Từ hôm đó, Ngụy Bách Tường bắt đầu đến nhà giúp Đa Đa ôn tập, cũng trải qua một đoạn ngày an ổn.
Bình thường trong ngôi nhà to như vậy chỉ có hai người bọn họ, ngẫu nhiên cũng gặp qua em gái Đa Đa đi học về, rồi lại vội vàng đi ra ngoài luyện piano, hoặc là đến lớp học năng khiếu.
Cá tính em gái Đa Đa cùng Đa Đa khác biệt một trời một vực, em gái Đa Đa thích đi học thêm, thích đi học lớp năng khiếu, thích làm cuộc sống của mình phong phú như là quả bóng da vừa được bơm căng tràn vậy, không có một khắc nhàn nhã, cô bé cũng thật sự nhu thuận, mọi người một chút cũng không cần lo lắng cho bé.
Lần đầu tiên gặp em gái Đa Đa, Ngụy Bách Tường gật đầu chào, lại không biết đó là ai trong nhà Đa Đa.
“Là em gái em đó” Đa Đa nhìn thấy nghi vấn trong mắt Ngụy Bách Tường, thực ngay thẳng nói cho cậu.
“Ừ.” cậu gật gật đầu, không phải thực để ý, bởi vì trách nhiệm của cậu là dạy Đa Đa học, những việc khác không cần quá mức quan tâm.
Nhưng là Đa Đa giống như rất hứng thú với đề này, đem mặt tiến đến trước mặt cậu hỏi: “Anh thấy hai chúng em giống nhau không?”
“Không giống.” ngay cả một chút do dự cũng không cần, Ngụy Bách Tường trả lời rất nhanh rồi đem bài thi đã chuẩn bị tốt đặt lên bàn của Đa Đa, không cần dùng tán gẫu để kéo dài thời gian.
“Chúng em là song bào thai đó nha ” Đa Đa bổ sung, giống như đây là một chuyện rất hay vậy.
“Là khác trứng đi.” Nếu là long phượng thai thì phải là sinh đôi khác trứng. Hai đứa lên không giống nhau cũng không có điều gì là lạ cả.
“Khác trứng là cái gì vậy?” Đa Đa vẻ mặt nghi hoặc hỏi, lông mi cũng nhíu cả lại.
“Chính là đồng thời có hai cái trứng phân biệt không cùng nhận t*ng trùng thụ tinh, không cùng nhiễm sắc thể, tướng mạo đương nhiên cũng sẽ bất đồng, hơn nữa cũng chỉ có khác trứng mới có khả năng là long phượng thai.” Suy nghĩ một chút, Ngụy Bách Tường quyết định vẫn là giải thích một chút, cái gì cũng có liên quan đến môn sinh học, giảng cho Đa Đa nghe một chút cũng tốt.
“Vậy a…… Anh sao anh biết vậy? Mẹ em nói với anh sao?” Đa Đa nghe xong, bộ dáng thực ngạc nhiên, mắt to kinh ngạc nhìn cậu.
“Không phải- là tôi đoán thôi. Em nhanh làm bài đi, ba mươi phút sau tôi muốn kiểm tra.”
Không phải là cậu là không thông tình đạt lý, nhưng cậu một tuần cũng chỉ đến được 3 ngày, mỗi ngày bốn giờ, thời gian rất hạn chế. Đa Đa lúc trước lại hoàn toàn không có học bài, trình độ tụt lùi rất nhiều, cho nên cậu đành phải nghiêm khắc nắm thời gian trong tay, hy vọng có thể dùng kỳ nghỉ hè này trước là giúp Đa Đa xây dựng lại căn bản, sau đó khi Đa Đa có thể đuổi kịp tiến độ ở trường thì sẽ dạy kiến thức sâu hơn một chút, làm cho Đa Đa nắm chắc một ít phương pháp học ở quốc trung.
Nhưng mà Đa Đa cũng không có một chút ý tứ muốn chấm dứt đề tài này, vẫn quấn lấy cậu mà hỏi:“Anh thấy chúng em ai đáng yêu hơn?” Lúc nói chuyện, còn cố ý chớp a chớp mắt, lông mi dài giống như phiến quạt, rất là đáng yêu.
“Em.” Cũng không phải vì lấy lòng Đa Đa, để chấm dứt đề tài cậu chính là ăn ngay nói thật mà thôi.
So với tiểu nam sinh cùng tuổi mà nói, Đa Đa lớn lên thật khiến người yêu thích, ngay cả cậu là người đối với xấu- đẹp không phân biệt sâu sắc lắm cũng có thể phát hiện ra Đa Đa không phải là đáng yêu bình thường. Tuy rằng nếu cứng rắn muốn cậu nói rõ ràng ra thì cậu chỉ biết, Đa Đa có đôi mắt rất lớn, hơn nữa thủy lượng hữu thần, làn da Đa Đa cũng tốt lắm, trắng nộn nộn như trứng mới bóc vậy.
Nhưng sở dĩ Đa Đa làm người ta cảm thấy đáng yêu, không chỉ là bởi vì vẻ ngoài của nó, điều mà Đa Đa khiến cho người ta không thể chống đỡ nhất chính là biểu tình sinh động lại hoạt bát của nó.
Lúc vui vẻ, trên gương mặt sẽ hiện hai lúm đồng tiền, khóe miệng khẽ cong lên, có một chút đắc ý dào dạt, nhưng là bạn chán ghét không được.
Khi cáu kỉnh, lông mi liền xoay thành hai con mao trùng, ánh mắt bướng bỉnh mà bám lấy chặt ngươi, môi chu lên, giống như đang sinh khí với bạn, nhưng là bạn lại cảm thấy nó thực ủy khuất.
Phần lớn thời gian, Đa Đa thích hỏi những vấn đề có chứa ý tứ trêu cợt, khi đó, trong ánh mắt nó như là ánh lên lốc xoáy mưu âm nho nhỏ, chớp lên quang mang kirakira [1], vẻ mặt quỷ linh tinh, lại giống như có thể gây cho bạn thú vị kinh hỉ.
Tựa như… như bây giờ.
“Ha ha… Anh cũng cảm thấy như vậy đi bộ dạng em thực đáng yêu mà.” Lại tới nữa, biểu tình đắc ý dào dạt, lúm đồng tiền của tiểu hồ ly lại hiện ra.
“Đây là vấn đề trọng điểm của em sao?” Từ cái vấn đề thứ nhất đến cái vấn đề thứ hai, rút cục đi đến kết luận chính là bộ dạng chính mình đáng yêu hơn em gái, Ngụy Bách Tường cẩn thận suy nghĩ vẫn không thấy cái kết luận này có ý nghĩa gì.
“Đúng a anh không biết là rất trọng yếu sao?” ha ha ha ngay cả anh cũng nói nó đáng yêu a! Xem đi xem đi nó quả nhiên là mĩ thiếu niên vũ trụ siêu cấp vô địch đáng yêu a vui vẻ vui vẻ!
“Tôi cảm thấy em tốt nhất là nhanh làm bài đi, em chỉ còn lại có 27 phút 40 giây thôi đó.” Giơ tay nhìn thoáng qua kim đồng hồ, Ngụy Bách Tường rất lãnh khốc nhắc nhở Đa Đa.
“Anh thật thích so đo a quỷ hẹp hòi!” Đa Đa đô đô miệng, ai oán nhìn Ngụy Bách Tường, kỳ thật nói trắng ra chính là không muốn viết.
Ngụy Bách Tường không nói gì, chỉ chỉ vào đồng hồ trên cổ tay, thời gian không lưu tình chút nào một giây lại một giây giảm bớt.
“Được rồi được rồi! Viết liền viết……” Đa Đa tâm không cam tình không nguyện cầm lấy bút, bắt đầu một bên cắn cán bút một bên gãi đầu, vắt hết óc điền vào chỗ trống.
Cho nên nói, dưới *** uy, không phải, là uy nghiêm của Ngụy Bách Tường, Đa Đa bình thường mà nói, là liền ngoan ngoãn khuất phục, khụ! Thuận theo.
Bất quá cũng là có thời điểm như thế này.
Một tuần trước, Ngụy Bách Tường vừa mới dạy xong Đa Đa ký âm tiếng Anh, tuần kế tiếp là đến thời điểm nghiệm thu.
“Đây, đọc cho tôi nghe.” Ngụy Bách Tường chỉ vào một ký âm, thử kiểm tra.
“ Ân… Y cái… Ân… Ngô……” Chết rồi…, không biết đọc. Đa Đa thần sắc bất an nhìn thấy sắc mặt ngày càng khó coi của Ngụy Bách Tường, bắt đầu cảm thấy có một chút sợ hãi.
Biết thế… Chiều hôm qua sẽ không chơi Ro (một loại game) mà đem ký âm ra ôn tập……
Đáng tiếc, ngàn vàng khó mua được « Biết thế ».
“Vậy chữ này?” Mặt đanh lại, ngòi bút Ngụy Bách Tường chỉ vào một chữ khác.
“……………………” Lắc đầu, chột dạ nhìn biểu tình của Ngụy Bách Tường đã không thể khó coi hơn được nữa, Đa Đa cảm thấy có một chút chân nhuyễn, tiêu rồi……
“Tuần trước lúc tôi dạy, không phải em thuộc hết rồi sao?” Đến rồi, tòa án bắt đầu khai đường thẩm vấn.
Ngụy Bách Tường không biết cái dạng này của mình, thoạt nhìn giống hệt như vị quan tòa tuyệt đối là sẽ phán án tử hình cho người ta vậy.
“Biết a……” Đa Đa gật gật đầu.
“Thế vì sao mới qua vài ngày, em liền đem tất cả quên sạch không còn một mảnh? Em có nghe lời tôi ôn tập không?” Biểu tình lãnh khốc có thể đem dọa người, Ngụy Bách Tường ngay cả thanh âm cũng lạnh lẽo hơn cả nhiệt độ đông chết người trên đỉnh Himalaya.
“Không có……” thực thành thật lắc lắc đầu, nó xác thực xem TV cùng đánh điện tử.
“Em rốt cuộc có muốn học hay không? Em có biết hay không em như vậy không chỉ là lãng phí thời gian của tôi, lãng phí tiền bạc của mẹ em, cũng lãng phí nhân sinh của chính mình! Em đã sắp năm 3 rồi, không cần cả ngày lúc nào cũng nghĩ chơi được không? Em cứ như vậy mỗi ngày thời gian có cái gì ý nghĩa sao? Vì cái gì việc nên làm thì không làm tốt đi?”
Quả thật là vô cùng giận dữ, giận Đa Đa một chút cũng không biết quý trọng thời gian của chính mình mà hảo hảo cố gắng, giận nó đến bây giờ vẫn là ham chơi không tiếp thu bài học.
Biết học bài có lẽ không có nghĩa là tất cả, nhưng là người ngay cả cố gắng cũng không chịu vậy thì còn có tư cách gì nói đến những chuyện khác?
Ở trình độ nào đó mà nói, Ngụy Bách Tường không thể chịu đựng được nhất chính là người như vậy.
Cậu biết chính mình có lẽ thực khắc nghiệt, nhưng là nếu đều đã muốn tiêu tiền mời gia sư, không phải nên cố gắng học tập, có hiệu quả xứng đáng mới đúng sao?
Hôm nay người phải kiểm tra không phải là cậu, cậu chỉ phụ trách dạy, còn lại là phải dựa vào sự cố gắng của chính Đa Đa, có chỗ người dạy có thể hỗ trợ, nhưng càng có nhiều chỗ phải tự mình làm, không ai giúp được.
Mặc kệ cậu có tiêu phí bao nhiêu công sức giúp Đa Đa học tập, Đa Đa nếu không chịu cố gắng, cậu làm gì cũng đều là vô dụng!
“Ô ô……”
Kết quả là, Đa Đa bị bộ dạng sát khí đằng đằng của cậu dọa sợ phát khóc lên.
Nhưng là, Ngụy Bách Tường không phải nhân vật dễ thỏa hiệp như vậy, nhìn Đa Đa đô miệng, vẻ mặt ủy khuất rơi nước mắt, mặt cậu vẫn là xanh mét.
“Em nói đi, em rốt cuộc có muốn đọc hay không? Nếu không đọc, tôi lập tức đi.” Không thể nói cậu ý chí sắt đá, nhưng là nếu chỉ bởi vì Đa Đa khóc, mềm lòng với nó, sau này càng không có cách nào dạy nó.
Ở phương diện nào đó mà nói, thỏa hiệp chỉ đổi lấy được một tấc lại muốn tiến một thước (được đằng chân lân đằng đầu)
“Ô ô… Không muốn không muốn…… Em sẽ đọc mà!” không nghĩ tới anh tức giận lên, so với đại ma thần còn khủng bố hơn, nhưng là nó cũng biết là chính mình sai trước, trong lòng khổ sở muốn chết, bị bộ dáng của cậu dọa đến sợ hãi khóc lớn, lại thực mâu thuẫn không hy vọng cậu rời đi.
Rõ ràng nó là thực chán ghét học bài, rõ ràng nó thực chán ghét bị người khác ép học bài, nhưng là nó không có cách nào chán ghét cậu ép nó học bài, nó giống như rất thích cậu, luyến tiếc……
“Tôi sẽ dạy em lại một lần, lần tới kiểm tra thử.” Biểu tình trên mặt thoáng dịu đi một chút, chính là nhìn bộ dáng Đa Đa khóc chết khiếp, Ngụy Bách Tường cảm thấy có một chút không đành lòng, lại thực đương nhiên.
Đối với tiểu hài tử này, thật sự là không thể không hung dữ.
“Vâng!” Đa Đa biểu tình rất giống một nhà sư khổ hạnh, mặt nhăn nhó rơi nước mắt, còn tích cực gật đầu, này bộ dáng này nói có bao nhiêu buồn cười liền có bấy nhiêu buồn cười, lại làm người ta cảm thấy thật đáng yêu.
“Lau hết nước mắt.” rút giấy vệ sinh từ hộp giấy trên bàn, sau khi giúp Đa Đa lau đi vài giọt nước mắt, Ngụy Bách Tường đưa giấy vệ sinh cho Đa Đa.
Khóc thành như vậy…, giống như chính mình ngược đãi nó vậy. Bất quá, cậu một chút cũng không phải là cái loại người chỉ vì tiểu hài tử khóc mà liền mềm lòng không hạ thủ được. Nguyên tắc giáo dục mà cậu tuân thủ, tuyệt đối là “không đánh không nên người”.
Muốn nói cậu lãnh huyết, muốn nói cậu không có nhân tính đều không sao cả. Giáo không nghiêm, sư chi nọa [2]. Vì làm cho Đa Đa có thể thật sự học tập, cậu nhất định phải nghiêm khắc chấp hành “Thiết huyết [3] chính sách” mới được.
“Anh…” lau khô nước mắt trên mặt, ánh mắt Đa Đa vẫn còn ướt át, ngập nước nhìn cậu, rất giống con vật nhỏ nào đó, thật cẩn thận gọi cậu.
“Chuyện gì vậy?” Nhìn thấy Đa Đa nơm nớp lo sợ như thế, nội tâm Ngụy Bách Tường cuối cùng thoáng có một chút áy náy. Giống như… Thật sự hơi hung dữ một chút?
“Anh vẫn còn tức giận sao?” thoạt nhìn, Đa Đa tựa hồ vẫn là bộ dáng thực lo lắng.
“Không có. Chờ em học thuộc ký âm xong, tôi mang em đi hóng gió.” Nói rồi Ngụy Bách Tường nhẹ nhàng xoa tóc Đa Đa, lơ đãng mang theo một tia sủng ái.
“Ân!” Vui vẻ gật đầu cật lực, Đa Đa lập tức thành thật học thuộc lòng ký âm.
Cái gọi là gia sư, kỳ thật phải nói là trò huấn luyện thú mới đúng Trước cấp một chút đòn roi, sau đó lại cho kẹo ngọt. Bất đắc dĩ là, người chủ trong câu chuyện chúng ta — Đa Đa, thực chính là tiểu hài tử không tiền đồ như vậy, cho dù có bị đối đãi như thế, vẫn hoàn toàn hưởng thụ.
Chú thích:
[1] « Kira-kira » là tiểu thuyết của nhà nữ văn trẻ Cynthia Kadohata. Nội dung cuốn sách xoay quanh một gia đình người Mỹ gốc Nhật ở bang Georgia, mà chủ yếu tập trung vào những kỉ niệm giữa hai chị em: Lynn Akiko Takeshima và Katherine Natsuko Takeshima. Người chị mang “bản chất thiên tài” và người em mang “bản chất hạnh phúc”.
Truyện được kể theo lối hồi kí, bằng giọng văn trong sáng, trẻ thơ nhưng chứa chan tình cảm của đứa em gái nhỏ Katherine – Katie, dành cho người chị xinh đẹp thông minh của mình. “Kira-kira”trong tiếng Nhật có nghĩa là “sáng lấp lánh”.
Bối cảnh truyện là nước Mỹ vào những năm 50 sau chiến tranh thế giới thứ 2, khi đó người Nhật vì thuộc phe đối phương tham chiến nên phải chịu nhiều kỳ thị trong một nước Mỹ bị tiêu hao và còn khó khăn sau chiến tranh.
“Kira-kira” mở đầu với tuổi thơ yên ả trên cánh đồng ngô ngút ngàn ở tiểu bang Iowa, giữa Katie và chị Lynn. Ngay từ hồi rất nhỏ, Lynn đã dạy cho em mình nói từ đầu tiên mà theo chị là tuyệt diệu nhất thế gian: Kira-kira. Katie dùng từ này để gọi mọi thứ cô bé thích, từ bầu trời xanh, biển, khăn giấy đủ màu… Nhưng sau đó, cửa hàng thức ăn – nguồn sống duy nhất của họ, phải đóng cửa do đời sống của những người phương Đông ở đây quá khó khăn
Cuộc đời đen bạc đã vùi dập tuổi thơ hồn nhiên tươi đẹp, Lynn đã mắc phải chứng thiếu máu dẫn tới bệnh bạch cầu.Tới năm Katie mười một tuổi thì Lynn mất ở tuổi mười lăm, một mình và thanh thản. Mất mát quá lớn lao, cả Katie lẫn bố mẹ cô đã phải trải qua một thời kì khó khăn. Nhưng sau mọi chuyện, cuộc đời những con người đó đã có chút niềm tin sau giông bão. Katie bắt đầu học chăm chỉ hơn, biết phụ giúp việc nhà, chăm sóc em trai là Sammy, gánh vác vai trò của một người chị cả thay Lynn để nâng đỡ tinh thần cha mẹ.
Ngày nọ, khi Katie đã mười hai tuổi, người cha quyết định đưa Katie và Sammy đi du lịch California, nơi có đại dương thăm thẳm Lynn hằng ước nguyện được nhìn thấy lúc sinh thời. Cùng với thời gian, gia đình Takeshima dần dần tìm lại được sự yên bình trong tâm hồn. Bản thân Katie cũng đã hiểu thấu điều mà Lynn luôn dạy cô từ thời thơ dại: Hãy nhìn thế giới như một nơi ngập tràn ánh sáng, một nơi thật Kira-kira!!
[2] Đầy đủ: 养不教 父之过 教不严 师之惰 (Dưỡng bất giáo, phụ chi quá Giáo bất nghiêm, sư chi nọa): Nuôi con mà không giáo dục là lỗi của cha, dạy dỗ trò không nghiêm là do thầy lười.
[3] Chính sách cứng rắn.
Đa Đa đang mười lăm tuổi, học Quốc trung năm 3, tương đương với lớp 9 của mình.
Hệ thống giáo dục Trung Quốc
1. GIÁO DỤC TIỂU HỌC
– Giáo dục tiểu học gồm 6 năm, từ 6-12 tuổi.
– Căn cứ theo Luật giáo dục bắt buộc 9 năm, giáo dục tiểu học được miễn phí và bắt buộc với tất cả học sinh trong độ tuổi tới trường.
– Một năm học kéo dài 9 tháng với 2 kỳ nghỉ: nghỉ hè vào tháng 07, 08 và kỳ nghỉ đông vào tháng 01, 02.
2. GIÁO DỤC TRUNG HỌC
– Gồm 6 năm, cho học sinh từ 12-18 tuổi.
– Gồm trường THCS (quốc trung) và THPT (cao trung), mỗi cấp gồm 3 năm học, trong đó 3 năm THCS là bắt buộc căn cứ theo Luật giáo dục bắt buộc 9 năm. Sau khi tốt nghiệp THCS, đa số học sinh thường học tiếp lên THPT (Cao trung), một số khác học lên các trường nghề hoặc trung học chuyên nghiệp.
– Học sinh tốt nghiệp trường nghề nhận bằng có giá trị tương đương như những học sinh tốt nghiệp THPT. Ở bậc THPT có các loại hình trường là THPT, THPT thường xuyên, trung học nghề, trung học nghề thường xuyên và đào tạo kỹ năng thực hành.
– Ở bậc THCS cũng có chương trình dạy kỹ năng nghề.
3. GIÁO DỤC KỸ THUẬT VÀ HƯỚNG NGHIỆP
Theo “Luật Giáo dục hướng nghiệp” được ban hành năm 1996. Giáo dục hướng nghiệp bao gồm các trường cao đẳng nghề, các trường trung cấp kỹ thuật, các trường trung học hướng nghiệp, các trung tâm tìm việc làm, các cơ sở đào tạo xã hội và kỹ năng cho người lớn.
4. GIÁO DỤC BẬC CAO
– Kéo dài 2 – 4 năm (tùy chương trình theo học). Chương trình Đại học 4 – 5 năm, Cao đẳng 3 năm và trung cấp 2 năm, Chương trình thạc sĩ 2 năm và tiến sĩ 4 năm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...