Đã sáu ngày trôi qua kể từ khi Giang Tố vào bệnh viện, cô gần như đã theo dõi tất cả các tài khoản liên quan đến anh, tài khoản chính thức của công ty, tài khoản cá nhân của các nhân viên, thậm chí là cả các fans hâm mộ hoạt động sôi nổi trên topic của anh, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ tin tức nào có liên quan đến anh.
Khi chuyện này xảy ra, trên xe có tổng cộng bốn người, anh là người bị thương nặng nhất, những người khác đã được chuyển ra khỏi phòng ICU, người bị thương nhẹ nhất tạm thời đã qua cơn nguy kịch.
Nghe nói fan cuồng bám đuôi kia hiện tại vẫn chưa rõ sống chết thế nào.
Cô ở quá xa anh, ngay cả những tin tức này cũng phải tự mình gom góp, nghe mà chẳng biết thật hay giả, chỉ có tin tức chắc chắn nhất là anh vẫn chưa tỉnh lại.
Nhiệt độ ở Giang Thành đã vượt ngưỡng 40 độ.
Cả thành phố oi bức cứ như một cái lồng hấp, cô chỉ như một hạt bụi lọt vào trong đó, biết rõ kết cục nhưng vẫn phản kháng.
Vào rạng sáng hôm ấy, cô biết tin tháp Hạc Khê tạm thời đóng cửa.
Khi hỏi nguyên nhân, bà cụ quét sân nói một cái đình nhỏ ở sân sau cần tu sửa, các ván gỗ tháo bỏ không có chỗ để nên chất hết ở cửa vào tháp, mà dù sao cũng không có mấy ai đến đó.
Cô cảm nhận được những sợi tóc ẩm ướt dán sát vào má, một cảm giác khó chịu không thể rũ bỏ dâng trào, cô vội vã hỏi: “Vì mấy tấm ván gỗ đó nên mới đóng cửa ạ?”“Đúng vậy.
” Bà cụ nói: “Trừ khi di dời mấy tấm ván ấy ra khỏi cửa, nếu không sẽ không vào trong được.
Mà tháp cao quá, cũng không ai muốn lên đỉnh tháp làm gì.
”Cô cụp mắt đáp lời.
Sức lực cô không mạnh, bình thường mang balo đi học cũng ngại nặng nhọc, vậy mà giờ đây cô lại không e ngại điều gì, cắn răng đỡ những tấm ván lớn chặn cửa vào tháp lên rồi kéo đi, vốn dĩ cô định dựng nó đứng thẳng một bên nhưng vì không đủ sức nên khiến tấm ván ngã xuống cái rầm.
Cô đang định kéo đi, lại nghe bà cụ nói: “Cứ để ở đó đi cháu, con đường mòn kia vốn chẳng có ai đi đâu.
”Cô di dời ván suốt hai tiếng đồng hồ, lưng ướt đẫm mồ hôi, Lý Yến Văn gọi điện thoại hỏi sao cô không ở nhà, cô thầm nói toang rồi, sau một hồi im lặng, cô nói sự thật, bảo mình đến tháp Hạc Khê muốn cầu nguyện điểm số.
Lý Yến Văn không nói gì, chỉ dặn dò cầu nguyện xong phải mau chóng về nhà để còn ăn sáng.
Cô đáp tiếng vâng, sau đó cúp máy.
Có lẽ Lý Yến Văn cũng cảm thấy ngoại trừ việc học tập ra, cô cũng không có điều gì để cầu nguyện.
Di dời ván gỗ xong, tay cô bị ma sát hơi sưng đỏ.
Tuy mặt cô rất bình thường nhưng rất nhiều người đã khen bàn tay cô trắng nõn đẹp đẽ, kể cả khi học vẽ, cô cũng chăm sóc nó rất nghiêm túc.
Cô học theo người ta mua kem dưỡng tay đắt tiền, bôi một lớp dày lên bàn tay rồi đeo găng tay nylon vào, đây là cách đắp mặt nạ tay tiện lợi nhất.
Nhưng giờ phút này, đôi bàn tay dù có ngâm trong nước đá vào mùa đông cũng không hề bị nứt nẻ lại bị những tấm ván kia ma sát tạo ra các vết xước và vết ửng đỏ, thậm chí còn có vài chỗ rỉ màu, nhưng cô không hề cảm thấy đau.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...