Hai ngày sau đó, bầu trời núi Cook có hơi ảm đạm.
Ngoại trừ căn nhà nhỏ và quán cà phê, Lâm Xuất không đi đâu cả, hấu hết thời gian đều luyện tập piano.
Sáng sớm ngày thứ ba, Lâm Xuất kéo rèm ra, cuối cùng cũng nhìn thấy bầu trời quang đãng không một chút hơi ẩm.
Hôm đó ăn sáng xong, Thẩm Phong Lai và Lâm Xuất bắt xe buýt từ trung tâm du lịch đến sân bay núi Cook.
Lâm Xuất là người ngoài nghề, cần phải xem video hướng dẫn luật lệ 45 phút tại trung tâm nhảy dù, sau đó mới được đeo thiết bị để thực hiện hoạt động nhảy dù.
Vì để đề phòng, Lâm Xuất mang kính râm và khẩu trang, dọc đường đi đều im lặng ngồi bên cạnh Thẩm Phong Lai.
Nhưng hình như anh vẫn bị nhận ra, một số cô gái trẻ da trắng trên xe buýt vẫn luôn nhìn anh, cuối cùng còn len lén chụp ảnh.
Lâm Xuất nhớ đến lời dặn của Tống Đường, sờ mũi, cảm thấy hơi có lỗi với hắn.
Nhưng cảm giác tội lỗi này chỉ kéo dài được vài giây, bởi vì hôm nay anh có nhiều việc quan trọng hơn phải làm, thực sự không có tâm tư để ý những chuyện đó.
"Hồi hộp à?" Thẩm Phong Lai chú ý tới động tác của anh liền hỏi.
Lâm Xuất lắc đầu, không biết nghĩ tới chuyện gì, lại cười gật đầu, "Có chút xíu."
Thẩm Phong Lai quay đầu nhìn anh, nói: "Nếu cảm thấy sợ hãi, em có thể kêu dừng lại bất cứ lúc nào."
"Em không đổi ý đâu." Khóe mắt Lâm Xuất nhìn mấy cô gái trẻ ở hàng phía trước, không dám hành động gì, dùng ngón tay út ngoắc ngoắc lòng bàn tay của Thẩm Phong Lai, "Không chỉ nhảy dù, em còn muốn nhảy bungee, leo núi và trượt tuyết.
Em muốn bù đắp tất cả những thứ trước đây chưa từng làm, sau này anh đừng hòng bỏ em ở một mình rồi đi chơi mấy trò này đấy."
"Lá gan to lên từ khi nào vậy?" Thẩm Phong Lai có vẻ hơi kinh ngạc, "Anh nhớ trước đây em rất sợ độ cao."
Lâm Xuất lập tức hạ giọng: "Bởi vì em tin anh.
Chỉ cần ở bên cạnh anh, em sẽ không sợ bất cứ chuyện gì."
Thẩm Phong Lai nhìn anh, im lặng một lúc rồi nói: "Tiểu Xuất, ở trước mặt anh, em chỉ cần vui vẻ làm những chuyện mình thích là được rồi, đừng miễn cưỡng gì cả."
Lâm Xuất lẳng lặng nhìn gò má y, "Đó là do anh nói đó nha."
Thẩm Phong Lai hỏi anh: "Em muốn làm gì?"
Lâm Xuất đã xác nhận rằng không có người Trung Quốc thứ ba trong xe, vì vậy nói thẳng: "Em muốn hôn anh ngay bây giờ."
Đại khái Thẩm Phong Lai không nghĩ anh sẽ nói vậy, nghe thấy thì cười một tiếng.
Lâm Xuất không chịu thua, bướng bỉnh nói một câu: "Không thì anh hôn em cũng được.
Anh hôn, hôn em ngay đi."
Ghế xe buýt nhỏ, hai người đàn ông ngồi chen chúc, cơ thể bất giác dán lại với nhau.
Biểu tình trên mặt Thẩm Phong Lai không thay đổi, chỉ quay đầu lại nhìn anh.
Lâm Xuất thấy y rút tay ra khỏi túi, bỗng khẽ cười, nâng đầu ngón tay lên môi mình, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn.
Sau đó y rất tự nhiên đặt tay lên lưng Lâm Xuất, vươn ngón tay xoa vành tai bên kia của anh, nơi đầu ngón tay vừa mới được hôn qua vừa vặn rơi xuống vành tai của Lâm Xuất.
"Ghi giấy nợ trước nhé," Thẩm Phong Lai nhẹ giọng nói, "Lát nữa bù lại cho em sau."
Lâm Xuất ngồi tại chỗ ngây người một lúc, sau đó lỗ tai lập tức nóng lên.
Mới đầu anh chỉ nói chơi, lúc này lại cúi đầu "Ừm" một tiếng, giả vờ nhìn núi tuyết và thảo nguyên ngoài cửa sổ.
-
Sân bay núi Cook không lớn, chỉ có một ít máy bay trực thăng tư nhân và trực thăng loại nhỏ, cung cấp dịch vụ giải trí cho khách du lịch đến và đi từ sông băng.
Hôm nay là ngày nắng đầu tiên, có rất nhiều người ở trung tâm nhảy dù.
Nhiều người đã thay quần áo nhảy dù màu đỏ cam.
Bộ quần áo nhảy dù thô cứng được mang bên ngoài quần áo bình thường, trông ai cũng mập hơn vòng, đội mũ lên đầu một cách kỳ dị, mấy thanh niên thiếu nữ cười đùa, chụm đầu vào nhau làm mặt quỷ chụp ảnh.
Lâm Xuất nghiêm túc học các bài học qua video trong phòng đơn, đi ra vừa lúc nhìn thấy Thẩm Phong Lai đang ngồi trên chiếc ghế đẩu trước cửa sổ sát đất đợi anh.
Y đã thay xong quần áo.
Không giống như các thiết bị được cung cấp cho người mới bắt đầu, bộ đồ nhảy dù của Thẩm Phong Lai có màu tối, chỉ có một chiếc thắt lưng vắt qua vòng eo gầy.
Y xắn tay áo hai bên lên, từ cánh tay nhỏ đến bờ vai, từng tấc cơ bắp đều cân đối săn chắc, đường nét uyển chuyển, lộ ra vẻ nam tính mạnh mẽ.
Lâm Xuất đứng im nhìn y đi về phía mình, nghe thấy trái tim mình đang đập loạn nhịp.
Những ngọn núi tuyết trắng bên ngoài như trở thành một phông nền ảo, chỉ có bóng dáng của Thẩm Phong Lai là chân thật, vững chắc kiểm soát toàn bộ tâm trí anh.
"Bất công quá đi.
Sao quần áo của anh lại đẹp thế?" Lâm Xuất bất đắc dĩ càu nhàu khi nhìn thấy bộ đồng phục dành cho người mới bắt đầu màu đỏ và cam trong tay Thẩm Phong Lai, "Hôm nay là lần đầu tiên trong đời em...!nhảy dù."
Thẩm Phong Lai buồn cười, "Lần đầu tiên anh nhảy dù anh cũng mang bộ này đấy."
"Có giống nhau đâu." Lâm Xuất vẫn cảm thấy không vui, nghĩ rằng ngày hôm nay nên hoàn hảo nhất có thể, tốt nhất là đợi thêm tám năm nữa, Thẩm Phong Lai vẫn có thể nhớ lại từng chi tiết.
Thẩm Phong Lai thấy anh hình như không vui, y mỉm cười vươn tay về phía anh.
Lâm Xuất cầm tay y.
Thẩm Phong Lai nói: "Em mang gì cũng đẹp hết."
Lâm Xuất vẫn không trả lời.
Thẩm Phong Lai đành phải nói lại: "Khi nào đến Queenstown, chuyện đầu tiên chúng ta làm là đi mua quần áo nhảy dù giống nhau như đúc, như thế đã hài lòng chưa?"
Lâm Xuất đương nhiên không hài lòng, nhưng trước mắt không còn biện pháp nào khác, đành phải gật đầu, đưa tay nhận lấy bộ quần áo màu đỏ cam.
Bộ đồ nhảy dù có khả năng chống gió và chống thấm nước, lại được làm bằng chất liệu chống mài mòn nên không dễ mặc, Lâm Xuất loay hoay xỏ chân vào quần, giẫm chân trái rồi giẫm chân phải, vấp khiến cả người loạng choạng.
Thẩm Phong Lai đưa tay ra giúp anh, tự nhiên bước đến gần Lâm Xuất rồi nửa quỳ xuống, dùng những ngón tay thon dài của mình chậm rãi giúp Lâm Xuất cài cúc hai bên đùi, sau đó kéo khóa quần của anh.
Nhịp tim của Lâm Xuất tăng nhanh từng chút một.
Anh thẫn thờ nhìn đỉnh đầu của Thẩm Phong Lai, trong lòng xuất hiện rất nhiều cảm xúc hỗn độn.
Có đôi khi anh cảm thấy mối quan hệ của mình và Thẩm Phong Lai như bị một lớp sương khói che khuất, nhưng dù Lâm Xuất có chậm chạp đến đâu, anh vẫn có thể cảm nhận được tình cảm vừa nóng bỏng vừa sâu sắc của Thẩm Phong Lai.
Linh hồn phù hợp hai bên tình nguyện đều không thể che dấu.
Ánh mắt của Thẩm Phong Lai sẽ đuổi theo anh theo bản năng, sẽ mỉm cười khi nhìn thấy anh, ôm vuốt ve sẽ không nỡ tách ra, lúc khi hôn sẽ có phản ứng sinh lý khó tránh khỏi.
Lâm Xuất cũng như vậy.
Trong tình yêu của người trường thành, khi tình yêu đủ mạnh sẽ tự nhiên nảy sinh ham muốn, mạnh đến mức phải thể hiện bằng cơ thể, đây là điều tự nhiên như ăn cơm uống nước vậy.
Lâm Xuất chưa từng yêu đương, ngay cả người thứ hai khiến mình rung động cũng chưa từng có.
Anh không biết tình cảm của Thẩm Phong Lai dành cho mình đã đạt đến mức nào, có đủ để vượt qua những trở ngại nào đó hay không.
Anh chỉ có thể dựa vào phản ứng bản năng vụng về của mình, muốn dùng một số thủ đoạn thô bỉ để chứng minh tình yêu của Thẩm Phong Lai không phải hư ảo mà là thực sự tồn tại.
Một lúc sau, Thẩm Phong Lai đứng dậy, dùng đôi chân dài bước qua chiếc ghế đẩu thấp, đi lấy chiếc kính bảo hộ treo ở cửa.
Lâm Xuất nghĩ y sẽ hỏi lại mình có sợ không, có muốn bỏ cuộc không, kết quả Thẩm Phong Lai chỉ đứng đó mỉm cười với anh, nói: "Tiểu Xuất, chúng ta đi thôi."
*
Bên trong trực thăng rộng rãi hơn Lâm Xuất nghĩ một chút, ngoại trừ buồng lái ở đằng trước, đằng sau được thay thế bằng một cái ghế dài dành riêng cho nhảy dù đôi.
Lâm Xuất dang hai chân ra, ngồi trên ghế với tư thế vặn vẹo, anh cảm thấy Thẩm Phong Lai đang móc từng cái móc trên người họ lại, cứ như vậy, hai cơ thể đã hoàn toàn bị trói buộc vào nhau.
Phi công ở hàng ghế trước báo độ cao, Thẩm Phong Lai trả lời ngắn gọn.
Họ đã đạt đến độ cao 15.000 feet, từ cửa sổ nhìn xuống, có thể thấy những đám mây mù mịt đang rũ xuống dưới tầm mắt của hai người họ, bao phủ những ngọn núi phủ đầy tuyết và đồng bằng rộng lớn từng inch một, rồi lại bị gió đẩy đi xa, đi đến nơi đến tận cùng.
Không có một hạt bụi nào lơ lửng trong không khí.
Dãy núi Southern Alps hùng vĩ nằm ngoan ngoãn trên mặt đất, màu xanh lá cây phong phú, màu xanh dương nhiều lớp và màu trắng tinh khiết động lòng người, đang hiện ra trước mắt một cách tự do và trực quan nhất.
Những ngày gần đây, Lâm Xuất luôn cố ý hoặc vô tình tưởng tượng ra cảm giác khi nhảy xuống từ độ cao 10.000 mét sẽ như thế nào.
Dù đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ nhưng khi Thẩm Phong Lai mở cửa cabin, gió mạnh từ bên ngoài tràn vào cabin cùng với ánh nắng rực rỡ từ trên cao và hơi thở của băng tuyết, anh vẫn không khỏi nín thở và nhắm mắt lại.
"Chuẩn bị xong chưa?" Thẩm Phong Lai ôm lấy thắt lưng Lâm Xuất từ phía sau, nhẹ nhàng hỏi anh.
Cả người Lâm Xuất lạnh lẽo.
Hai cơ thể kề sát vào nhau, hơi nóng Thẩm Phong Lai từ sau tai truyền đến, trở thành nguồn nhiệt duy nhất vào giờ phút này.
Lâm Xuất đưa hai tay ra sau lưng, mò mẫm chộp lấy găng tay của Thẩm Phong Lai, nắm chặt chúng, gọi một tiếng: "Thẩm Phong Lai..."
Thẩm Phong Lai kẹp hai chân của mình ở hai bên người Lâm Xuất, dẫn anh từ từ di chuyển về phía cửa cabin.
Lâm Xuất nhìn cửa ngày càng gần, trong lòng có chút hưng phấn lại có chút sợ hãi, cảm xúc này khiến suy nghĩ của anh trở nên chậm chạp, nhất thời quên mất mình định nói gì.
Thẩm Phong Lai ấn vào gáy anh, hôn lên tai anh, nói: "Đừng sợ.
Tiểu Xuất, hãy tin anh, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu."
Giọng nói của y bị gió ngoài cabin cuốn đi, nghe rất mơ hồ, nhưng vẫn khiến Lâm Xuất cảm thấy an tâm.
Lâm Xuất hoàn hồn, hít một hơi thật sâu trong luồng không khí dữ dội, nói: "Em tin anh."
Sau đó, anh cảm thấy môi của Thẩm Phong Lai rời khỏi má mình, vì thế anh lập tức nắm lấy tay Thẩm Phong Lai, nói một câu: "Em yêu anh."
Động tác của Thẩm Phong Lai dừng lại.
Lâm Xuất cảm nhận được hơi thở của y đang tăng lên, giống như đang nghẹn ngào.
Ánh mắt Lâm Xuất cũng chua xót, anh dùng sức hít thở trong tiếng gió gào thét, sau đó nắm chặt tay Thẩm Phong Lai, lặp lại một lần nữa, "Thẩm Phong Lai, em thật sự rất yêu anh."
Trong những năm qua, Lâm Xuất đã nghe câu "I love you" với nhiều ngôn ngữ và cách nói khác nhau.
Có tình yêu uyển chuyển trong thơ ca, cũng có những lời tỏ tình ầm ĩ động lòng người.
Anh lớn lên trong hệ thống văn hóa phương Tây, không bao giờ ngần ngại bày tỏ tình yêu của mình với gia đình và bạn bè.
Nhưng chỉ có lần này, anh đã dùng thời gian rất dài mới dám nói ra ba chữ này.
Mỗi một chữ đều nặng nề, như vắt kiệt hết sức lực của anh.
Điều chắc chắn duy nhất là trong những năm sau này, sẽ không có ai xứng đáng để anh trao đi tình cảm của mình như Thẩm Phong Lai.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Chú thích:
[1] Trong thực tế, việc nhảy dù thương mại hiện nay của các dự án du lịch thường sử dụng cơ chế bảo vệ ba lớp (dù chính, dù dự phòng và độ cao được chỉ định), nghĩa là khi đạt đến độ cao nguy hiểm, ngay cả khi người nhảy dù thực hiện không bung dù, túi dù cũng sẽ tự động mở, rất an toàn.
Mình không biết nhiều về lĩnh vực này, nên mình dựa theo kinh nghiệm mình của mình kết hợp với trí tưởng tưởng.
Độ cao tương đối cao nhất của nhảy dù ở New Zealand là 12.000 feet, bao gồm cả độ cao của Núi Cook, nhảy từ độ cao 15.000 feet, là độ cao nhảy dù cao nhất ở New Zealand.
-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...