Chu Chi Nam nghe thấy tiếng nói thì lập tức đặt ly xuống, đi đến cầu thang, thấp giọng gọi Nguyễn La.
Một người bạn rượu bỏ chạy, hai người còn lại cũng không còn ý định uống rượu.
Đứng từ xa chào hỏi ông chủ Chu đang đứng vuốt tóc Nguyễn La xong, Lục Hán Thanh và Lý Tự Như rời đi.
May mà anh chưa trọng sắc khinh bạn, không quên nhờ dì Mai gọi tài xế đưa hai người bọn họ về, điều này chứng tỏ trong lòng Chu Chi Nam vẫn còn vài chỗ đứng cho bạn bè, thật cảm động trời đất.
Sau khi khách đã về hết, Nguyễn La bày ra gương mặt ghét bỏ, hai mắt sưng đỏ, còn nói Chu Chi Nam không đúng.
“Chu Chi Nam, đồ sâu rượu.”
Bị Nguyễn La gọi là đồ sâu rượu, anh bật cười.
Thấy anh im lặng, Nguyễn La nói thêm một câu: “Em chỉ cảm thấy anh uống rượu thường xuyên sẽ không tốt.”
Chu Chi Nam gật đầu: “Anh biết rồi.
Buổi tối chỉ cần em tỉnh lại thì nhất định rất khó ngủ.
Đến lúc đó đừng quấy rầy anh.”
Hai người cùng nhau lên lầu, Nguyễn La ôm lấy khuỷu tay anh: “Em cứ quấy rầy anh đấy.”
Giọng nói của cô càng lúc càng nhẹ dịu, giống như thể hiện sự yếu thế, làm nũng với anh.
Bởi vì lúc nóng giận cô đã nói ra những lời cay nghiệt, làm tổn thương đến người cô yêu, mà nỗi buồn ở trong đôi mắt kia Nguyễn La có thể nhìn ra được.
Anh không chủ động nói ra, cô cũng không dám nhắc tới.
Chu Chi Nam tắm rửa qua loa, dây áo ngủ còn chưa buộc chặt, cửa đã bị mở ra, một cái đầu thò vào.
“Chu Chi Nam, em gội đầu cho anh nhé?”
“Không cần.” Lời từ chối ngắn gọn dứt khoát.
Tối rồi còn gội đầu gì nữa.
Cô thở dài, từ bên phía khác lao vào phòng tắm, lười biếng dựa vào người anh cùng nhau đi vào phòng ngủ.
“Ai mà gội đầu vào giờ này chứ, nếu em thật sự muốn gội đầu cho anh, sau này sẽ có cơ hội.”
Nguyễn La lẩm bẩm: “Sau này không còn cơ hội nữa đâu.”
Chu Chi Nam cũng không tức giận, ngồi lên giường rồi chậm rãi uống một ly nước, buổi tối uống rượu nên miệng hơi khô.
Người ở trong chăn có vẻ không thoải mái, lăn qua lộn lại, thở vắn than dài.
Bây giờ cô khóc đủ rồi, cũng đã tỉnh táo, ngược lại đêm nay anh lại khó ngủ.
“Trông em như bị bọ chét bò lên người thế.”
Nguyễn La không thèm cãi nhau với anh, đợi Chu Chi Nam uống hết ngụm nước cuối cùng, nằm xuống ôm cô vào lòng
“Chu Chi Nam… Em…”
Anh lập tức hôn lên trán cô, nụ hôn như mang theo lời chúc phúc, khiến Nguyễn La lập tức bình tâm lại, là một nụ hôn trìu mến thâm tình của Chu Chi Nam.
Mang theo nguồn sức mạnh.
“Em không cần giải thích, anh cảm thấy không cần thiết.
Những lời nói lúc tức giận không thể khiến anh bớt yêu thương em, em cũng không vì vậy mà không yêu anh nữa, đúng không? Đúng là trong khoảnh khắc đó anh cảm thấy rất đau khổ, nhưng bây giờ anh biết em đau lòng cho anh, tất cả mọi thứ đều được giải quyết.”
“An vẫn là anh, Kiều Kiều vẫn là Kiều Kiều ngoan.”
Căn phòng im lặng hồi lâu, gần như có thể nghe thấy tiếng than cháy trong lò sưởi.
Nguyễn La nghẹn ngào, hôm nay cô đã khóc rất nhiều, cô có rất nhiều tâm tư muốn nói, nỗi buồn hóa thành giọt nước mắt rơi xuống.
Tiếng sụt sịt phá tan bầu không khí im lặng, cô gái trong vòng tay anh lại muốn khóc.
“Đừng khóc nữa, sẽ khiến anh đau lòng đấy.”
Cô từng rất ngưỡng mộ câu nói diễm tình mà Phùng Mộc Trạch dành cho Lâm Vãn Thu, là ‘Nếu em khóc, lá mùa thu sẽ rơi thêm thê lương’, Chu Chi Nam chưa từng nói, cũng không thể nói những lời như vậy.
Nguyễn La khóc nức nở trong lòng anh, anh chỉ cảm thấy bầu trời sắp sụp đổ.
Nếu ai đó làm cô buồn, chắc anh sẽ giết người đó ngay lập tức.
Nguyễn La càng ôm anh chặt hơn, cố kìm nước mắt, nói năng hơi lỗ mãng.
“Chu Chi Nam… Anh mù sao, anh thích em điểm gì vậy?”
Anh đối xử với cô quá tốt, tốt đến mức khi Nguyễn La vô cớ tức giận, trong lòng cô cảm thấy bản thân thật đáng ghét.
Nhưng Chu Chi Nam vẫn không ghét bỏ.
Anh chỉ cảm thấy đó là dáng vẻ chua ngoa nhất của cô.
Chỉ cần là cô thì dáng vẻ nào cũng đáng yêu.
Cô lấy khăn tay lau nước mắt, ngày mai tỉnh lại mắt nhất định sẽ bị sưng.
Anh nhẹ giọng nói: “Anh thích tính cách nóng nảy của em, thích em tức giận, vô lý, còn luôn bắt nạt anh.”
Cô tức giận nghiến răng: “Đáng ghét.”
Nhưng cuối cùng cô vẫn mỉm cười, đánh yêu vào mặt anh.
Anh nghiêm túc nói: “Nếu có thể nói rõ thì không phải là tình yêu rồi.
Chuyện công việc làm ăn hay giao tiếp với mọi người, mọi thứ đều được phân phối có trật tự, còn tình yêu thì khác.”
“Yêu là ‘không có lửa làm sao có khói’, là vô lý không cách nào giải thích được.”
Giống như em vậy.
Vì vậy anh yêu em, cũng yêu sự vô lý đó của em.
“Nếu phải tìm một nguyên do, có lẽ là vì kiếp trước anh nợ em.”
Đôi mắt sưng như trái nho của cô đảo quanh, nghe những lời chân thành của anh thì trong lòng rất xúc động.
Cô không biết nói những lời yêu thương, lúc này chỉ muốn cho anh một lời bảo đảm cũng như một lời thề.
“Chu Chi Nam, anh yên tâm, em sẽ đối xử tốt với anh.”
Rồi thấp giọng nói tiếp: “Anh cũng đừng chiều em quá, em thấy tính cách của mình ngày càng quá đáng.”
Anh càng lúc càng mệt, hôm nay anh vốn bị chóng mặt, vùi đầu vào cổ cô, giọng nói khàn khàn.
“Từ đầu đã như vậy, không thể thay đổi giữa chừng, người làm ăn rất coi trọng danh dự, anh phải giữ chữ tín với em.”
Chu Chi Nam cho rằng ngay từ đầu cô đã muốn được nuông chiều, chiều đến mức không sợ trời không sợ đất, anh muốn mỉa mai cô: Sao bây giờ em vô lý vậy?
Rốt cuộc là ai vô lý? Nhân quả báo ứng, nguyên nhân là do em gây ra, đương nhiên phải tự nhận kết quả.
Không có nguyên nhân thì sẽ không có kết quả.
Hơn nữa, anh chưa bao giờ cảm thấy cô không tốt.
Dù cô có nổi nóng, Chu Chi Nam vẫn có cách khiến cô bình tĩnh lại.
Rõ ràng là anh chưa bao giờ hứa với cô điều gì, nhưng đêm nay khi hai người nằm yên lặng trên giường, không làm gì cả, chỉ nói lên nỗi lòng của mình, anh đã nói với cô rằng mình sẽ giữ chữ tín.
Nguyễn La bĩu môi, vụng về hôn anh một cái.
“Chu Chi Nam, tuy rằng anh hơi bỉ ổi, nhưng em rất vui.”
Vui vẻ vì điều gì? Vui vẻ vì một Nguyễn La đã vật lộn trong xóm nghèo hơn mười sáu năm, lúc sắp bước sang tuổi hai mươi lại được trải qua cảm giác được chiều chuộng trong lòng bàn tay.
Người đó còn nói với cô: Cho dù em có gây chuyện thì anh vẫn yêu em như lúc ban đầu.
Người đàn ông bên cạnh hồi lâu không lên tiếng, nhắm mắt lại, nhịp thở đều đặn.
Nguyễn La khẽ gọi: “Chu Chi Nam.”
Giây tiếp theo anh ôm chặt cô hơn, cằm cọ lên đỉnh đầu cô, lẩm bẩm: “Kiều Kiều, ngủ thôi, anh buồn ngủ quá.”
Hơi thở của Chu Chi Nam quanh quẩn bên mũi cô.
Anh không dùng nước hoa, nhưng Nguyễn La cảm thấy trên người anh có một mùi rất đặc biệt.
Cô rất thích.
Cô ngây ngốc hôn lên ngực anh: “Ừm.”
–
Ngày hôm sau, lần đầu tiên anh dậy muộn, Nguyễn La đã không còn ở trên giường, Lục Hán Thanh cũng không gọi điện thúc giục anh, chắc là thông cảm do hôm qua anh ngất xỉu.
Tắm rửa xong anh thay bộ tây trang rồi xuống lầu, nhưng trong phòng ăn không có một ai, nghĩ bụng hôm nay tính đình công sao, còn chưa nấu bữa sáng.
Vào bếp mới nhìn thấy đầu bếp mới của nhà họ Chu đang pha trà, bên cạnh là nồi cháo sôi sùng sục.
Anh cảm thấy cảm động, cảnh tượng này quá đỗi yên bình.
Anh bước tới, ôm eo cô từ đằng sau, thấp giọng nói: “Kiều Kiều còn biết nấu cháo à?”
Nguyễn La cười, có chuyện gì mà cô không biết, nhưng từ khi đến nhà họ Chu chưa từng làm qua.
Hôm qua cô ngủ khá nhiều nên dậy sớm, bảo dì Mai và những người khác tự đi ăn sáng, cô cũng muốn thể hiện tài nấu ăn của mình.
“Ông chủ Chu sợ em phá tan nhà bếp của anh sao?”
“Khá đấy.
Tối qua nói mấy lời tổn thương anh, bây giờ là đang bù đắp lại cho anh sao?”
Nguyễn La lẩm bẩm năm chữ: “Cứ coi như vậy đi.”
“Em không thể nói mấy câu khiến anh vui vẻ à?”
Cô múc một thìa cháo, thổi mấy hơi rồi đút cho anh, Chu Chi Nam gật đầu tỏ vẻ khen ngon.
Nguyễn La vừa múc cháo vừa nói: “Em thấy anh ngủ rất ngon, nên em đã gọi điện cho Lục Hán Thanh nói hôm nay không biết khi nào anh mới đến thương hội.
Anh ấy hỏi em rằng anh đã khỏe hơn chưa, hôm qua anh bị ngất à?”
“Không, cậu ta bịa chuyện đó.”
“Em thấy anh bây giờ rất ổn, chắc hôm qua mệt quá thôi.
Em có hỏi anh ấy mấy câu về anh, anh ấy nói anh thích ăn cháo gạo đen.
Chu Chi Nam, em không biết anh còn thích ăn cháo ngọt đó.”
Nguyễn La không có thói quen ăn cháo ngọt, nhưng Lục Hán Thanh nói với cô rằng Chu Chi Nam rất thích ăn.
Đặt hai bát cháo và hai tách trà lên khay, bưng ra khỏi bếp.
Chu Chi Nam cười: “Hồi bé anh rất thích ăn, hóa ra cậu ta vẫn nhớ.”
Mấy năm nay anh không đặc biệt thích ăn món nào hết.
“Chu Chi Nam, thật ra em biết làm rất nhiều việc.
Hình như em chưa bao giờ kể cho anh nghe quãng thời gian em ở Bắc Bình đúng không?”
Nguyễn La nói về bản thân, Chu Chi Nam vừa ăn cháo vừa tập trung nghe cô nói.
“Lần trước em đã nói với anh, kiếm một bữa ăn bằng cách giúp người ta gội đầu, lúc đó em còn quá nhỏ, không ai đồng ý thuê em làm việc, không thể kiếm được khoản tiền công xứng đáng.
Em cũng không muốn có tiền, không thể giấu tiền đi, nếu Nguyễn Phương Hữu phát hiện ra sẽ lấy mất, một đồng cũng không để lại.
Em chỉ muốn đổi một bữa cơm, hy vọng xa vời hơn là muốn có một bộ quần áo mới.
Muốn tắm ở phòng tắm thì em sẽ chủ động giúp người ta quét tước miễn phí, vậy thì có cơ hội lén lút tắm rửa.”
“Lần đầu tiên gặp anh, em thật sự rất nhếch nhác.
Ống nước đó không dễ dàng gì mới rỉ nước, anh không biết nó quý hiếm thế nào đâu.
Lúc Triệu Phương trực tiếp mở cửa ra, tuy từ nhỏ em đã bị bắt nạt, nhưng em vẫn có thể đánh trả.
Người thuộc tầng lớp cao hơn đương nhiên coi thường em, nhưng em cũng không ngại bọn họ, cho tới bây giờ em chưa từng cảm thấy không được tôn trọng như vậy.”
“Nếu như anh không dẫn em đi, em có thể sẽ thẹn quá hóa giận, buổi tối sẽ giết Triệu Phương…”
Lúc cô nói về quá khứ, mặt không hề đau buồn, vẫn có thể mỉm cười, ăn từng thìa cháo.
Nghe vậy, Chu Chí Nam mỉm cười, ánh mắt chân thành nói một câu “Rất đẹp.”
“Hả?” Cô khó hiểu.
“Anh nói em lúc đó rất xinh đẹp.”
Nguyễn La đột nhiên đỏ mặt, lại muốn mắng anh.
Anh ăn hết bát cháo, bê tách trà lên, uống một ngụm: “Chắc em không biết lúc đó trông em như thế nào đâu, thân hình gầy gò khiến người ta cảm thấy thương xót, gương mặt như muốn giết người, anh lại cảm thấy rất thu hút.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...