Đêm mồng một Tết là đêm cuối cùng ở lại biệt thự nhà họ Lục.
Nguyễn La thấy nem rán ăn lúc tối xốp giòn ngon miệng nên bảo Chu Chi Nam xuống tầng lấy cho cô một ít.
Anh đành phải ra khỏi ổ chăn ấm áp, đi xuống lấy đồ ăn cho tiểu tổ tông ở trên giường.
Vừa lúc mượn cơ hội uống thuốc.
Sau đó gặp được Lý Tự Như xuống uống trộm rượu.
Anh ta vào phòng bếp tìm đồ khui rượu trong ngăn tủ, hai người nhìn đồ vật trong tay rồi lại cười một tiếng.
Chu Chi Nam vỗ vỗ bả vai anh ta, không nhiều lời, đi ra ngoài rồi lên tầng.
Lý Tự Như liếc cái chén Chu Chi Nam thả ở bồn rửa tay, thừa chút nước thuốc, chỉ cảm thấy màu sắc có hơi nhạt.
Anh ta lại nghĩ, có thể đã trộn lẫn nước, nên cũng không nghi ngờ gì nhiều, chuyên tâm mở bình rượu trong tay.
–
Sau tết, Nguyễn La ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng, mỗi ngày đều ăn ăn ngủ ngủ.
Thượng Hải thế nào, bên ngoài thế nào cũng không liên quan đến cô.
Bây giờ cô đang ôm quyển xem một cách vui vẻ.
Duyệt Vi thảo đường bút ký[1]: một tác phẩm nổi tiếng của Kỷ Quân.
Là sách cổ Chu Chi Nam sưu tầm riêng cho cô, thói quen của cô là thích xem những câu chuyện quỷ quái này.
Đã vậy chân của cô còn duỗi ra đặt vào lòng anh, muốn anh nhất định phải ôm lấy.
Tuy người đàn ông rất ghét bỏ nhưng vẫn khoan dung cô, trong tay cũng cầm một quyển sách, nhưng lại là tiếng Anh.
Nguyễn La còn hỏi anh: “Chu Chi Nam, anh tin trên đời này có ma không?”
“Không tin.” Anh chẳng cần nghĩ ngợi.
“Hứ, không thú vị.”
Cái chân trắng nõn kia cọ vào đũng quần của Chu Chi Nam, ngoài mặt thì cô nửa nằm trên sô pha, đọc sách nghiêm túc, nhưng chân lại cực kỳ cố ý cọ tới cọ lui.
“Không thú vị là em trêu chọc anh?”
Anh bỏ sách xuống, nghiêng người tới trước đè lên người cô, tay bắt đầu sờ soạng lung tung.
Sau đó bị Nguyễn La cười chặn lại: “Chu Chi Nam, ban ngày ban mặt anh đừng không biết xấu hổ…”
Phát hiện không ngăn được nên lại cố gắng giảng đạo lý với anh: “Gần đây anh ham muốn nhiều quá rồi… Chú ý thân thể…”
Anh lại nghiêm túc dốc sức chứng minh với cô rằng bản thân thật sự tốt.
…
Chưa đến nửa tháng, thương hội lại dần bận rộn.
Có lẽ ngày tết nghỉ ngơi quá tản mạn nên mỗi khi Chu Chi Nam quay về nhà họ Chu, sắc mặt đều có chút mệt mỏi.
Bây giờ việc kinh doanh không dễ làm, chỗ nào cũng phải chuẩn bị, có khi anh cảm thấy những chuyện vụn vặt đó sắp mài mất kiên nhẫn của mình rồi.
Buổi tối trước khi đi ngủ, cuối cùng anh vẫn thuyết phục Nguyễn La đi làm sớm hơn chút, không thì lại phải mời một vị thư ký.
Nguyễn La thấy gần đây anh vất vả, trong lòng cũng thấy đau lòng, đồng ý ngày mai sẽ đi với anh.
Nhưng có lẽ là mùa xuân ở Thượng Hải đến sớm quá, bây giờ mới đầu tháng ba mà Nguyễn La đã bắt đầu Xuân khốn(*), làm việc cũng không có tinh thần gì.
Cô và Chu Chi Nam không làm việc trong cùng một phòng, cho nên bản thân cô cũng không nói mà Chu Chi Nam lại càng không biết rõ tình hình, chỉ cho rằng cô vẫn bình thường.
(*)Xuân khốn: cảm giác mệt mỏi vào mùa Xuân
Người trong thương hội hay thấy Nguyễn La chống cằm híp mắt, công việc trong tay muốn tìm cô cũng gác lại.
Kết quả là Chu Chi Nam không thấy được văn kiện cần đưa đến nên trong lòng bùng lên lửa giận.
Bình thường nhầm việc nhỏ một chút cũng được thôi, nhưng cuối cùng vẫn để xảy ra việc lớn.
Văn kiện cấp dưới thiết kế sửa xong đưa đến chỗ của Nguyễn La, nói giữa trưa ra ngoài phải dùng đến.
Chưa đến 12 giờ trưa, Chu Chi Nam mặc xong áo khoác rồi đi ra thì thấy Nguyễn La đang nhắm hai mắt, chống cằm, hô hấp thoải mái ổn định.
Anh im lặng thở dài, tất nhiên anh vẫn biết cô tham ngủ.
Năm trước sau khi vào thương hội, buổi trưa hôm nào cô cũng sẽ nghỉ ngơi một hồi trên sô pha.
Nhịn sự đau lòng xuống đánh thức cô dậy, ánh mắt của cô gái nhỏ đầy mê mang, đứng dậy cầm tập công văn rồi vội vàng theo anh ra ngoài.
Ở cửa ra vào Nguyễn La bị Chu Chi Nam túm chặt lại, cổ áo gió dựng đứng lên, cài đến nút thắt trên cùng.
Anh sợ cô bị gió thổi sin bệnh, xong lại bị khó chịu nửa tháng.
Đến khách sạn Thượng Hải, đi gặp một ông chủ đến từ Đông Bắc, hôm nay phải lên xe lửa quay về, mấy ngày nay vẫn đang đàm phán với Chu Chi Nam.
Mà vì ông chủ ở Đông Bắc này hiếm khi làm ăn xa như vậy, cũng là Hàn Thính Trúc cho người trung gian giật dây ông ta mới đồng ý.
Giữa tháng ba mà ông chủ ở Đông Bắc vẫn phải mặc áo khoác lông chồn, vào khách sạn cũng không cởi ra, cũng chẳng phải do ngại nóng.
Nguyễn La còn cười trộm trong bụng, ngồi xuống mở tập công văn ra mới phát hiện không thấy tờ hợp đồng kia đâu.
Chu Chi Nam nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi cô: “Làm sao vậy?”
“Em… Em quên mang…” Trong lúc nhất thời cô không nhớ ra sau khi cầm vào tay thì đặt ở đâu, chỉ nhớ buồn ngủ quá nên nhắm mắt lại.
Anh lập tức cảm thấy nhức đầu.
Những ngày gần đây, bình thường cô quên mất chuyện nhỏ gì đó, ở thương hội chỉ cần mở miệng nói một câu là qua.
Nhưng trước mắt, ông chủ ở Đông Bắc kia vội ăn một bữa cơm xong là đến nhà ga ngay, giờ quay về thương hội chưa chắc đã đến kịp.
Tính tình người phương Bắc khá thẳng thắn, chỉ là giọng điệu vội vàng, nói rằng muốn cho người về lấy thì cũng không có ý oán trách gì.
Nhưng có lẽ là trách ở trong lòng, không nói ra mà thôi.
Chu Chi Nam nói thẳng là bản thân hơi sơ suất, không hề nói Nguyễn La không đúng.
May mắn có Ngô Tiểu Giang trùng hợp đến bàn làm việc của Nguyễn La đưa đồ, phát hiện tên của văn kiện là cái hôm nay cần, vì thế nhanh chóng lái xe đưa đến, mới không tạo thành sai lầm lớn.
Việc này làm họ sợ bóng sợ gió một hồi.
Ký xong hợp đồng, tùy tiện ăn một chút rồi vẻ vang tiễn ông chủ kia đi, trong lúc nhất thời, hai người đứng ở sảnh lớn của khách sạn có chút trầm mặc.
Nguyễn La che bụng nhíu mày, phá vỡ sự xấu hổ: “Bụng em không thoải mái, phải đến phòng vệ sinh.”
Tầng một người nhiều lại loạn, Chu Chi Nam im lặng ôm lấy cô, để tài xế lên xe chờ trước, đi với cô đến cửa phòng vệ sinh xong lẳng lặng đứng chờ.
Cô vốn tưởng bị lạnh bụng, hoặc là ăn phải đồ hỏng, nhưng đi vào vài phút vẫn không có gì nên lập tức đi ra.
Kết quả lại thấy Lương Cẩn Tranh lâu rồi không gặp cũng vừa ra khỏi phòng vệ sinh, bước tới ôm lấy Chu Chi Nam.
Chu Chi Nam yên lặng nhích về đằng sau, tránh việc cô ta ôm chặt quá.
Thấy Nguyễn La ra ngoài thì nhanh chóng đi qua đón cô.
Lương Cẩn Tranh thấy thế cũng đến chào hỏi: “Chu tiểu thư, đã lâu không gặp.
Tôi còn đang nghĩ Chi Nam ở đây chờ ai.”
Sắc mặt Nguyễn La không tốt lắm, cô lạnh mặt, ngay cả đầu cũng không gật mà hất tay đi luôn.
Để lại Chu Chi Nam bị bỏ rơi tại chỗ, vẻ mặt âm u.
Lương Cẩn Tranh đi lên ôm lấy cánh tay anh rồi dịu dàng mở miệng: “Chi Nam, em quen chào hỏi như vậy, sợ là cô ấy hiểu lầm rồi.”
Anh yên lặng kéo cánh tay của cô ta ra: “Không ngại.”
Sau đó trầm mặc đi ra ngoài, Lương Cẩn Tranh cũng đi theo: “Suy cho cùng cô ấy vẫn còn là một cô bé, ở bên ngoài nên giữ thể diện…”
Chu Chi Nam quay đầu lại, nhìn cô ta bằng một ánh mắt thâm sâu, lời nói ra cũng có chút lạnh nhạt: “Cẩn Tranh, tôi phải đi rồi, em còn việc gì không?”
Lương Cẩn Tranh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nuốt xuống: “Không có.”
Lên xe, rõ ràng anh vẫn dùng sức lực như bình thường mà đóng cửa xe, nhưng Nguyễn La lại hừ một tiếng rồi mở miệng: “Chu Chi Nam, anh đóng sập cửa cho ai xem?”
“Anh như vậy mà là đóng sập cửa? Lý lẽ em lấy đâu ra thế?”
“Đúng, ông chủ Chu mới là lý lẽ, em nào xứng nói lý lẽ.”
Chu Chi Nam thở dài: “Bụng còn đau không?”
Nguyễn La cố tình ngồi cách xa anh chút, tuy rằng ghế sau ô tô cũng chỉ lớn như vậy: “Không cần anh lo.”
Anh xoa xoa mày, xụ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng chẳng nói một câu.
Quay về thương hội, hai người làm chuyện của mình, cũng không ai muốn để ý đến đối phương.
Nguyễn La bỗng dưng cảm thấy bực bội trong lòng, muốn hung hăng mắng Chu Chi Nam mấy câu, nhìn anh đúng kiểu đủ điều không vừa mắt.
Mà Chu Chi Nam thì sao, anh cảm thấy không thể hiểu được tính nết này của Nguyễn La, hơn nữa cũng chưa bao giờ thấy cô ở bên ngoài hủy hoại thể diện của anh như vậy.
Càng chưa kể đến hôm nay là do cô phạm sai lầm.
Anh phải cảm thán một câu trong lòng: Phụ nữ, thật sự vừa phức tạp lại khó hiểu.
Chu Chi Nam lường trước được cô sẽ tức giận một trận, nhưng không ngờ đến lúc trời tối quay về nhà, sự tức giận của cô vẫn chưa hạ xuống.
Vào nhà họ Chu cũng buồn bực lên tầng, Chu Chi Nam nhanh chóng cởi áo khoác đuổi theo.
Lúc sắp đến cửa phòng, anh dừng lại rồi hỏi một câu: “Em còn muốn tức giận bao lâu?”
Nguyễn La xoay người: “Là em đang tức giận? Còn bản thân anh thì không sai chỗ nào cả.”
Anh thật sự không hiểu, rốt cuộc bản thân làm sai gì, đầy mệt mỏi mở miệng.
“Cô ấy từ nước ngoài về, có quen thói ôm chào hỏi người khác, anh cũng đã né rồi.
Đó là tội ác tày trời?”
Cô im lặng, hô hấp có hơi nặng nề.
Chu Chi Nam tiếp tục nói: “Vả lại anh cũng chủ động quan tâm em, em cứ rấm rứt không chịu thôi là thế nào?”
Anh không nói những lời này còn được, vừa nói ra Nguyễn La lại nổi giận thêm mấy phần, gào lên với anh: “Bây giờ anh cảm thấy em xấu tính khó hầu hạ rồi chứ gì? Nói thẳng là trong lòng hối hận rồi?”
“Em càng không chịu thôi đấy, Cẩn Tranh của anh giỏi đoán ý người…”
Lúc này anh cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, không chờ cô nói xong đã xoay người vào thư phòng.
Nguyễn La đỏ mắt, vào phòng ngủ chính rồi đóng cửa rầm một tiếng thật lớn.
Trong thư phòng, Chu Chi Nam gắng gượng chống đỡ, anh dựa vào sô pha, kéo điện thoại gọi xuống tầng dưới kêu dì Mai lên.
Vốn anh định gọi Lục Hán Thanh, Lý Tự Như mở phòng khám ngày nào cũng bận từ sáng sớm đến tối muộn, không nhàn nhã hơn việc làm ăn của bọn anh là bao.
Nhưng nghĩ đến lần trước Lục Hán Thanh nói cho Nguyễn La, nên lập tức bỏ ý nghĩ đó mà gọi dì Mai.
Sau khi dì Mai lên, Chu Chi Nam đã hôn mê bất tỉnh, bà không biết làm thế nào, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Lý Tự Như.
Lần này Lý Tự Như đến một mình, tuy anh ta đau lòng cho anh em, nhưng không thân với Nguyễn La như Lục Hán Thanh nên nhất định sẽ không báo cho Nguyễn La những chuyện này.
Sau khi Chu Chi Nam tỉnh lại, đối mặt với anh chính là ánh mắt trêu đùa của Lý Tự Như ngồi ở cạnh: “Tôi nói này Chi Nam, cậu mà có chút tiền đồ là sẽ không bị phụ nữ chọc tức đến mức ngất xỉu những hai lần đâu.”
Anh ngồi dậy xoa xoa ấn đường: “Ai nói là bị phụ nữ chọc tức, còn không phải do thuốc của cậu quá kém sao.”
“Vậy cậu đừng uống, lần sau cũng đừng kêu Tiểu Triệu đến chỗ tôi nữa.”
Nhưng anh ta nhất định sẽ không để Tiểu Triệu đến chỗ khác mua thuốc, lòng dạ con người khó đoán, anh ta vốn dĩ đã khó phòng bị.
“Cậu thôi trêu ghẹo tôi đi, gần đây có tuyến vận chuyển hàng hóa với ông chủ ở Đông Bắc, tôi bận đến mức đau đầu.”
Xong anh lại thông báo cho dì Mai: “Nhớ đưa cơm đến phòng ngủ.”
Nếu không chắc chắn cô sẽ không xuống ăn.
Dì Mai gật đầu, đóng cửa đi ra ngoài.
Lý Tự Như thấy dáng vẻ này của anh thì chậc chậc hai tiếng: “Tôi đi đây, nhìn dáng vẻ này của cậu đúng chán nản.”
Chu Chi Nam muốn giữ anh ta, song lại nghĩ đến Lý Thanh Như đã về, bây giờ là giờ cơm, chắc chắn ở nhà cũng đã nấu cơm, nên không nói thêm gì nữa, sai tài xế đưa anh ta về.
Bên kia Nguyễn La một mình vào phòng, còn đặc biệt không khóa cửa.
Cô tức giận ngồi một hồi, thấy người vẫn chưa đến thì nước mắt rơi lã chã.
Cô cũng không biết bản thân bị làm sao, chỉ cảm thấy trong lòng không được thanh tịnh.
Bụng lại đói cồn cào, cho đến khi dì Mai đưa đồ ăn thơm ngào ngạt vào mới thôi.
Nguyễn La cực kỳ thích đồ ăn do đầu bếp Hàn Thính Trúc đưa đến, nên chẳng mấy chốc cô đã ăn sạch sẽ.
Đêm đó, Chu Chi Nam ở thư phòng.
Là lần đầu tiên hai người chia phòng ngủ kể từ khi hiểu rõ tâm ý nhau.
Nguyễn La ngủ không yên ổn, còn gặp ác mộng, sau khi bừng tỉnh thì mồ hôi đầy người.
Ánh trăng tối nay không dịu dàng mà rất lạnh lẽo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...