Ở dưới lầu cởi áo khoác ngoài ra, Chu Chi Nam có chút mệt mỏi, lên thẳng thư phòng mà không đi tìm Nguyễn La.
Cô gái của anh lại bị “bạn bè” lừa, nhưng bây giờ anh có nói gì với cô cũng chẳng hay ho.
Chi bằng cả hai cứ bình tĩnh lại trước, không ai để tâm tới ai.
Cuối năm cũng là thời điểm bận rộn nhất đối với những người làm kinh doanh, sổ sách tài khoản trong thương hội phải được tổng hợp và quyết toán.
Các ông chủ khó có được buổi tối rảnh rỗi, nên đã tổ chức một buổi tiệc rượu xã giao, lôi kéo qua lại.
Mọi thứ mới chỉ vừa bắt đầu, anh đã thấy mệt mỏi trong lòng.
Cuộc sống thường nhật đối với anh quá đỗi bình yên và tươi đẹp, thậm chí nhiều lần khiến anh nảy sinh suy nghĩ từ bỏ công việc.
Mọi người đều biết một thành phố nhộn nhịp sôi động như Thượng Hải rất tốt, nhưng tốt thì tốt, nó cũng làm cho người ta hao tổn tâm sức, khó mà thoát ra được.
Hiện giờ mảnh đất đó bị Hứa Bích Chi tiếp quản, anh không cần nghĩ cũng đoán được, người phụ nữ đó sẽ giao cho một thương nhân nước ngoài thuê, nhân cơ hội này tăng tiền thuê nhà và kiếm lợi nhuận béo bở.
Sau khi để ý tới manh mối này, anh càng cảm thấy bực bội.
Lúc đó anh mượn người của Hàn Thính Trúc đến ga tàu hỏa, Ngô Tiểu Giang đã cố gắng ngăn anh lại, kêu anh không được đích thân đến đó, nhưng anh không nghe.
Vì nghĩ tới việc ga tàu hỏa vừa đông người vừa phức tạp, khó tránh khỏi sẽ phát sinh chuyện rắc rối.
Thuộc hạ của Hàn Thính Trúc đều là thành viên của băng đảng, lỡ như dọa cô sợ hãi thì phải làm sao đây?
Ngô Tiểu Giang muốn đi thay anh, nhưng anh không cho phép, anh muốn đi xem xem sao cô có thể ngốc đến mức như vậy.
Thấy cô suýt chút nữa bị đánh, còn bổ nhào vào lòng mình, anh đành nuốt hết những lời muốn trách mắng cô xuống.
Cũng may, thật may là cô chưa bao giờ muốn rời xa anh.
Mọi chuyện đều do Hứa Bích Chi xúi giục.
Người phụ nữ này luôn tự cho mình là đúng, vì lợi ích của bản thân mà làm bao nhiêu chuyện xấu xa, anh không nên để Nguyễn La qua lại với cô ta.
Dì Mai đang trực dưới lầu, nhìn thấy Chu Chi Nam đã thay quần áo bước xuống, thấp giọng nói bà hâm lại thức ăn.
Anh đợi dì Mai hâm nóng xong, xới một bát cơm đầy, chọn những món cô thích rồi bưng khay lên lầu.
Dì Lưu Mai lặng lẽ lắc đầu, Chu Chi Nam đã hoàn toàn thua rồi.
Anh thua rồi sao? Cũng có thể là chưa thua.
Anh bước vào phòng ngủ rồi bật đèn lên, đặt đĩa đồ ăn sang một bên.
Cô gái nhỏ nằm trên đùi anh, thấp giọng gọi một tiếng “Chu Chi Nam”.
Anh xoa đầu cô, khuôn mặt nghiêm túc cả một đêm cuối cùng cũng hơi thả lỏng, “Có biết bản thân đã làm sai điều gì không?”
Nguyễn La mếu máo: “Xin lỗi, em làm anh lo lắng rồi.”
Phải, mà cũng không phải.
Anh cho rằng cô sai, bởi vì cô không hiểu rõ lòng người mà tin tưởng vào Hứa Bích Chi.
Nhưng trong lòng anh cũng biết rõ ràng, cô không có nhiều kinh nghiệm sống, về tình vẫn có thể tha thứ được.
Cô đã bằng lòng nói lời xin lỗi, Chu Chi Nam sẽ không để cô cảm thấy uất ức nữa.
“Bị dọa rồi sao?”
Nguyễn La lắc đầu, “Không sao.
Em đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu với anh ta, nhưng em phải bảo vệ đầu của mình trước, sau đó mới phản công.
Nhưng không ngờ lại bị anh nhìn thấy mình trong tình cảnh thê thảm như thế.”
Chu Chi Nam gõ đầu cô, cô nàng này cũng thật ngây thơ.
“Hứa Bích Chi cử người đến nói với anh rằng em nhất quyết muốn rời đi.
Suýt chút nữa anh đã tin vào điều đó, trong lòng thật sự rất khó chịu.”
Cô cọ cọ vào lòng anh, cười nói: “Sao em lại muốn đi chứ? Em muốn ở bên cạnh anh, anh không thể thoát khỏi em đâu.
Tuy rằng em vừa ồn ào vừa xấu xa, nhưng em đã quyết định sẽ quấn lấy anh rồi.”
Anh cũng chỉ mong sao bị cô quấn lấy.
Cô không muốn nói về Hứa Bích Chi, Chu Chi Nam cũng sẽ không nói nữa.
Anh tin rằng cô đã có phán đoán của riêng mình.
Chỉ có điều lần sau muốn ra ngoài nhất định phải phái người đi theo, không thể để cô tự tiện đi nữa.
Nhưng bây giờ, anh có một chuyện khác muốn nói với cô.
“La Nhi, người của Bắc Bình quay lại rồi.”
Cô giật mình, bàn tay đang chơi đùa cúc áo anh cũng dừng lại.
Chu Chi Nam vươn một tay che đôi mắt cô, lúc này anh có chút sợ hãi khi phải đối diện với đôi mắt linh hoạt kia.
“Tình hình dịch bệnh chủ yếu bùng phát ở ngoại ô thành phố.
Bắc Bình đã bị chiếm đóng từ lâu, người ở tầng lớp thượng lưu đến thân mình còn lo chưa xong…”
“Chính phủ … từ bỏ khu dân nghèo, còn gia tăng cách ly.
Thư của Hứa Bích Chi khi đến được tay em đã qua một khoảng thời gian dài rồi.
Hầu như tất cả mọi người đều chết, chỉ bằng một ngọn lửa đã thiêu rụi tất cả.”
“Không ai sống sót.”
“Một chút khả năng cũng không có, không ai còn sống.”
Như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cát bụi trở về với cát bụi, đất trở về với đất, hàng nghìn người lặng lẽ đặt chân lên đường tới Hoàng Tuyền.
Các quan chức cấp cao và quý tộc vẫn ngợp trong vàng son, say sưa múa hát.
Nguyễn La chỉ cảm thấy cổ họng đau nhói, nhưng bây giờ người thật sự không còn nữa rồi, cô không bật khóc ngay lập tức, chỉ rơm rớm nước mắt, lồng ngực phập phồng.
Người cô như đông cứng lại, cảm xúc nơi đáy lòng xẹt qua cổ họng, hóa thành hai dòng nước mắt trong veo, thấm ướt lòng bàn tay Chu Chi Nam.
Cô thổn thức giống một con thú nhỏ, thấp giọng khóc nức nở.
Chu Chi Nam chịu không nổi, hơi buông lỏng tay, cô gái nhỏ ôm chặt lấy thắt lưng anh, vùi mặt vào trong quần áo của anh mà khóc.
Cô phiền muộn cất tiếng, “Chu Chi Nam, em không còn gia đình nữa rồi, không còn một ai cả.”
“Em chỉ còn anh…”
“Không, từ trước đến giờ, em cũng chỉ có mình anh.”
Cuối cùng cô cũng nhận ra rằng thế giới to lớn này có biết bao thăng trầm, và người cô có thể nắm giữ chỉ có một Chu Chi Nam.
Không nói đến sự vô thường của thế gian hay chia ly và phản bội, chỉ có anh là chưa bao giờ thay đổi, vẫn luôn bảo vệ cô.
Chu Chi Nam cảm thấy thương xót cho cô gái nhỏ trong lòng, khàn giọng nói: “Anh sẽ là người thân của em, chúng ta sẽ kết hôn.
Anh sẽ đưa em đến nước Anh để gặp cha mẹ anh.
Họ nhất định sẽ thích em, nhất định sẽ thích.”
Ngay lúc này đây, anh muốn kết hôn để cho cô một mái ấm gia đình.
Cô lắc đầu, chỉ càng lúc ôm anh càng chặt.
Ánh trăng sáng trong như nước, giọng nói của Chu Chi Nam càng thêm dịu dàng.
“La Nhi, em sắp bước sang tuổi 20 rồi, có một số chuyện em nên hiểu.
Anh nói anh sẽ ở bên cạnh em, nhưng em cũng phải học cách thông minh hơn, như vậy anh mới có thể yên tâm được.
Thượng Hải phức tạp hơn em nghĩ rất nhiều.
Những người đi ban ngày chưa chắc đã là con người, bọn họ đều có khả năng là quỷ đội lốt người.
Anh có thể từ từ nói cho em nghe những điều này, nhưng em phải hiểu rằng, trừ anh ra không có ai đáng để em tin tưởng.”
Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, chân thành nói với cô đạo lý có những sự thật hão huyền.
Vì là thực tế nên vẫn phải phụ thuộc vào quyết định của chính cô, hoặc là vận may định đoạt.
Tiếng nức nở của Nguyễn La càng ngày càng ít đi, cô lặng lẽ ôm eo anh, xoa bàn tay có chút tê dại.
Những động tác nhỏ của cô đều bị Chu Chi Nam nhìn thấy, anh nhẹ nhàng lật người cô lại, đặt cô dưới thân mình, lúc này anh mới nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bã của cô.
Ánh mắt Nguyễn La thật sự rất linh hoạt, đặc biệt là khi chuyển động, khiến anh luôn cảm thấy rằng trong lòng cô đang suy nghĩ làm thế nào để phát cáu.
Có đôi khi Chu Chi Nam nghĩ, có lẽ mười sáu năm đầu đời cô gái nhỏ chưa tiếp xúc nhiều, bây giờ khó tránh khỏi cảm giác hụt hẫng mất mát, nên cứ để mặc cô náo loạn ầm ĩ, vậy thì đã sao.
“Chu Chi Nam, bây giờ em rất đau lòng.”
“Anh biết, em đau thì anh cũng đau.”
Cô chớp chớp mắt, nuốt nước mắt vào trong, “Vậy thì em không đau lòng nữa, anh cũng không đau.”
“Được.”
Sau đó, sắc trời đã tối, Chu Chi Nam cứ cô một muỗng anh một muỗng, đút cho cô ăn được nửa chén, phần còn lại anh ăn sạch sẽ.
Nếu bà Chu nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ phải há hốc mồm kinh ngạc: Chu thiếu gia vốn là người sạch sẽ nhất, vậy mà cũng ăn đồ thừa của người khác.
Nguyễn La dính sát vào người anh, thu mình vào trong chăn bông, nhưng cô không cảm thấy buồn ngủ mà chỉ nằm yên lặng.
Đột nhiên, cô như nhớ ra điều gì đó, “Chu Chi Nam, không phải anh nói tối nay có hẹn bàn công việc sao?”
“Có hẹn Trịnh Dĩ Cầm, nhưng vì đi tìm em nên đã bỏ rơi người ta ở khách sạn Thượng Hải rồi.”
“Em biết Hứa Bích Chi nói dối em, nhưng lúc đó em đã ngồi trên xe rồi, tài xế lại không nghe lời em nói.
Em biết em sai rồi…”
Ngược lại anh cũng không quan tâm lắm, vỗ về cô, “Anh không trách em.
Trịnh Dĩ Cầm có mảnh đất do Trịnh Dĩ Hoà để lại, nhiều người ở Thượng Hải đều muốn đoạt lấy nó.
Hứa Bích Chi làm việc mù quáng chỉ biết cái lợi trước mắt, cuối cùng sẽ phải hối hận.”
“Trịnh Dĩ Hoà không phải là thông đồng với người Nhật sao? Trong kinh doanh nhất định là có phần đầu tư của người Nhật.”
Cô luôn thông minh như thế, Chu Chi Nam biết điều đó.
Ngày thường cô thích giở trò ngu ngốc trước mặt anh, nhưng thực tế thì đảo mắt một cái thôi, chuyện gì cô cũng hiểu rõ.
“Đúng vậy.
Anh không cần căn dặn Ngô Tiểu Giang, cậu ta cũng sẽ biết không để cho Hứa Bích Chi sống tốt.
Chờ đến khi cô ta lụi bại, anh sẽ dẫn người đến trước mặt em cho em xả giận.”
“Ngô Tiểu Giang không phải là người của Lục Hán Thanh sao? Tại sao lại đi cùng với anh?”
Anh tạm dừng một chút, giọng điệu bình tĩnh nói: “Cuối năm có quá nhiều việc rối ren trong tay, anh chưa tìm được người thích hợp nên mượn Ngô Tiểu Giang để sai bảo.”
Nguyễn La gật đầu như thật: “Em có thể giúp anh không? Em thông minh lắm đấy, em còn có thể học tập.”
Đây chính là điều mà Chu Chi Nam muốn, anh sợ cô sẽ không thích.
Những cô gái ở độ tuổi chưa đầy 20 này có thể học mọi thứ rất nhanh.
“Em ở nhà mãi cũng chán, cùng anh đến thương hội cũng được.
Chỉ sợ đến lúc đó em sẽ chê nơi đó tẻ nhạt, kinh doanh làm ăn không phải là chuyện thú vị gì.
Còn không bằng em nhàn nhã uống cà phê xem phim điện ảnh.”
Nguyễn La cọ vào cánh tay anh, bộ ngực mềm mại kia cũng theo đó mà ma sát, Chu Chi Nam bất giác nhíu mày.
“Em muốn được ở bên cạnh anh mà.”
“Em muốn ở bên cạnh anh thì cứ ở bên cạnh, cần gì phải dùng ngực cọ vào anh.
Ma sát khiến anh nổi lửa, em sẽ phải khóc đấy.”
Anh tự dặn lòng mình phải kìm nén suy nghĩ đó lại, đêm nay cô vừa bị một người bạn phản bội, lại mất đi người thân, sao anh lại có thể làm ra chuyện như vậy với cô?
Anh mà làm như vậy thật thì đúng là quá bệnh hoạn rồi.
Nguyễn La xấu hổ dừng lại, ôm chặt lấy anh, giống như được sinh ra trên người anh vậy, “Chu Chi Nam, đừng phụ em.”
Anh khẽ thở dài, nếu anh nhớ không lầm thì đây là lần thứ hai cô nói câu này.
“Bây giờ khế ước nhà đất của Chu trạch đều nằm trong tay em, anh nào dám bội bạc với em.
Nếu anh phụ em, em chỉ cần dựa vào căn nhà này và gian cửa hàng kia cũng có thể sống một cuộc sống thuận buồm xuôi gió.”
“Em không cần tiền, em chỉ cần anh yêu em.”
Chu Chi Nam mỉm cười, đặt cái đầu ngọ nguậy của cô nằm yên trên gối, “Được rồi, anh chỉ yêu mình em, chỉ yêu em.”
Yêu tiểu yêu tinh không nơi nương tựa này, dạy cô lật đổ toàn bộ nhà họ Chu, cộng thêm trái tim của Chu Chi Nam anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...