Gió Nam Và Hoa Hồng



Editor: Đào Sindy

Màn đêm buông xuống, bầu trời màu đen vây quanh đèn lưu huỳnh.

Trần Nhứ đã chuẩn bị xong quà sinh nhật bất ngờ, cuộn người trên sô pha bật nhạc, nghe đàn piano trong chốc lát. Cô có chút gấp gáp, cách vài phút liền cau mày nhìn thời gian. Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, cô nhìn màn hình, vui vẻ nhảy cẫng kết nối: "Anh đến đâu rồi?"

Tan tầm là giờ cao điểm, kẹt trên cầu lớn bắc sang sông.

Tạ Nghiêu Đình đơn giản kể ngọn nguồn. Lòng anh hơi kiêng kị, chỉ nói qua loa là một nữ đồng nghiệp: "Cô ấy sang đây công tác, bên cạnh không có bạn bè. Anh đến bệnh viện xem thử, nếu như không có gì đáng ngại, rất nhanh sẽ về."

Trần Nhứ sững sờ, không lên tiếng.

Trong phòng bếp, có thể nhìn thấy trên bồn rộng lớn, trên bàn kim loại đã chuẩn bị xong các loại rau quả thịt tươi, chỉ đợi anh về, liền có thể bỏ vào nồi.


Anh tâm trạng tốt dỗ cô: "Em ngoan ngoãn ở nhà, được không?"

Trước mắt Trần Nhứ đột nhiên hiện lên mặt mày Diệp Phục Linh xinh đẹp tỉ mỉ trên tấm ảnh tốt nghiệp, nửa ngày không lên tiếng.

“Tiểu Nhứ?"

Cô lấy lại tinh thần, trong nháy mắt, cô cảm thấy mình vô cùng chua sót. Cô giãn mặt ra, cắn môi, giả bộ như không thèm để ý chút nào hỏi: "Hả, cô ấy ở bệnh viện nào?"

Tạ Nghiêu Đình khẽ giật mình: "... Bệnh viện nhân dân thành phố. Làm sao vậy?"

“Không sao. Em chỉ muốn biết có xa hay không... Chỗ đó em biết, đón xe hơn 20 phút là tới."

“Ừ."

Cúp điện thoại.


Đối với sự khác thường của Trần Nhứ đêm nay, lúc này Tạ Nghiêu Đình mới phát giác tỉnh táo.

Anh luôn tránh nói về chuyện của Diệp Phục Linh với cô, chẳng qua là cảm thấy chỉ làm chung chuyện cũ khi xưa thôi, bên trong tam quan của anh thì quân tử không nói bừa là cơ bản nhất.

Mỗi người sớm đã đi một ngả, muốn cá quay lại nước, quên chuyện trên bờ. Còn trong công việc gặp nhau, tính cách anh cho phép, không thể khoanh tay đứng nhìn với một số chuyện.

Ước chừng là có quan hệ cùng nhau lớn lên, Trần Nhứ xử sự rất mẫn cảm, trong nội tâm cô có gút mắc khó cởi, nhưng cảm thấy một khi hỏi ra, tình hình không dễ nhìn, giống như mụ đàn bà chanh chua.

Cô không hỏi, anh cũng không chủ động nói.

Chuyện cũ như khói, giống như nút thủy thủ ý, càng muốn thoát ra, lại dây dưa càng chặt.

Trần Nhứ nhìn trăng trên sông ngoài cửa sổ, đi lên ban công, hai tay khoanh lại, đứng yên cạnh hoa cỏ chốc lát. Cô cảm thấy mình đã bị sự nghi ngờ làm cho đầu óc mê muội, bản năng chi phối suy nghĩ của cô. Trong lòng cô không nắm chắc, thoáng lấy lại bình tĩnh, rồi mới ra quyết định, mang theo áo khoác, mở cửa xông ra.

Phòng cấp cứu người đến người đi, mỗi một cái giường đều có rèm ngăn cách.

Sau khi Tạ Nghiêu Đình đến, phát hiện cảnh sát giao


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui