Vạn lão thái thái bị câu nói của Vạn Ngọc Sơn cắt ngang ưu tư, bà lão hỏi anh: “Cháu tới đây làm gì?”Vạn Ngọc Sơn bình tĩnh đáp: “Cháu tới làm bà vui chứ còn làm gì.
”Vạn lão thái thái trừng mắt liếc anh, nói: “Là do không ai muốn chơi với cháu, thành ra cháu không còn chỗ nào để đi có đúng không?”“Bà lúc nào cũng thích vạch trần khuyết điểm của người khác, chẳng đáng yêu tí nào.
” Vạn Ngọc Sơn đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, đôi chân dài bắt chéo nhau, mân mê chuỗi hạt của lão thái thái.
Vạn lão thái thái bị anh chọc cười, nói: “Bà sắp chín mươi rồi, còn có thể đáng yêu à?”“Không thể sao?” Vạn Ngọc Sơn hỏi lại.
“Nói chuyện với cháu nhạt nhẽo quá, ghét chết đi được.
” Vạn lão thái thái từ chối trò chuyện cùng anh.
Vạn Ngọc Sơn dùng khuỷu tay thúc cô, bảo: “Cô dỗ bà ấy vui lên đi.
”Vạn lão thái thái âu yếm vuốt ve nếp nhăn trên ống tay áo của Vạn Ngọc Sơn, rốt cuộc cũng giải quyết xong vấn đề trước mắt, vấn đề còn lại thì đợi gặp mặt rồi nói sau.
Tạ Vãn Nguyệt lén nhìn Vạn Ngọc Sơn, thấy vẻ mặt anh có phần mệt mỏi, hình như là nghỉ ngơi không đủ, chẳng lẽ do cô chiếm mất chỗ ở của anh, khiến anh không thể không đến ở chỗ khác nên anh mới bị lạ giường mất ngủ?Bất tri bất giác,Tạ Vãn Nguyệt đã trải qua mười lăm ngày ở Vạn gia, sau mùng bảy Tết, Vạn gia náo nhiệt dần yên tĩnh lại, mọi người bắt đầu công việc năm mới, ngay cả mấy đứa nhóc cũng chuẩn bị đi học lại.
Không có việc gì làm, mỗi sáng ăn cơm xong cô sẽ đọc sách rất lâu, rồi lại đến ở bên cạnh Vạn lão thái thái, hai người trò chuyện nhiều đến nỗi không còn gì để nói nữa, cô liền cùng Thu Mạn học thêu thùa, sau một thời gian đã biết thêu vài mẫu.
Thu Mạn khá tự hào, nói rằng mình thu được một đồ đệ giỏi, Vạn lão thái thái cũng rất thích, còn đòi cô làm cho bà ấy một chiếc khăn tay.
Tạ Vãn Nguyệt muốn thêu xong trước lúc về nhà, thế là cô thức liền ba đêm, cuối cùng đến hôm nay cũng đã hoàn thành.
Trước khi đi ngủ, cô uống một bát sữa dê lớn, nửa đêm bị đánh thức, nằm trên giường rất lâu nhưng vẫn không nhịn được, đành đứng dậy mặc quần áo vào nhà vệ sinh.
Chỉ có cô và Từ Tố Phương ở trong viện này, Từ Tố Phương ngủ phòng bên cạnh, cô ngủ phòng phía tây, phòng phía đông vẫn tối om như thường lệ.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp.
Sau khi giải quyết xong gánh nặng, Tạ Vãn Nguyệt bị ánh trăng cám dỗ, cơn buồn ngủ biến mất, cô bước đến bên cửa sổ, tắm mình trong vầng sáng trắng bạc tuyệt diệu.
Tên cô là Vãn Nguyệt, nghe Lương Mạn nói bởi vì cô được sinh ra lúc trăng rằm ngày mười lăm, mặt trăng trên bầu trời vừa to vừa tròn, Tạ Chân cảm thấy rất đẹp nên mới đặt tên này cho cô, ngụ ý sau này cô sẽ giống như vầng trăng đêm hôm đó, đẹp đẽ, duyên dáng, rực rỡ vạn dặm.
Đắm mình trong ánh trăng một lúc, đột nhiên cô nhớ đến quyển sách sơn tinh dã quái mình đọc trong thư phòng cách đây mấy hôm, trong đó có một câu chuyện về tiểu hồ ly nọ, trong lúc nó xuống núi tu luyện thì biến thành người, đem lòng yêu một công tử thế gia, tiểu hồ ly xinh đẹp, công tử anh tuấn, một người một yêu, không được thiên hạ dung thứ, nhưng công tử thế gia lại vượt qua muôn vàn khó khăn, cưới tiểu hồ ly làm vợ, hai vợ chồng vô cùng yêu thương nhau.
Trăm năm sau công tử thế gia chết đi thì phát hiện mình là thần tiên trên trời hạ phàm lịch kiếp, vốn dĩ người vợ kiếp này là con gái của tể tướng, nhưng không ngờ nửa đường lại bị tiểu hồ ly cướp đi.
Lần này tình yêu giữa người và yêu đã biến thành tình yêu giữa thần tiên và yêu, mà Thiên giới trơ trẽn lại bắt hắn lịch kiếp lần nữa, lần này nếu hắn lại có quan hệ gì với tiểu hồ ly, tắc vĩnh viễn đọa vào ma đạo.
Công tử thế gia vô cùng yêu tiểu hồ ly, không muốn lịch kiếp lần nữa, chỉ muốn ở bên tiểu hồ ly đời đời kiếp kiếp, cho nên hắn đành phải làm phán quan trên Thiên giới một thời gian.
Nhưng một ngày trên trời bằng một năm dưới hạ thế, tiểu hồ ly biết được thân phận của công tử thế gia vốn là thần tiên, nó không cách nào không tự xem nhẹ bản thân, sau khi được đồng loại nhắc nhở thì trở về núi sâu tu luyện, đêm đêm hấp thụ tinh hoa ánh trăng, cuối cùng đã tu luyện thành một tiểu tiên nữ.
Nhưng lúc này, công tử thế gia thời thời khắc khắc đều nghĩ đến nó, chỉ hy vọng thoát khỏi xiềng xích của Thiên giới, được tự do đi tìm tiểu hồ ly.
Dự đoán tiếp theo sẽ như thế nào, thỉnh hạ hồi phân giải.
Tạ Vãn Nguyệt chỉ xem đến đây liền bị gọi đi trò chuyện với lão thái thái, sau đó cô cũng quên mất câu chuyện này, bây giờ nghĩ lại, cô thực sự rất muốn biết câu chuyện sẽ kết thúc ra sao.
Nghĩ đến đây, cô quay người đi vào thư phòng.
Thư phòng được ánh trăng chiếu sáng rực rỡ, không cần bật đèn vẫn nhìn được rõ, cô nhớ quyển sách được đặt ở giữa kệ sách, cô lần theo trí nhớ bắt đầu tìm từ dãy ngay trên đầu.
Tìm hồi lâu cũng không thấy, đành kiễng chân nhìn lên thêm một tầng.
Cuối cùng cũng thấy rồi, cô vươn tay lấy sách, vừa quay lại liền thấy một người đang đứng ngay trước mặt mình.
Từ đáy lòng cô hét lên một tiếng, vừa định thốt nên lời, người đàn ông liền nhào tới đè cô vào giá sách, một tay bịt miệng, một tay đỡ đầu cô, đôi môi nóng bỏng cọ vào bên tai: "Không được kêu.
"Mặc dù Tạ Vãn Nguyệt bị dọa sợ nhưng cô vẫn gật đầu trong lòng bàn tay anh.
Vạn Ngọc Sơn buông cô ra, chống tay lên giá sách, cúi đầu nhìn cô.
Cô đang mặc một bộ váy ngủ sáng màu, để lộ đôi vai trắng như sứ, mái tóc đen dài như lụa, che hờ đi một nửa làn da.
Anh mở miệng hỏi: "Buổi tối không ngủ, chạy đến đây làm gì?"Lưng Tạ Vãn Nguyệt áp vào giá sách, hận không thể khảm mình vào trong đó, Vạn Ngọc Sơn đã uống rượu, mùi rượu nồng nặc phả ra làm mặt cô đỏ bừng, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, cô không dám nhìn anh, nhỏ giọng đáp: “Đột nhiên tỉnh giấc, ngủ không được, nhớ tới mấy hôm trước có đọc một câu chuyện, chưa đọc hết nên muốn lên đây xem cái kết”.
Vạn Ngọc Sơn “ừm” một tiếng, tiếp tục ngắm nhìn sứ trắng bao trong tấm lụa đen, mũi ngửi được một mùi hương như có như không, hương thơm sạch sẽ mát lạnh tỏa ra từ trên người cô.
Tạ Vãn Nguyệt đợi một lúc, thấy anh không nhúc nhích, cô cũng không dám động, tìm lời để nói: "Đã muộn thế này sao anh vẫn còn ở đây?""Ồ, tôi nhớ đây là viện của tôi.
" Vạn Ngọc Sơn cười nhẹ một tiếng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...