Đã trôi qua mấy canh giờ, chỉ là cánh cửa kia vẫn đóng chặt, một chút động tĩnh cũng không có.
Nhìn thấy bầu trời hửng sáng, thế nhưng trong lòng mọi người lại chẳng thể thấy một tia sáng nào.
Đinh Nguyệt Hoa đã ngừng khóc, như thể sợ lạnh mà ôm chặt lấy chính thân thể của mình, ngồi ngơ ngác ở bậc thềm.
Đinh Triệu Huệ đưa bát cháo cho cô: “Muội ăn thêm chút nữa nhé?”
Đinh Nguyệt Hoa thẫn thờ lắc đầu, đột nhiên hạ giọng nói: “Đều tại muội.”
Đinh Triệu Huệ ngạc nhiên: “Muội nói gì?”
“Muội biết, chàng ấy sẵn sàng thử một lần, hoàn toàn không phải là sợ chết, mà là sợ muội buồn, nếu muội lựa chọn từ bỏ thì sau này chắc chắn sẽ ngày đêm hối hận, chẳng được yên bình, nhưng mà nếu chọn chữa trị, thế ngộ nhỡ…” Cô ngẩng đầu lên, lẳng lặng mà nhìn Đinh Triệu Huệ: “Sau cùng chàng ấy vẫn là lo lắng cho muội.”
Đinh Triệu Huệ cũng không biết phải thế nào, bởi vì loại lựa chọn gian truân này nên Triển Chiêu đã thay cô gánh vác.
Đinh Triệu Huệ đau nhói trong lòng, thế nhưng ngoài miệng lại an ủi: “Muội đừng nghĩ như thế, nhất định sẽ vượt qua được.
Huynh ấy chưa bao giờ làm muội thất vọng, muội phải tin huynh ấy.” Hắn như đang an ủi muội muội của mình, càng như đang tự khích lệ bản thân.
“Muội yên tâm, đại ca và tiên sinh đều ở bên trong, nhất định sẽ ổn thôi.
Yên tâm.”
Đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra, Công Tôn Sách sắc mặt tái mét lao ra ngoài, ông đi loạng choạng, suýt nữa ngã xuống đất, cũng may được Vương Triều đỡ lấy: “Tiên sinh, thế nào rồi?”
Công Tôn Sách định thần lại, ông như muốn nói gì đó, nhưng mở miệng ra lại không thể nói một chữ, sau một lúc lâu mới thở dài: “Triển hộ vệ… Triển hộ vệ, thật không dễ cho cậu ấy mà.” Ông thật sự không thể chứng kiến cảnh Triển Chiêu vật lộn tiếp được nữa, nhưng bây giờ ông cũng không biết nên nói thế nào với mọi người ở ngoài đây, có lẽ, không biết cũng là một loại hạnh phúc, phải vậy không?
Đinh Nguyệt Hoa đờ đẫn đứng dậy, cô nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, hắn đang chịu đau khổ ở bên trong, vật lộn ở đấy, bọn họ nên làm cái gì bây giờ?
Đột nhiên cô rống lên một tiếng, lao tới vài bước, cô chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, cô chẳng muốn hắn phải chịu đựng đau đớn nữa, chẳng muốn hắn phải sống không bằng chết nữa, cô chỉ nghe thấy chính mình kêu gào đến khản cả cổ: “Ta muốn đi vào, ta muốn gặp hắn!”
Dường như có người cản cô lại, có người lại đang ghì chặt cô, nhưng thế thì đã sao, cô vẫn xông vào cửa phòng đến mức ngã quỵ xuống đất.
Chỉ trông thấy hai mắt Triển Chiêu nhắm nghiền mà trên mặt đã xuất hiện tầng sắc màu xanh, còn cơ thể sớm đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, lại trông thấy hắn bị người ta dùng dây đay trói tay trói chân vào đầu giường, hết thảy dây đay ấy đã dính đầy máu từ lâu.
Đau lòng, sầu thảm, tuyệt vọng, đủ loại cung bậc cảm xúc đánh đổ tất cả ý chí của cô, cô hoàn toàn sụp đổ, cô bổ nhào tới mấy sợi dây kia, gào thét: “Chúng ta không trị nữa, không trị nữa!” Cô đưa tay tháo hết chúng, ba ngày cũng được, ba canh giờ cũng được, cô nhận ra được rồi.
Tại sao hắn phải chịu đựng đau đớn như vậy? Tại sao?
Trong sự hỗn loạn, có người gào thét, có người ra sức ôm lấy cô, Đinh Nguyệt Hoa giãy giụa bạt mạng, cố thoát khỏi sự kìm giữ của người kia, thế nhưng cô đã kiệt lực làm sao có thể thoát ra được? Nỗi tuyệt vọng giống như một bàn tay to lớn bóp chặt tim của cô, ngay tức khắc, cô gần như đã bị người kia ôm chặt nửa người mà kéo ra ngoài.
Triển lang, làm sao bây giờ? Ta phải làm thế nào mới có thể cứu được chàng?
Cô dốc sức vươn tay ra nắm lấy bàn tay gầy gò của Triển Chiêu.
Dường như cảm nhận được, Triển Chiêu trong cơn hôn mê cũng cố gắng mở mắt ra, nhưng mà hắn đang hấp hối, hắn hơi nghiêng nghiêng đầu, hình như động tác này đã dùng hết tất cả khí lực của hắn, hắn như muốn cười nói để an ủi Nguyệt Hoa, nhưng cuối cùng chẳng nói gì, hắn chỉ có thể nhìn cô với ánh mắt lưu luyến.
Đinh Nguyệt Hoa vẫn còn đang giãy giụa, nỗ lực không ngừng muốn trở lại bên người hắn.
Nhưng thật kỳ lạ, mọi thứ xung quanh cô đột nhiên yên tĩnh lại, rõ ràng cô trông thấy mọi người đang nháo nhào vì sự lao vào của cô, chỉ là không hiểu tại sao cô không thể nghe thấy được gì.
Trong mớ hỗn độn, cô chỉ nghe thấy hắn nhẹ nhàng gọi cô:
– Nguyệt Hoa!
– Ta ở đây!
– Quên ta đi, giống như trước kia, hoàn toàn quên mất ta như thế nhé?
– Nếu sau này không còn gió thổi qua người ta, ta sẽ quên chàng, hoàn toàn quên mất chàng! Chàng có thể cản được gió sao?
Cô chỉ trông thấy mình cách hắn ngày càng xa, rốt cuộc cô không thể giữ được nữa, từ từ nhắm hai mắt lại:
– Triển lang, ta biết, chàng đã tận lực rồi.
Không sao, nó thật sự không sao, gió ở đâu, chàng ở đó.
Đinh Nguyệt Hoa bỗng giật mình tỉnh giấc, căn phòng vắng lặng, cô cúi đầu chỉ thấy trên người mình đang khoác một bộ y phục, còn cả căn phòng tràn ngập ánh sáng ấm áp của ngọn nến.
Cô hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, cảnh tưởng năm năm trước luôn là cơn ác mộng của cô.
Cô cười tự giễu và đi tới trong sân, khắp sân treo đầy đèn lồng, tứ phía sáng như ban ngày.
Gió nổi, những chiếc đèn lồng khẽ lay động theo làn gió mát, hoa Hải Đường trong sân cũng khẽ đong đưa trước gió, cứ như trong một giấc mơ ngọt ngào.
Gió vẫn luôn ở đó!
Cô mỉm cười nhắm hai mắt lại, mặc cho làn gió mang theo hương hoa lướt qua mái tóc, phả vào má.
Chợt chỉ nghe thấy cổng sân như khẽ vang lên một tiếng.
Cô mở mắt ra, quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy có người mặc quan phục màu đỏ đang từ từ đi qua từng lớp từng lớp hoa mà quay về.
(Hết.).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...