Gió Nam Và Hoa Hồng



Editor: Đào Sindy

Mưa dầm mịt mờ, tiếng suối róc rách.

Thời tiết như vậy, thích hợp nhất là ở trong phòng, không làm gì cả.

Trần Nhứ ngâm mình trong hồ tắm nước nóng bốc hơi mờ mịt lộ thiên, suối nước mềm trượt, thoải mái dễ chịu hài lòng.

Tạ Nghiêu Đình từ trong nhà bưng ra một đĩa mơ khô, cô nhấc chân ghé sát hồ ngửa đầu lên nhìn anh.

Trước đó cô không chuẩn bị, mặc tạm trên người áo tắm ở chỗ du lịch. Không được nhiều vải, vô cùng giản lược, phần trước ngực no đủ như có nhiều mật đào hở ra, phần lưng lộ ra trắng nõn như dương chi bạch ngọc, như ẩn như hiện dưới dòng nước xanh mát.

Cô hé miệng muốn ăn: "Này —— "

Anh dung túng cô, bước vào hồ, hơn nửa người vùi vào trong suối nước, rồi mới đút một miếng mơ khô màu quả quýt lên môi cô.


Cô vừa nhai vừa cười đắc ý. Tóc dài búi cao trên đầu, cần cổ nhỏ trắng nõn nhỏ như thiên nga, búi tóc theo tiếng cười của cô run rẩy lắc lư.

Cô tựa bên hồ, híp mắt. Gió mát thổi qua rừng trúc, vang sào sạt. Mới rời giường, lại bắt đầu buồn ngủ.

Tạ Nghiêu Đình kéo bả vai mềm mượt của cô. Hai thân thể đều ẩm ướt, bị suối nước bao trùm, ôm cùng một chỗ. Giọng anh lười biếng, mây trôi nước chảy thở phào một cái, cười khẽ: "Sâu lười, mau về phòng ngủ đi."

Cô lắc đầu: "Không ngủ. Chúng ta tâm sự đi."

“Được, tâm sự gì nào?"

“Tâm sự về quá khứ của anh. " Cô tạm dừng, cố làm ra vẻ đẩy ngực anh, ngón tay vuốt cằm nhọn, trợn tròn mắt nhìn anh: "... Không bằng, bắt đầu từ Diệp Phục Linh đi."

Anh bật cười, bất đắc dĩ nói: "Em đang tính toán sổ sách muộn sao."

Cô chu mỏ một cái: "Em chỉ tò mò thôi."


“Chuyện đã kết thúc. Không có thứ gì đáng để em tò mò cả." Anh không chịu dây dưa, nói sang chuyện khác, đưa tay nhéo nhẹ mặt cô, cười dịu dàng như tranh phong cảnh: "Em ghen sao?"

Cô như ghen hừ hừ, cảm xúc đột nhiên mất hết: "Em cảm thấy không công bằng, quá khứ của em trống rỗng, vốn không có gì để anh ghen cả."

Anh thở dài: "Nhiều chàng trai vây quanh em như vậy, ông già như anh đây súy chút ghen tỵ đến đau mắt."

“Anh nói láo."

Anh yên lặng, nhếch môi cười, thấp giọng nói: "Thật sự không nói láo."

Cô kinh ngạc, thấp giọng nói: "Em chỉ tiếc gặp nhau quá muộn."

Anh nhìn cô, cảm xúc trong mắt yên ổn bình thản: "Anh lại không nghĩ như thế. Nếu như lúc còn trẻ anh gặp được em, anh không có lòng tin có thể chăm sóc tốt cho em... Hiện tại lại khác."

Chỉ cần cô bằng lòng, anh không ngại kết hợp hết phản nghịch và non nớt của cô lại. Đời người còn dài, anh bằng lòng làm sao kim và hải đăng của cô, đi đầu một bước, thay cô trải qua, dò đường cho cô, đi qua tất cả những thứ không biết, trở thành kết quả cuối cùng của cô.

Cặp mắt ướt át của


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui