Editor: Đào Sindy
Ánh ban mai xâm nhập vào cửa sổ.
Luồng không khí lạnh đến gần, Sơn thành vào cuối mùa thu, lạnh lẽo.
Thứ bảy. Báo thức điện thoại đúng giờ vang lên, Trần Nhứ mở mắt ra, bò dậy từ ổ chăn trong ký túc xá. Quách Hương Hương lầu bầu trở mình, tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
Cả tòa lầu vẫn yên tĩnh.
Rửa mặt hoàn tất, cô đi ra khỏi tòa lầu, xuyên qua sân trường. Ngồi vào xe buýt trống trơn ở cổng trường, đến trung tâm nhận nuôi động vật lang thang ở ngoại ô. Trước đó cô điền đầy đủ tư liệu xin nhận nuôi trên mạng, thủ tục làm rất thuận lợi.
Trần Nhứ mang theo lồng chó, nhảy lên một chiếc tắc xi, đi thẳng đến cửa nhà Chu Dực.
Mấy tháng này, cậu ta không chủ động tìm cô, vẫn hờ hững lạnh lẽo với cô.
Cô đành phải gọi điện xác nhận với dì Hoàng bảo mẫu trước. Dì Hoàng nói mình mới đi không bao lâu, đang ở ngoài chợ mua thức ăn, trong nhà chỉ có một mình Chu Dực. Cô đứng ngoài cánh cửa lớn màu xám, cố chấp ấn giữ chuông cửa, vẫn không có người trả lời. Cô cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động không phản ứng chút nào, thở dài một hơi, kiên nhẫn bắt đầu gõ cửa.
Không biết qua bao lâu, kịch một tiếng, cửa được mở ra.
Chu Dực tỏ vẻ không nhịn được xuất hiện sau cánh cửa. Ánh nắng nghiêng nghiêng, cậu ta híp mắt, đưa tay che theo bản năng.
Cánh tay Trần Nhứ giơ lên, còn chưa kịp buông xuống, ngượng ngùng nói: "... Anh ở đây à?."
Cậu ta ngủ không đủ còn bị đánh thức không lí do, rời giường vô cùng tức giận. Mặc áo bông trắng cổ tròn trên người, quần bông màu xám, mang dép xỏ ngón, áo khoác dài màu đen tùy ý hất lên. Tóc hơi rối tung, khóe mắt phiếm hồng, sắc mặt kém, dáng vẻ buồn bã ỉu xìu.
Chu Dực không lên tiếng.
Cậu ta dò xét cô từ trên xuống, ánh mắt rơi vào chiếc lồng cô cầm bên tay phải, bên trong có một con chó nhỏ, đôi mắt to tròn ướt át đang nhìn cậu ta, rụt cổ lại, cảnh giác vô cùng. Màu lông có màu cà phê bình thường nhất, đầu rất lớn, tứ chi thiếu dinh dưỡng nên rất gầy yếu, ngơ ngác xấu xí, chóp tai rõ ràng thiếu mất một hình tam giác nhỏ.
Chu Dực nghi ngờ nhíu mày.
Trần Nhứ ngửa đầu, như nịnh nọt cầu xin cậu ta: "... Tôi nhặt được một con chó lang thang gần trường học, giáo viên quản kí túc không cho nuôi. Anh có thể giúp một chút không?"
Chu Dực: "..."
Cô giống một nhân viên chào hàng, hết chức trách bày ra để cậu ta chấp nhận điều khoản: "Nó rất ngoan, ăn cũng ít. Đã tắm rửa sạch sẽ, đã chích vắc xin phòng bệnh. Một mình anh ở nhà lớn như thế, nó còn có thể trông nhà và vườn cho anh."
“Tại sao không bảo bác sĩ Tạ hỗ trợ?"
Trần Nhứ nghẹn lời, lập tức kịp phản ứng, thuận miệng nói dối: "Anh ấy... dị ứng nghiêm trọng với lông động vật. Tình huống thực sự không cho phép."
“Vậy cũng không được." Cậu ta tiếp tục chém đinh chặt sắt từ chối, vốn không có bất luận thương lượng gì.
Cô biết mình đang ép buộc, ánh mắt sáng rực lập tức ảm đạm đi. Cô mím mím môi, quật cường đứng tại chỗ, hình như không tính từ bỏ.
Hai người giằng co không xong.
Trong chốc lát, Chu Dực đứng mệt, thở dài quay người: "Em vào nhà trước đi."
Trần Nhứ mừng rõ, trong lòng âm thầm dựng thủ thế thắng lợi trong tầm mắt, nhắm mắt theo đuôi cậu ta. Sau khi vào nhà, cô mở chiếc lồng ra, chó con bị giam cầm hồi lâu, hoàn cảnh lạ lẫm, nó một bước ba lắc chạy tới chỗ Chu Dực đang ngồi trên sa lon, ngồi xổm bên chân cậu ta, kêu hai tiếng vang dội.
Chu Dực lập tức nhíu mày nâng trán, trong đầu giống như có rất nhiều con ong mật bay tới bay lui, cùng ông ông cộng hưởng.
“Anh nuôi nó trước, chờ tôi tốt nghiệp, tôi sẽ đón nó đi."
Cậu ta xùy cười một tiếng: "Chuyện sau
//