô Duệ ngập ngừng, không khỏi hỏi, “Chị hiểu Quan Trình tới đâu?”
“Cậu chỉ phương diện nào?”
“Quan Trình thích cô gái thế nào?”
“Tôi không rõ, chắc là…… Xinh đẹp trầm tĩnh? Nó sợ ầm ĩ lắm, không chừng nó dễ chia cách vì không tìm được người ưng ý.”
“Thế chị thì sao? Chị thích dạng người gì?” Trong mắt Ngô Duệ lóe lên vẻ háo hức.
Quan Ninh liếc mắt nhìn cậu, không cân nhắc đã bắt đầu kể lể, “Một người chín chắn cầu tiến, chung thuỷ một lòng, con ngoan trò giỏi, kiên nhẫn và dịu dàng, biết giặt giũ nấu cơm, tác phong gọn gàng nề nếp.”
Ngô Duệ nhún vai, lầm bầm, “Mọi điều trái ngược em hết.”
Quan Ninh cười với cậu, “Tôi đi làm đây.”
Rời khỏi biệt thự, Quan Ninh có hơi hối hận, hà tất vì cậu bạn nhỏ nhắc tới người cũ liền giãy nãy thả mồm trôi xa thế kia? Cô thực sự thích tuýp đàn ông như thế thật sao? Quan Ninh ngẫm nghĩ, cô sẽ ngưỡng mộ, sẽ thưởng thức, nhưng hẳn rất khó động lòng.
Thường một người có khía cạnh đặc biệt nào đó rất dễ trở thành sức hấp dẫn chết người thu hút cô, những cuộc tình dù ngắn, dài hay cảm mến thầm kín trong quá khứ đều có mở màn giống nhau.
Mặc dù chưa có đoạn tình nào có kết cục tốt đẹp.
Sau khi Quan Ninh rời đi, Ngô Duệ ngây ngốc hồi lâu trên ghế.
Những gì chị ấy buột miệng thốt ra xem chừng không phải giả, Ngô Duệ lớn nhường này cũng chưa từng thấy mình có chỗ nào đáng chê, nghe Quan Ninh nói xong tức khắc thấy mình sao lớn lên trái ngược hết với tiêu chuẩn của người ta vậy, tại sao chứ?
Cậu gọi điện cho Từ Tri Hoà.
“Mày thấy tao có khuyết điểm không?” Máy nối Ngô Duệ hỏi liền.
“Tao thấy mày có bệnh,” Từ Tri Hoà sắp phát rồ tới nơi, “Hôm qua ba giờ sáng tao mới ngủ, giờ mới mấy giờ mày đã dựng đầu tao dậy, mày có là người không……”
“Tao hỏi nghiêm túc.” Ngô Duệ kệ xác bất mãn của nó.
Từ Tri Hoà nhắm hai mắt, hỏi, “Làm sao? Ai nói gì mày?”
“Không ai nói gì tao hết, mày cứ nói thẳng đi, dù sao bây giờ chân cẳng tao bất tiện, không đánh mày được.” Ngô Duệ nói.
Từ Tri Hoà suy nghĩ, lẩm bẩm một câu, “Cũng đâu có khuyết điểm đâu ta.”
Ngô Duệ đổi câu hỏi, “Nếu mày là con gái, mày chịu yêu tao không?”
Từ Tri Hoà hết hồn mở bừng mắt, cảm giác đời này mình chưa từng tỉnh tới vậy, cậu lên tiếng trong thảng thốt, “Mày hi vọng tao là con gái á?”
“Cút đi,” Ngô Duệ nghiến răng nghiến lợi, “Đệch mẹ mày mau cút đi.”
Ngô Duệ cúp máy, Từ Tri Hoà lập tức gọi lại.
Ngô Duệ không muốn tiếp, chờ Từ Tri Hoà gọi tới cuốc thứ ba mới chậm chạp ấn nhận, chỉ nghe thấy tiếng Từ Tri Hoà rít gào, “Có, tao nghĩ ra rồi, tật xấu của mày là hay chửi bậy!”
Ngô Duệ tắt máy ngay và luôn.
Đầu cậu chạm mạch mới chạy đi hỏi Từ Tri Hoà.
Bình tĩnh trong chốc lát, Ngô Duệ sực nhớ ra gì, đi lướt vòng bạn bè của Quan Ninh.
Hồi trước cậu đã xem qua, nhưng Quan Ninh cài chế độ hiển thị ba ngày gần nhất, lúc này không biết tại sao lại mở hết toàn bộ quyền hạn.
Trạng thái gần đây của Quan Ninh đều là về công việc, nào là thông báo tuyển dụng, nào là phân tích ngành nghề, tóm lại thoạt trông không chút nào có hơi hướng yên bề gia thất(1).
Ngô Duệ lướt nhanh về trước, qua vài phút, ngón tay chợt khựng lại.
(1) Nguyên văn 宜家: Mình search thì ra IKEA =,= nên mình chuyển sang cụm này cho nó hợp lý tí.
Mong cao nhân góp ý ạ
Nội dung là bức ảnh chụp hai cây dù, một lớn một nhỏ.
Caption là —— Từ khi ly biệt, vẫn hằng mong tái ngộ.
Bao lần trong mộng cùng người gặp nhau.
Ngô Duệ cau chặt mày, văn vẻ thâm nho dữ vậy, nhớ ai thì nói cho rõ ra đi chứ, ai không biết còn tưởng đây là câu chuyện tình yêu của hai cây dù đấy.
Cậu lại lướt về bài cũ hơn nữa, phát hiện toàn là món ngon và cảnh đẹp, chỉ có dòng trạng thái này đặc biệt bắt mắt.
Cậu không chần chừ nhấp vào khung chat với Quan Trình.
“Quan Trình, chị cậu sao chia tay với bạn trai vậy?”
Câu trả lời của Quan Trình khiến cậu muốn lên tăng xông, “Cậu nói người nào?”
“Từng người một.” Ngô Duệ đáp.
“Cậu hỏi chuyện này chi?” Quan Trình bật cảnh giác.
“Tò mò không được à?”
Quan Trình hỏi lại, “Hai người thân lắm hả?”
Vấn đề này ném ra, Ngô Duệ không cách nào hỏi tiếp được nữa, nhưng hỏi lưng chừng cậu bức bối lắm bèn tung đòn trước, “Tôi biết cậu lừa tôi, người ở phía đối diện biệt thự không phải người cậu thích, là Quan Ninh đúng không?”
Quan Trình: “Tôi đi học đây, bữa khác nói tiếp.”
Ngô Duệ: “Cậu tin tôi kể chuyện Trình Nhuỵ với chị ấy không?”
Quan Trình: “Thứ đê tiện!”
Ngô Duệ doạ nạt thành công, “Cậu có nói hay không? Không nói tôi tự đi hỏi.”
“Người đầu tiên quen hồi đi học, là bạn chung lớp, hẹn hò bốn năm tới tốt nghiệp thì chia tay.
Người thứ hai thì cực ngắn ngủi, chờ tới khi tôi biết thì cắt đứt rồi, hình như là do y bắt cá hai tay bị chị tôi phát hiện.”
“Mối thứ hai gần đây à?” Ngô Duệ hỏi.
“Chắc hồi tụi mình học năm nhất ấy.”
“À, cậu đi học đi.”
Ngô Duệ tuyệt đối không lường được, dù Quan Trình chưa bao giờ tự kể chuyện tình cảm với Quan Ninh, nhưng mọi chuyện khác từ nhỏ đến lớn đều báo cáo tuốt tuồn tuột với chị.
Vì thế Quan Ninh đang ở cơ quan nhận được tin nhắn từ Quan Trình.
“Chị ơi, hồi nãy Ngô Duệ mới hỏi nguyên nhân chị chia tay bạn trai ấy.”
Quan Ninh nhướng mày, không ngờ anh bạn nhỏ ghi thù ghê, cô hỏi chuyện riêng tư của cậu, cậu liền đáp lễ.
“Em nói thế nào?”
“Kể sự thật thôi ạ.
Nhưng nó hỏi cái này làm chi?”
“Chắc cậu ta đang rảnh.”
Quan Trình phát giác những lời này nghe quen quen, cậu đâu thấy Quan Ninh online chơi Vương Giả, chị ấy và Ngô Duệ thân nhau từ khi nào vậy?
“Chị ơi, Ngô Duệ thường tìm chị trò chuyện lắm ạ?” Quan Trình hết sức châm chước dùng từ, chị cậu chắc chắn không thể nào nảy hứng thú với người nhỏ hơn được, khẳng định là thằng Ngô Duệ bám càng chị ấy.
Thật ra Quan Ninh đang lướt xem lịch sử trò chuyện giữa mình và Ngô Duệ.
Suốt ngày toàn chị ơi chị à, Quan Ninh tựa như có thể nghe thấy tiếng Ngô Duệ kêu mình, có khi dịu dàng quá đỗi, có khi ỏn ẻn, có khi nịnh nọt ngọt xớt, có khi mặt dày ăn vạ, có khi thiết tha, còn có khi làm mình làm mẩy.
Cô cầm lòng không đậu nở nụ cười.
Màn hình máy tính dần tối đen phản chiếu khuôn mặt cô, Quan Ninh vừa nhấc đầu đã thấy dáng vẻ này, cô lập tức khép lại nụ cười, trả lời Quan Trình.
“Không có, chị sức đâu mà tào lao bí đao với mấy đứa con nít tụi em, lát nữa chị có cuộc họp, thoát trước đây.”
Quan Ninh đúng là có cuộc họp, nhưng đây chỉ là cuộc họp video đào tạo từ trụ sở chính, không khí phòng hội nghị khá tùy ý, các đồng nghiệp thì thầm tỉ tê cũng không quên nhắc tới cô.
“Quan Ninh, sao dạo này không thấy bạn trai tới đón cô vậy?”
Quan Ninh nhớ tới Khương Vịnh, thầm nghĩ anh ta không phải thứ gì hay ho, nhưng ít ra dây dưa lần kia rồi thôi.
“Chia tay rồi.” Cô nói ra thoải mái.
“Ơ? Đàn ông tốt thế kia sao nói chia là chia vậy? Là cô nói trước à?”
Cái nhìn của nữ đồng nghiệp nói cho Quan Ninh rằng, điều cô ta muốn nghe căn bản chả phải đáp án khẳng định, Quan Ninh không để cô ta thất vọng, cố ý thở dài, “Anh ta đề nghị.”
“Đừng buồn nhé Quan Ninh, cô nhất định có thể tìm được mối tốt hơn mà.”
“Chỉ mong vậy.” Quan Ninh quay đầu, đặt tầm mắt về huấn luyện viên trên màn hình.
Tan tầm ra cửa công ty, nhìn đến chiếc xe thuộc về Khương Vịnh, Quan Ninh đột nhiên ý thức được hôm nay thấy mình may mắn thật là sai lầm to lớn.
Sáng nay cô đi làm trễ hơn thường lệ mười phút, bãi đậu ngầm hết chỗ, cô bèn cho xe đậu ở bãi trên mặt đất.
Ngay kế xe Khương Vịnh.
Khương Vịnh ngồi lỳ trong xe, thấy cô đi ra cũng không xuống xe nói chuyện, chỉ khi Quan Ninh đánh xe rời đi, anh ta mới đề ga, chạy sát theo sau.
Xe Khương Vịnh cách cô không xa, Quan Ninh cố ý vượt ngã tư ngay khi đèn sắp sửa chuyển màu, thành công ép xe Khương Vịnh ngừng ngay vạch trắng, nhưng không ngờ vẫn bị hắn đuổi theo.
Quan Ninh tới cửa khu phố thì dừng xe, thừa dịp nhiều người lập tức xuống xe đi vào nhà.
Có tiếng giày da gấp gáp sau lưng, cô không quay đầu, ôm chặt túi xách chạy một đường vào cửa chính.
“Á ——”
Bả vai bị chộp lấy, lưng Quan Ninh“đông” một tiếng đập vào vách tường.
“Chạy nhanh thế, trốn tôi à?” Khương Vịnh nắm chặt vai cô, gằn giọng.
“Thả tay ra!” Quan Ninh thấp giọng mắng.
“Giờ mới biết giữ mặt mũi à, sao hồi ở với thằng nhãi họ Ngô kia không nghĩ tới liêm sỉ hả?!”
“Cần mặt mũi hơn anh, vả lại tôi không ở bên cậu ấy.” Mặt mày Quan Ninh đầy vẻ kháng cự và kinh tởm, trừng y.
“Không ở bên nhau?” Khương Vịnh móc túi lấy ra một cái USB màu xám bạc, “Vậy đây là cái gì? Đêm đó rủ rê tôi lên lầu, thế cô với thằng khốn kia ở trên giường rốt cuộc mẹ nó làm cái gì, hả?”
Mặt Quan Ninh thoắt cái tái nhợt, “Sao anh biết……”
Khương Vịnh cướp lấy túi xách cô, vạch nó ra dốc ngược hết mọi thứ xuống đất, Quan Ninh nhìn hộp phấn, son môi, chìa khóa và di động rớt dưới đất, xót lòng tới mức muốn tát Khương Vịnh, song lại thấy trong số đó có một cái máy vuông màu đen lạ lẫm, đó là……
Lời nói kế tiếp của Khương Vịnh đã cho cô đáp án, “Máy nghe lén tầm xa, tôi đích thân bỏ vào túi cô vào cái đêm Tống Thanh Hòa hẹn cô ra ngoài, không ngờ tới cô tặng tôi món quà bất ngờ lớn đến thế.
Sao nào? Kỹ thuật Ngô Duệ ngon không? Làm cô sướng không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...