Editor: Đào Sindy
Sự kiện liên lụy bốn học sinh, đều là người bên ngoài.
Vốn giáo viên thực tập liên hệ Tạ Nghiêu Đình cũng là để anh khuyên Trần Nhứ, không để tình huống xấu ảnh hưởng.
Chu Dực chộp túi, mở rộng chân dài, lười biếng dựa vào ghế ngáp. Trên môi ứ đọng máu, trong lúc xô đẩy, cậu ta bị chịu thiệt, càng nhịn không được, cho nên cuối cùng mới xuống tay độc ác.
Nhìn thấy Tạ Nghiêu Đình đi tới, cậu ta ngước mắt, không lên tiếng.
Cảnh sát ở đối diện, người gây họa rụt cổ lại, mi mắt sưng húp, vết thương có chút dọa người.
Giáo viên thực tập nhỏ giọng như người hòa giải: " Người giám hộ của Trần Nhứ... Lui một bước, coi như em kia làm sai chuyện, Chu Dực đánh người ta cũng không nhẹ, cũng đã bị dạy dỗ, không bằng, quên đi tại đây."
Trần Nhứ thính tai, nghe được, đứng lên: "Không thể được, anh ta vu oan cho người tốt."
Giáo viên thực tập không quen nhìn thấy thái độ của cô gái đúng lý không tha, tiếp câu: "Nói miệng không bằng chứng, em có chứng cứ chứng minh em ấy đã làm những chuyện kia như các em nói?"
Mặt Trần Nhứ đỏ lên, dựa vào lí lẽ biện luận: "Ba người chúng em đều có thể làm chứng."
“Các em đều là người có liên quan, khẩu cung không thể tin hoàn toàn."
“Sự thật chính là như thế."
Quách Hương Hương ăn nói khéo léo hoàn toàn không chen lời vào, trợn mắt hốc mồm nhìn Trần Nhứ luôn trầm mặc đột nhiên mạnh mẽ lên, giống như bước vào thời kì phản nghịch, thay đổi khác với người ngày xưa không tranh với đời.
“Sự thực vẫn cần chứng cứ, các em đánh người ta thành như vậy, thấy đỡ thì thôi..."
Tạ Nghiêu Đình lên tiếng cắt ngang giáo viên thực tập líu lo không ngừng khuyên nhủ, nhìn cảnh sát ngồi bên cạnh, giọng điệu trầm thấp ổn định: "Toàn bộ đại học Nam Sơn đều có camerra, ở chỗ đó không giám sát sao?"
Cảnh sát nghiêm túc giải thích: "Bị nhánh cây chặn, vừa lúc là góc chết."
Hai phe bên nào cũng cho là mình phải, anh ta coi camera, nhưng hình ảnh hiện ra, chỉ có Chu Dực đuổi theo người gây sự, một đường đánh gã kia từ trong ra góc tường.
Tạ Nghiêu Đình suy nghĩ rõ ràng, thương lượng với giáo viên thực tập, giọng nói chậm chạp có trật tự: "Coi như chỗ đó là góc chết, camera gần đó cũng phải quay được chút tiến triển của sự việc, so sánh sẽ có phân tích hợp tình hợp lý. Dầu gì, còn có camera hành trình của xe khác chạy ngang qua. Lúc đó không phải đã khuya, hoặc có học sinh khác chịu làm chứng."
Ánh mắt Trần Nhứ nhìn sang.
Anh đứng đó, không biến sắc bình tĩnh trấn định, ăn khớp kín kẽ, tìm không ra tật xấu. Tất cả xao động đều được san bằng, an tâm đến khó hiểu.
Cảm nhận được cô nhìn chăm chú, anh cười trấn an: "Chỉ cần bằng lòng tra, luôn có thể biết rõ
//