Gió Trăng Chẳng Đến Kịp


7.
Đến buổi sáng ngày hôm sau Ôn Dĩ Hành mới trở về.

Vừa về hắn liền xốc chăn nằm bên cạnh, duỗi tay ôm eo cô.

Đem đầu chôn vào cổ cô dụi dụi, hắn nói hắn rất thích mùi hương sữa tắm trên người cô, cô đáp tuỳ tiện mua ở siêu thị.

Lúc ấy hắn còn cười cười, xoa xoa tóc cô nói:
"Bởi vì là em, cho nên hương vị mới dễ ngửi như vậy"
Sau khi họ kết hôn, cô đem tất cả sữa tắm đổi thành mùi oải hương.


Chỉ là hiện tại, trên người hắn không phải sữa tắm mùi oải hương mà là một mùi hương xa lạ.
Cô nhớ rõ ràng, trước khi ra ngoài hắn đã tắm qua.
Bàn tay cô siết chặt bấm vào thịt, làm bộ như mơ màng vừa tỉnh đẩy đầu hắn ra.
"Sao trời sáng mới trở về? Công ty gần đây bận như vậy?"
"Ừ, bận xong thời gian này thì tốt rồi, chờ hạn mục đến tay anh cùng em mang tro cốt của ba về quê an táng"
Mệt cho hắn còn nhớ rõ, ba cô lúc còn sống nguyện vọng lớn nhất chính là lá rụng về cội.
"Được, em chờ anh hết bận."
Cô nói xong câu đó thì nhìn lên trần nhà, suy nghĩ bay xa.
8.
Ôn Dĩ Hành không yêu cô việc này cô đã biết từ rất sớm.

Hắn sở dĩ cùng cô kết hôn bất quá là vì sẽ được ba cô trợ giúp trong công việc, có danh tiếng thành thục ổn trọng và sau khi kết hôn có ngay căn hộ trị giá 600 vạn ngay trung tâm thành phố.
Hoặc bởi vì ba mẹ cô cho của hồi môn là một chiếc siêu xe hơn 100 vạn.
Mặc kệ hắn là vì cái gì nhưng tốt xấu gì cũng đã cùng cô ở bên nhau, tuy rằng thân xác thuộc về cô nhưng tim thì không.
Hủ Hủ còn cho rằng trong thời gian dài sống cùng, cô có thể sưởi ấm trái tim hắn nhưng xem ra cô đã quá tự tin vào bản thân mình.
Ba cô đối đãi với hắn như con ruột, thậm chí sau khi kiểm tra ra bệnh ung thư đều đem tất cả hạng mục quan trọng giao cho hắn.
Ba năm này hắn vẫn luôn sắm vai một người chồng hoàn mỹ, một người con rể nổ lực lại chăm chỉ tiến lên trong sự nghiệp.


Cho đến ngày Mạc Tuyết cùng vị hôn phu về nước, tất cả mọi thứ đều tiêu tan.
9.
Cuối cùng cô cũng không chờ được đến ngày Ôn Dĩ Hành thực hiện lời hứa, hắn càng ngày càng bận không biết là thật sự bận công việc hay bận chiếu cố bạch nguyệt quang đang đau khổ.
Cô cùng mẹ mang tro cốt phụ thân về quê mai táng, sau khi về nhà lại xem trọng một khu mộ viên, làm thêm một cái mộ chôn di vật.
Làm xong mọi thứ, Mạc Hủ đi đến một công ty bảo hiểm, dùng danh nghĩa của Ôn Dĩ Hành mua hai hợp đồng bảo hiểm, một hợp đồng bảo hiểm thương tật và một hợp đồng bảo hiểm tai nạn với giá trị kếch xù cho cả hai người họ.
Lúc gọi điện thoại thông báo cho Ôn Dĩ Hành, hắn đang rất bận, bớt chút thời gian hỏi cô:
"Em tại sao lại mua hợp đồng bảo hiểm?"
Cô nhàn nhạt nói "Ba ba xảy ra chuyện đối với em cùng mẹ thật sự đả kích quá lớn, cuộc sống vô thường, cảm thấy nên mua một phần bảo hiểm sẽ yên tâm hơn."
Ôn Dĩ Hành không hoài nghi gì, vui vẻ đồng ý.
Cô bảo hắn buổi tối về sớm một chút, cùng nhau đi ăn:
"Em gửi định vị nhà hàng cho anh, em chờ anh ở đó."
Ôn Dĩ Hành liên tục đồng ý.

Mạc Hủ tới từ rất sớm, ngồi bên trong nhà hàng đợi hắn, đợi thật lâu, thực khách người đến kẻ đi từ không còn chổ ngồi đến vắng tanh không một bóng người.

Nhưng vị trí đối diện cô vẫn không có người ngồi.
Sau đó Ôn Dĩ Hành mới nhắn tin đến, nói hắn buổi tối phải tăng ca, kêu cô ăn trước.
Trời đã khuya người phục vụ bước ra nói xin lỗi, nhà hàng đã đến giờ đóng cửa.
Mạc Hủ cầm túi xách đứng dậy rời đi, trước khi đi ngưòi phục vụ còn đưa cho cô một đóa hoa hồng, nhẹ giọng nói "Lễ tình nhân vui vẻ!"
Lễ tình nhân đúng là vui vẻ, nhưng người yêu của cô đang ở cùng người hắn yêu.
Mạc Hủ quay đầu, nhìn xuyên qua cửa kính pha lê về phía tòa chung cư xa hoa ở phía đối diện.
Vị trí cô đứng vừa lúc có thể nhìn thấy bên trong ô cửa sổ to sát đất, có một người nam nhân mặc tạp dề đang nấu ăn cho người yêu, mà nam nhân kia không ai khác chính là chồng của cô - Ôn Dĩ Hành..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận