Đến trước bàn ăn, Chu Chi Nam kéo hai tay Nguyễn La, nói, “Đợi lâu như vậy, tay lạnh hết cả rồi.”
Trong giọng nói ngược lại có chút nén giận, giống như đang trách: Sao em để anh lại một mình lâu như thế.
Không phải anh định để Lương Cẩn Tranh xem, vì Nguyễn La dễ bị lạnh tay nên anh thường quen nắm chặt.
Bây giờ Nguyễn La mượn Chu Chi Nam che khuất ánh mắt của Lương Cẩn Tranh, cho anh một cái nhìn bằng nửa con mắt, còn đẩy nhẹ tay anh ra rồi ngồi xuống.
Chu Chi Nam bật cười, trên mặt vẫn là dáng vẻ trầm tĩnh không gợn sóng.
Giữa bữa cơm, vẫn là Nguyễn La chủ động nâng ly kính Lương Cẩn Tranh, mở đầu câu chuyện là những lời khách sáo dối trá mà Chu Chi Nam làm ngày thường.
“Lương tiểu thư, tôi kính cô một ly trước, kính chúc cô về nước.
Cũng hoan nghênh cô thường đến nhà làm khách, tôi và Chi Nam nhất định sẽ chiêu đãi chu đáo.
Đương nhiên, hai người đã từng có giao tình sâu đậm, có gì cần cứ bảo Chi Nam giúp, đừng khách sáo.
Tôi không phải là người nhỏ mọn, chúng ta cứ làm những việc đàng hoàng ngay thẳng thì mọi thứ đều dễ nói.”
Lương Cẩn Tranh cười, trong xương cốt cô ta là người kiêu ngạo, thậm chí có hơi khinh thường Nguyễn La, từ tận đáy lòng khó tránh khỏi cảm thấy cô trẻ tuổi dễ bị bắt nạt.
Ngoài mặt nhận ly rượu này của cô, nhẹ nhàng lắc ly rượu, khẽ nhấp một ngụm.
“Vậy tôi cảm ơn Chu tiểu thư trước.”
“Khách sáo rồi.
Nếu cô ở lại Thượng Hải lâu, tôi và Chi Nam kết hôn nhất định phải mời cô.
Tôi còn phải cảm ơn cô vì thời gian ở Luân Đôn đã chăm sóc cho anh ấy.”
Nguyễn La nghĩ đơn giản, nếu bạn đâm tôi bằng những quá khứ rườm rà phức tạp kia, vậy tôi cũng phải khiến bạn khó chịu mà đi về.
Quả nhiên thấy Lương Cẩn Tranh không kìm được nụ cười của mình, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ nát.
Nguyễn La kén ăn, vốn không thích ăn rau xanh nhưng bị Chu Chi Nam nói hết lời mới bắt đầu ăn một chút.
Cô gắp một miếng rau kèm theo nấm cắt thành hạt lựu cho vào chén, còn phải lấy nấm ra để ở chén bên cạnh, chỉ ăn miếng rau đó.
Chu Chi Nam nhìn thấy bèn gắp nấm ở chén bên cạnh ăn.
Hai người tập mãi thành quen, cô ăn rau xanh đổi lấy quyền lợi không ăn nấm, Chu Chi Nam đã sớm ngầm đồng ý.
Chỉ có Lương Cẩn Tranh hoảng sợ nhìn rồi cúi đầu giả vờ như không thấy.
Anh bình thường mở miệng, “Cẩn Tranh, chuyện em nói tôi chỉ có thể nói là gắng sức giúp đỡ.
Nếu việc kinh doanh trong tay chú Lương thật sự không thể cứu vãn nữa, tôi cũng sẽ không đắp tiền vào đó làm gì.”
Lương Cẩn Tranh gật đầu, “Em hiểu.
Em chỉ hy vọng anh có thể đến xem giúp bố em, trước giờ đầu óc anh linh hoạt, thể nào cũng nghĩ ra được cách.”
“Chuyện này tôi bảo Hán Thanh làm, cuối năm sổ sách trong tay tôi nhiều quá, còn cậu ta rất rảnh.”
Chu Chi Nam biết ba chữ “tránh hiềm nghi”, nên sẽ không vội vàng tìm cho mình cơ hội thường xuyên gặp Lương Cẩn Tranh.
Mấy hôm nay Lục Hán Thanh không đi kiếm vũ nữ, ít nhiễm thuốc rượu, chắc chắn có rất nhiều thời gian rảnh.
Đúng lúc anh giúp người thành đạt, cho anh ta thêm chút chuyện làm.
Mặc dù cô ta muốn Chu Chi Nam đích thân làm nhất, nhưng cũng biết chuyện anh đã quyết khó mà thay đổi.
Hơn nữa Nguyễn La còn đang đối diện, Lương Cẩn Tranh là người xuất thân danh môn, không thể làm ra hành vi quấn quýt lấy Chu Chi Nam được.
“Được, vậy phải làm phiền Lục thiếu gia rồi.”
Buổi tối gió nổi, Đại Thượng Hải xa hoa truỵ lạc kèm thêm gió lạnh cuồn cuộn, là thời tiết mà khách phong lưu không thích nhất.
Người làm ăn cũng phải nói một câu “thời tiết quỷ quái.”
Nguyễn La giống như đeo mặt nạ để diễn tốt cảnh này với Chu Chi Nam, kéo khuỷu tay anh tiễn Lương Cẩn Tranh lên ô tô nhà họ Chu.
Còn dịu dàng dặn dò tài xế: “Lái chậm một chút, nhất định phải hộ tống Lương tiểu thư an toàn.”
Rồi gật đầu với Lương Cẩn Tranh, “Lương tiểu thư, tạm biệt.”
Xe rời đi, Nguyễn La vội vàng vào nhà, cũng không thèm để ý đến Chu Chi Nam mà cầm lấy sách lên lầu.
Chu Chi Nam sờ sờ mũi, vội vàng đuổi theo.
Trong phòng.
Anh mới vừa đóng cửa lại, chỉ thấy Nguyễn La giống như Bất Động Minh Vương*, đứng trước cửa sổ.
Trong phòng ngủ chỉ có ánh trăng len qua cửa sổ chiếu vào, cô đứng ngược chiều ánh sáng.
(*Bất Động Minh Vương: 不动明王 là hoá thân phẫn nộ của Đức Đại Nhật Như Lai để hàng phục những chúng sinh quá cứng đầu và hộ trì tam bảo trong những đời vị lai.
Nguồn: wikipedia.org)
“La Nhi?”
Nguyễn La quay lại, bước tới dùng hết sức đạp một cước vào chân anh.
Giây tiếp theo, Chu Chi Nam đỡ chân ngã xuống giường.
Tốc độ anh quá loạn, Nguyễn La không nhìn rõ lắm, chỉ thấy người ngã xuống.
Trong phòng mờ tối, có lẽ là do tác dụng tâm lý mà cô cảm thấy vẻ mặt anh đau đớn.
Vội vàng chạy đến bên cạnh anh, giọng điệu quan tâm: “Em đá đau sao? Chu Chi Nam, có phải anh đau không? Em rõ ràng giữ lực mà…”
Người đàn ông kéo cô ngã xuống giường rồi ôm lấy, cô gái nhỏ nép vào lòng anh, bên tai vang lên tiếng cười kìm nén.
Nguyễn La ý thức được, “Chu Chi Nam, anh lại gạt em.”
Cô giãy ra khỏi cái ôm của anh rồi ngồi dậy, đánh anh lung tung.
“Em ghét anh đến chết, em sắp tức chết rồi.
Sao anh lắm nợ đào hoa thế hả, lúc trước là Đường Mạn, Lâm Vãn Thu cũng xem như một người, Hứa Bích Chi cũng từng có với anh, bây giờ lại tới Lương Cẩn Tranh.
À, không phải, là ‘Cẩn Tranh’, người yêu Anh quốc của anh.”
Chu Chi Nam nhíu mày, có nỗi oan muốn trình, “Đại nhân oan uổng.
Đường Mạn là do Lục Hán Thanh, không liên quan gì đến anh, Vãn Thu em cũng biết, bây giờ em và cô ấy thư từ qua lại cũng có nhắc mấy câu; Hứa Bích Chi lại càng khỏi nói tới, cô ta ngoài rót rượu cho anh ra, thậm chí tay cô ta anh cũng chưa chạm đến…”
“Sao hả, anh cảm thấy vẫn chưa chạm tay nên bị oan có phải không, em mời người ta tới để anh sờ cho đã nhé?”
Phụ nữ nổi giận logic cũng thật sự quái lạ.
Chu Chi Nam không nghĩ ra tại sao cô lại suy nghĩ như vậy.
Anh giơ hai tay đầu hàng, “Anh có tội, phán anh tử hình đi, Kiều Kiều.”
Cô khẽ hất mặt anh, bĩu môi, “Em chỉ là thua về tuổi tác.
Chu Chi Nam, em muốn ra nước ngoài, em cũng muốn có tình sử phong phú, vậy mới xứng đôi với anh.”
Vẻ mặt anh lập tức nghiêm túc, “Không cho phép.”
Bị cô tức giận đánh đạp loạn xạ, đều là chút động tác hình thức, không dùng lực.
Trong lòng anh càng thêm đau lòng, mạnh mẽ bế người lên, mềm giọng khuyên nhủ bên tai cô.
“Anh sai rồi.
Lỗi của anh là không nên gặp em quá muộn, vậy nên mới có chút rắc rối khiến em phiền não.”
“La Nhi, anh không cho phép em đi tìm tình sử, không phải vì anh bá đạo, không cho phép phụ nữ có quá khứ, mà bởi vì hiện tại chúng ta đã yêu nhau.
Nếu là trước khi em gặp anh, anh tuyệt đối không nhíu mày lấy một cái, biết không?”
Cô biết nhưng vẫn nghiêng đầu lườm anh, “Ít nói những lời hoa mỹ doạ em đi, anh là lão già không biết xấu hổ.
Em vốn không để bụng chuyện anh ở Anh quốc như thế nào, suy nghĩ khác với bọn anh, từng có bạn gái là chuyện rất bình thường.”
Nói xong lại bất thình lình đứng dậy, mở tủ quần áo lôi mấy bộ sườn xàm màu chàm ném lên người Chu Chi Nam, “Còn có những cái này, em không cần nữa.
Ai chẳng biết ông chủ Chu anh thích màu lam, dựa vào cái gì mà em cũng phải mặc cho anh xem, anh muốn xem đi mà xem mấy cô kia mặc.”
Chu Chi Nam bật cười vì hành động ngây thơ của cô, “Được, không cần nữa.
Em so với bọn họ làm gì, nào có ai xứng để so với em? Không thích thì không mặc, Kiều Kiều mặc gì chẳng đẹp, cũng không cần phải là màu này.”
Anh cũng đứng dậy, giả vờ muốn ném quần áo đến trước cửa.
Nguyễn La vội vàng cản lại, chọn ra mấy bộ.
“Anh đợi đã, mấy bộ này vẫn nên giữ lại đi… mấy bộ kia lâu rồi không mặc, mặc không quen…”
Cuối cùng cô vẫn có tâm tư thích đẹp, làm gì có người phụ nữ nào chú tâm cách ăn mặc của mình sẽ cho phép vứt bỏ những chiếc váy yêu thích chứ?
“Ngày mai anh lại dẫn em đi cắt mấy bộ.
Đúng lúc cũng sắp Tết, xem như quần áo mới.”.
||||| Truyện đề cử: Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng |||||
Thái độ của anh từ đầu đến cuối vẫn hạ xuống, hơn nữa biểu hiện trước mặt Lương Cẩn Tranh còn rất cẩn thận, cơn giận trong lòng Nguyễn La cũng xuôi xuôi.
Ngồi cùng anh trên giường, tựa vào lòng anh mở miệng, “Em cũng chỉ tức giận hơi hơi thôi, là cô ta ngấm ngầm khinh bỉ em.
Em còn không thể xé rách da mặt kia, đánh cho cô ta một trận, chưa kể em còn khui chai rượu kính cô ta nữa.”
Chu Chi Nam thành thật hỏi: “Khinh bỉ là sao?”
Bị cô chậc một tiếng giải thích, “Là ghê tởm đó.
Em nghe người bảo vệ Thiên Tân nói như vậy.”
“Được, em nói tiếp đi.”
Bị anh cắt ngang một cái, Nguyễn La có hơi lơ đễnh, Chu Chi Nam nhắc nhở: “Em khui rượu kính cô ấy.”
“Đúng, em khui rượu kính cô ta, rượu đó rất quý, bây giờ em cũng không qua lại với Hứa Bích Chi nữa, em đi đâu lấy ra rượu đây.”
Mặc dù anh cảm thấy lời này có hơi sai sai, nhưng vẫn thuận theo trả lời, “Lát nữa anh mua thêm, anh có chỗ để mua rượu.”
“Được.
Không đúng, trọng điểm không phải ở đây.
Là Lương Cẩn Tranh, cuốn sách《 Kinh tế học phương Tây 》kia em cũng không xem nữa, người ta nói với em năm đó còn thường mượn của anh.
Mà ông chủ Chu anh chỉ cho mỗi cô ta mượn, hừ.”
Chu Chi Nam quen bỉ ổi, yêu chết năng lượng nghiêm túc tức giận này của cô.
Vì cô vui chính là vui, tức giận chính là tức giận, cô không keo kiệt biểu đạt suy nghĩ của mình chút nào.
Ví dụ như bây giờ, tỏ ý rõ ràng: Em tức giận rồi.
Chu Chi Nam, anh mau dỗ em đi.
“Sách hay mà, tại sao không đọc.
Em bị cô ấy lừa rồi, căn bản không có ai mượn sách của anh cả, nếu có anh đương nhiên cũng mượn.”
“Thật?”
“Thật mà.
Anh còn thích ăn ngọt, từ nhỏ đã thích ăn cháo ngọt dì Mai nấu, lúc hơn mười tuổi trên mặt bị thuỷ đậu, bác sĩ nói kiêng ngọt nên sau đó không ăn lại nữa.
Trà Bát Bảo anh cũng thích uống, sau này còn muốn lúc nào cũng uống với em.”
Trong lòng Nguyễn La vui sướng, trên mặt mỉm cười, cúi đầu cười trộm.
Chu Chi Nam nhìn thấy hết, còn muốn tăng thêm sức, “Anh và cô ấy đã từng yêu nhau một thời gian ngắn, cái này anh không phủ nhận, giống như cuộc đời sẽ luôn có một số bước ngoặt.
Bây giờ có em, mà chúng ta đang sống với nhau rất tốt, anh cũng muốn bạc đầu giai lão cùng với em, dù sao vẫn là anh tóc bạc sớm hơn.
Kiều Kiều của anh bây giờ càng ngày càng giống bà chủ Chu có thể một mình đảm đương một mặt, trong lòng anh vừa đắc ý vừa hối hận.”
“Hối hận cái gì?”
“Hối hận vì muốn em cũng giống như anh, học cách khéo léo trước mặt mọi người, ra vẻ biết cách cư xử.
Anh muốn để em vui vẻ tùy ý mỗi ngày, chuyện này dường như đã đi ngược lại với ý định ban đầu.”
Nguyễn La xúc động, kéo cổ anh xuống hôn lên: “Em không hối hận, chuyện này em có thể đồng hành với anh, một mình anh nhất định sẽ mệt hơn.”
Trời ạ, ba mươi ba năm trong cuộc đời, vào một đêm trăng như thế, Chu Chi Nam lại được người trong lòng ôm lấy, nói một câu: Nhiều năm qua anh nhất định rất vất vả, em tới đồng hành với anh.
Trước đây đã từng nghĩ, anh cũng sẽ vì thế tục này mà mềm lòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...