Gió Qua Rặng Mù U

Lòng tốt của Diễm khiến Thành tin tưởng. Gần tới giờ đi ngủ, Thành nói với Ngọc:

- Em, bữa nay anh suy nghĩ rất kỹ, có lẽ vợ chồng mình mở quán cà phê!

- Nhưng mà mình không có tiền vốn anh à! Và lại, em thấy sao sao ấy, mở quán cà phê phức tạp lắm anh!

- Phức tạp gì? Như em thì tới bao giờ mới khá? Anh quyết định rồi, mình sẽ mở một quán nhỏ, bán cà phê đồ uống không sợ ôi thiu như bán đồ ăn sáng.

- Vợ chồng mình không có vốn mà anh?

- Em yên tâm, chỉ cần em đồng ý thì anh bạn của anh sẽ cho mình mượn tiền mở quán.


- Ai mà tốt vậy anh? 

- Là một anh bạn trước đây làm cùng, ảnh rất tốt.

- Dạ, nhưng bữa nào gặp ảnh, nhất định anh phải mời ảnh về nhà mình chơi đó!

- Anh biết rồi!

Như dự tính, Diễm chắc chắn rằng Thành sẽ không thể từ chối sự quan tâm của cô. Buổi sáng Thành hỏi Diễm:

- Tối qua, tôi và vợ tôi đã bàn bạc, tôi muốn hỏi cô cho tôi mượn một khoản tiền mở quán cà phê, nhất định tôi sẽ gửi lại cô trong thời gian sớm nhất.


Diễm cười mỉm với ánh mắt ngầm:

- Em có mang theo tiền đây, số tiền này đủ để vợ chồng anh mở một quán cà phê vừa vừa, mà anh nên mua thêm cây kiểng cho không gian mát mẻ.

- Cảm ơn cô! Cô tính lời lãi ra sao cứ nói cho tôi biết nha!

- Anh không cần bận tâm điều này, em không lấy lời. Chỉ cần anh ký vô tờ giấy mượn tiền này là xong.

- Nhưng mà…

- Anh đừng suy nghĩ gì hết, anh cầm tiền đi, ngày mai anh có thể nghỉ phép vài bữa để lo cho xong việc mở quán.

- Cảm ơn cô!

Sau khi có được số tiền Diễm cho mượn, vợ chồng Thành đã thuê mặt bằng mở quán và lấy tên quán là Cà phê Ngây Thơ. Diễm mỗi lúc càng nham hiểm hơn, cô đã sắp đặt các quân cờ, sắp đặt người tới xin phụ bán...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui