Chờ Diệp Tiểu Ý phẫu thuật tỉnh lại, hắn sẽ đi tìm mẹ ngả bài! Lần này mặc kệ mẹ hắn có nói gì chăng nữa hắn cũng tuyệt đối không buông tay!
Cái tên đơn giản, nhưng Ôn Nam rất khó để viết ra được, từng nét từng nét viết xuống như một con dao đâm vào trái tim hắn.
“Không được nói cho cô ấy chân tướng.”
Diệp Tiểu Ý rất mong muốn đứa bé này, nếu như cô biết được con này không còn nữa, không biết cô sẽ đau lòng đến mức nào?
...
Lúc Diệp Tiểu Ý được đưa vào phòng mổ, ý thức của cô cũng đã thanh tỉnh lại, cô hoảng sợ hỏi y tá: “Các người muốn làm cái gì?!”
Y tá trả lời: “Diệp tiểu thư, chúng tôi đang chuẩn bị làm phẫu thuật bỏ thai cho cô.”
“Phẫu thuật phá thai cái gì? Tôi không làm! Không làm!” Diệp Tiểu Ý giãy dụa ở trên giường, nhưng mà lập tức có 2 y tá đến ấn chặt cô xuống giường, dùng giây trói chặt cô lại, thô bạo nói: “Không được động! Ôn tổng đã kí tên rồi, ngài muốn chúng tôi bỏ đứa bé tỏng bụng cô đi!”
“Không muốn! Tôi không muốn!” Diệp Tiểu Ý hét lớn, ra sức giãy giụa.
“Cô có hét rách cổ họng cũng không ai cứu được đâu! Ôn tổng đã nói đứa trẻ trong bụng cô không thể được sinh ra! Nó là nghiệt chủng!” Bác sĩ mặc bộ đồ phẫu thuật tiến vào, đứng bên mép giường nói: “Ôn tổng đã cùng Quý tiểu thư kết hôn, cho nên không thể giữ lại đứa bé trong bụng cô được! Cô chỉ là tình nhân, chỉ là một món đồ chơi, không có tư cách gì sinh con cho Ôn tổng!”
Diệp Tiểu Ý nhìn bác sĩ bằng ánh mặt tuyệt vọng: “Cầu xinh ông đừng phá bỏ nó đi! Tôi cầu xin ông!”
“Vô dụng thôi, Diệp tiểu thư, Ôn tổng nói tôi giúp ngài ấy chuyển lời tới cô, phá thai đi, cô vẫn còn cơ hội làm tình nhân của ngài ấy, cô muốn năm nghìn vạn Ôn tổng cũng sẽ cho cô!” – Bác sĩ nói.
“Không cần! Tôi không cần tiền! Tôi chỉ cần đứa bé này thôi!” Diệp Tiểu Ý điên cuồng giãy giụa.
Bỗng nhiên một mũi tiêm đâu vào cổ tay cô, cô dần mất đi lực phản kháng. Cô mở to hai mắt, nước mắt cứ đua nhau chảy xuống gối.
Diệp Tiểu Ý từ từ mất ý thức, nhắm mắt lại.
Sau khi phẫu thuật xong, Diệp Tiểu Ý được đẩy đến phòng bệnh VIP.
Ôn Nam thức cả đêm trông coi bên giường bệnh.
Nhưng không biết làm sao, cả đêm Diệp Tiểu Ý cũng vẫn chưa tỉnh.
Sau khi tan làm, bác sĩ phẫu thuật cho Diệp Tiểu Ý lái xe rời khỏi bệnh viện đến một hộp đêm.
Hắn ta đẩy cửa bước vào, run run hỏi người đàn ông đang ngồi trong bóng tối: “Quý thiếu gia, tôi đã làm theo lời dặn dò của cậu nói rằng đứa bé trong bụng Diệp Tiểu Ý bị dị tật, phẫu thuật bỏ thai cũng đã làm rồi, cũng đã dựa theo lời cậu nói với Diệp Tiểu Ý, khiến cho cô ta hiểu lầm rằng Ôn Nam muốn bỏ đứa bé đi. Vậy...cậu có thể tha cho tôi một mạng được không?”
“Bác sĩ Ngô, hợp tác vui vẻ.” Quý Bạc Như rót một ly rượu, sau đó trước mặt bác sĩ Ngô, hắn vứt bỏ chiếc usb vào ly rượu. Chiếc USB sủi bọt lên. Quý Bạc Như nói: “Ầy, những ảnh nóng của ông bây giờ không còn nữa, ông có thể yên tâm được rồi. Tôi có thể đảm bảo rằng Ngô phu nhân sẽ không biết được bất cứ điều gì hết.”
“Cảm ơn Quý thiếu!” - Bác sĩ Ngô thở phào nhẹ nhõm – “Vậy tôi xin phép đi trước!”
Bác sĩ Ngô đi rồi, Quý Bạc Như rút trong túi áo ra một chiếc bật lửa, “tách” một tiếng, châm điếu thuốc.
Ánh lửa tắt dần đi, khuôn mặt ôn hòa, khiếm tốn của Quý Bạc Như bỗng trở lên âm hiểm độc ác.
Hắn nhìn chằm chằm vào đốm lửa, lạnh lẽo nói: “Diệp Tiểu Ý, tất cả những việc này đều là em tự chuốc lấy...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...